Editor: Chiêu tần
Beta: Tâm Quý tần
Quan Tiệp dư vốn mong chờ tin tức Hinh quý tần bị xử phạt, thế mà lại đợi được một tin tức chấn động khác: Hiền phi bị biếm thành ngũ phẩm Sung nghi. Tin này so với bất cứ điều gì cũng đều đáng ăn mừng cả. Không nghĩ tới bình thường nàng ta đều là một bộ dáng đoan trang hiền thục, nay cũng rơi vào trường hợp này, thật sảng khoái biết bao nhiêu.
Vốn định đi Đan Nguyệt cung xem bộ dáng đắc ý của Kỳ quý phi, nhưng lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng dạo gần đây, Quan Tiệp dư cũng từ bỏ ý định đó. Lần này Hiền phi bị rơi đài, người cao hứng nhất không ai ngoài Kỳ quý phi, đối với nàng mà nói, cũng chẳng có thay đổi nhiều, chỉ là cây đại thụ ấy to hơn chút mà thôi. Nàng cùng Kỳ quý phi không thân cũng chẳng quen nhiều, ai biết nàng ta có chịu bảo vệ nàng hay không? Chuyện Hiền phi vừa xảy ra, các phi tần dưới trướng nàng ta còn không phải cụp đuôi mà sống, cả ngày ở trong điện không ra hay sao? Cổ nhân nói: Ở lâu mới biết lòng người, nhưng với những nữ nhân trong chốn hậu cung này, lòng người rất sâu dù ở lâu cũng khó mà đoán được.
Nay, chuyện sảy thai của An mỹ nhân vẫn còn đó, Hoàng Thượng lại không tỏ rõ thái độ, Kỳ quý phi đương nhiên không dám tự ý quyết định. Nếu như xem việc này như một chuyện ngoài ý muốn thì cũng tốt, nhưng hình như Hoàng Thượng lại không nghĩ như vậy, chúng tần phi đương nhiên không dám nhiều lời.
------------------------------------
Sườn điện Trường Nhạc cung
Diệp Linh Sương nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, còn cầm một quyển y thuật, lật xem.
"Nương nương, người uống một ngụm trà đi." Mặc Nguyệt cầm một chén trà nóng mới pha, đặt lên cái bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp.
"Mặc Nguyệt, ta nghĩ có chút chuyện ngươi cần phải biết." Diệp Linh Sương không nhận chén trà đó, gấp quyển sách lại, đặt kế bên, thản nhiên cúi đầu nhìn nàng ta.
Nghe nói thế, cả người Mặc Nguyệt cứng lại, gắt gao cúi đầu.
"Ngươi chớ cho rằng, chuyện này Hoàng Thượng không xử phạt, tức là đã bình yên trôi qua. Nếu không may mắn, hẳn ta không còn ngồi được ở đây nói chuyện với ngươi." Nói xong lời này, thần sắc nàng hết sức nghiêm khắc.
Mặc Nguyệt sợ đến nỗi quỳ cả trên mặt đất, dập đầu: "Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nương nương tha tội."
Diệp Linh Sương thấy thần sắc nàng kích động, không khỏi thở dài một tiếng: " Tuy biết ngươi có ý tốt, nhưng đôi lúc, chỉ cần một chút khôn vặt thôi cũng đủ mất mạng. Ngươi có hiểu hay không?"
"Nô tỳ biết sai rồi ạ, lần sau nhất định không lỗ mãng như thế nữa!" Mặc Nguyệt vội vàng đáp.
"Hôm nay phạt ngươi quỳ một lát, về sau phải hành sự cẩn thận hơn." Diệp Linh Sương thản nhiên nói.
"Tạ ơn nương nương." Mặc Nguyệt cúi đầu nói, quỳ thẳng lưng. Vân Kiều cùng Bội Hoàn đứng kế bên nhìn, có chút không đành lòng, đành phải nhìn sang chỗ khác. Thật ra chuyện này nếu xảy ra ở nơi khác, Mặc Nguyệt làm ra việc như thế, đâu chỉ có quỳ là xong, không khéo còn bị chủ tử đuổi đi Thượng y cục làm việc nặng. Nay chủ tử phạt nàng ta thế này xem như đã nhân từ lắm rồi.
"Vân Kiều, mấy ngày nay Thương Loan điện có tin tức gì không?" Sau khi phạt quỳ Mặc Nguyệt, Diệp Linh Sương mới bưng chén trà kia, nhẹ nhàng uống mấy ngụm, quay sang hỏi Vân Kiều.
"Hồi nương nương, nô tỳ chỉ biết mấy ngày nay, tâm tình Hoàng Thượng không tốt lắm, thật sự không thể hỏi thăm được gì thêm."
"Vậy sao? Nghe nói, Mạnh Thế Tuyệt, phụ thân Hiền phi lần này gây ra chuyện lớn, chứng cứ phạm tội lại vô cùng xác thực, đang chờ Hoàng Thượng phán quyết." Diệp Linh Sương nhếch môi, cười nhẹ nói.
"Hiền phi bị Hoàng Thượng biếm thành ngũ phẩm Sung nghi, sợ là cũng có quan hệ với chuyện này." Vân Kiều lại tiếp lời.
"Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, chính là như vậy đấy. Ngày xưa Hiền phi tác oai tác quái, không phải là dựa vào cái chức chính nhất phẩm đại tướng quân tổng quản nội thị vệ của phụ thân hay sao. Bây giờ cái trụ ấy đổ rồi, Hoàng Thượng lại không vừa mắt nàng ta, Hiền phi đương nhiên không còn chỗ tốt nào." Diệp Linh Sương nhặt quyển sách lên, trong mắt ẩn chứa tia mất mát.
Hiền phi, người chỉ cần hơi thông minh một chút, liền sẽ không đi tìm Hoàng Thượng để tự chuốc lấy rủi ro, Hoàng Thượng làm sao sẽ vứt bỏ con cờ Mạnh Thế Tuyệt đây. An mỹ nhân sảy thai, nếu ngươi chỉ tính kế mình nàng ta sẽ ổn, nhưng ngươi tội gì lại đi tính kế luôn cả Cúc phi. Ngươi khổ tâm tính kế, biết Hoàng Thượng sẽ vì tình ý của Cúc phi mà không trị tội nàng ấy, nhưng cũng sẽ làm cho Hoàng Thượng chán ghét nàng ấy. Nhưng ngươi có nghĩ tới, cái kế ấy cũng tính cả Hoàng Thượng không? Đây chính là triệt để xúc phạm hắn. Cổ nhân nói: Tự làm bậy không thể sống, cái này ngươi không thể trách ai được.
Ngoài Thuỷ Tích cung có một con đường nhỏ, nàng đã từng đi qua vài lần, lúc đó trên đường có bao nhiêu hòn đá nhỏ. Nàng còn nhớ rất kĩ, có lần nàng mặc một bộ đồ rực rỡ, tự mình nhặt những hòn đá ấy mà bỏ vào túi hương bên người.
Diệp Linh Sương tựa mình vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, khoé miệng cong lên, đọng lại chút yếu ớt. Thật ra thì, hậu cung này cũng không phải không có chút thú vị nào.
Trong lúc lơ đãng, Vân Kiều thấy chủ tử cười yếu ớt, không hiểu sao lại sinh ra vài phần đau lòng, có lẽ, chủ tử chìm nổi trong hậu cung này, tinh thần và thể xác cũng mệt mỏi, ai có thể chắc chắn mà nói được, cái vị trí quyền lực tối cao ấy là thứ mà nội tâm mình mong muốn nhất đâu.
------------------------------
Sườn điện Lưu Vân cung
Hiền phi tức giận đến nỗi ném cả chung trà.
"Cẩm Ngọc, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa." Hiền phi tức giận.
"Hồi...Hồi nương nương, nô tỳ vừa đi phủ Nội vụ xin chút ít vải vóc, nói là nương nương cần để làm hà bao, nhưng phó tổng quản Lâm công công lại nói hiện tại không còn vải vóc dư để đưa cho nương nương..." Cẩm Ngọc thấp giọng đáp.
"Một bọn cẩu nô tài, một bọn cẩu tài mắt chó nhìn người thấp. Ngày thường bản cung ban thưởng cho chúng còn ít hay sao?" Hiền phi phẫn nộ quát, hận không thể đập nát cả căn phòng.
"Nương nương bớt giận, lỡ tức đến nỗi tổn hại thân thể thì chỉ khiến cho kẻ tiểu nhân đắc ý, nương nương cần gì phải làm thế." Cẩm Vũ thu thập hết những mảnh vỡ của chén trà, liên tục khuyên nhủ.
"Mạnh Sung nghi có ở đây không?" Khi cả điện đang bị bao phủ bởi bầu không khí âm u, trước cửa lại truyền đến thanh âm của một tiểu thái giám.
Vừa nghe thanh âm này, Cẩm Vũ không khỏi vui vẻ lên: "Nương nương, là Tiểu An Tử của Nội Vụ phủ, nói không chừng chính là đem vải vóc đến cho nương nương."
Hiền phi hơi nguôi giận, ngồi ngay ngắn ở ghế trên, phất tay ra hiệu cho nàng ta đi mở cửa.
Cẩm Ngọc hớn hở vui mừng mà mở, không ngờ người đứng trước cửa không phải là Tiểu An Tử mà lại là phó tổng quản Nội Vụ phủ Lâm công công, Tiểu An Tử lại đứng một bên, cúi đầu.
"Không biết Lâm công công đến đây vì chuyện gì?" Cẩm Ngọc đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức tươi cười đón chào.
Cằm Lâm công công khẽ nhếch, liếc nàng ta một cái, ánh mắt dừng trên người Hiền phi, nói: "Tạp gia lần này là ấn theo quy củ làm việc. Mạnh Sung nghi chỉ là ngũ phẩm Sung nghi, không có chỉ thị của Hoàng Thượng, ấn theo quy củ hậu cung, Mạnh Sung nghi chỉ được lưu lại hai hạ nhân. Mạnh Sung nghi chọn đi, từ tám người chọn ra hai người lưu lại."
Vốn nghĩ là tới đưa vải vóc, Hiền phi không ngờ hắn tự mình đến để thu người, nhất thời tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, âm thanh lạnh lùng đáp: "Lâm công công hình như quá nóng vội rồi, việc này sao chỉ trong một lúc được."
Lâm công công nhếch mắt, cất giọng eo éo: "Mạnh Sung nghi là phi tần, thân phận tôn quý, sao có thể hiểu được nỗi khổ của những hạ nhân như chúng ta? Hôm nay Thượng y cục, Thượng công cục đều bị thiếu người, còn đang chờ Nội Vụ phủ chúng ta đưa người sang. Nô tài đương nhiên là phải chạy đi tìm người."
Nghe lời này, tất cả cung nữ thái giám trong điện đồng loạt đổi sắc mặt, ngay cả Cẩm Ngọc và Cẩm Vũ cũng thế. Thượng Công cục và Thượng Y cục là nơi nào chứ, sở hữu đủ loại thành phần, nếu thật sự bị phân qua đó, nhất định mất hơn nửa cái mạng.
"Cầu nương nương, cầu nương nương đừng đuổi bọn nô tài đi mà." Mấy cung nữ, thái giám nhát gan đã sớm quỳ xuống mà khóc lóc cầu xin. Tuy nói ngày thường họ không giúp Hiền phi làm nhiều việc, nhưng vẫn hết sức cẩn trọng, bổn phận nên như thế nào thì vẫn tuân thủ như thế, đương nhiên sẽ không ai nguyện ý đi hai cái nơi đó mà ngây ngốc sống.
Cẩm Ngọc đảo mắt qua tất cả mọi người, trong lòng lại cười lạnh, chỉ bằng mấy tên vô dụng các ngươi mà đã vọng tưởng đi theo nương nương sao? Quả thật là người si nói mộng, mơ mộng hão huyền.
"Thỉnh Mạnh Sung nghi nhanh chóng quyết định, xin đừng làm khó dễ nô tài." Lâm công công thản nhiên mà nói.
Hiền phi hung hăng trừng hắn, cười lạnh mấy tiếng: "Các ngươi đúng là một bọn cẩu nô tài! Ngày thường bản cung có ngược đãi các ngươi bao giờ chưa? Toàn là một bọn cẩu nô tài mắt chó nhìn người."
Sắc mặt Lâm công công vẫn không thay đổi, chỉ hơi gật đầu: "Nương nương nói phải, nhưng giờ nương nương vẫn nên lựa chọn nhanh lên thôi."
" Ngươi, ngươi... Cái tên cẩu nô tài này!" Hiền phi chỉ tay vào hắn, sắc mặt trắng bệch.
"Nếu nương nương không thể lựa chọn, nô tài liền cả gan giúp nương nương chọn vậy." Lâm công công không thèm để ý đến cơn giận của nàng ta, ngón tay nhấc lên, chỉ vào những người bên cạnh đó: "Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa,... Các ngươi đều đi theo Tạp gia."
"Từ từ đã, giữ lại Cẩm Vũ và Tiểu Lộ Tử, còn những người khác mang đi đi." Ngực phập phồng lên xuống vì quá mức tức giận, Hiền phi nghiến răng gằn từng tiếng.
Vốn đang cúi đầu bàng quang, Cẩm Ngọc ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm nàng ta, như không thể tin được: "Nương nương, ngài không cần nô tỳ hay sao? Nô tỳ đã vì ngài mà làm nhiều việc như vậy mà, nương nương!"
Hiền phi chỉ liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh như băng. Cẩm Vũ và Tiểu Lộ Tử đã theo nàng ba năm, cũng quen thuộc nhất, còn Cẩm Ngọc thì chỉ mới một năm, bên trọng bên khinh, cái này thì nàng vẫn biết.
Thấy Hiền phi thờ ơ, Cẩm Ngọc không thể tin nối, mở to hai mắt, không, nhất định không phải như thế, nương nương sao có thể đối xử với nàng như vậy?
"Nếu Mạnh Sung nghi đã lựa chọn xong rồi, vậy những người còn lại đi theo Tạp gia, nếu cố ý chần chừ, kéo dài, đừng trách sao Tạp gia lại không hạ thủ lưu tình." Lâm công công nhìn bao quát mọi người một lần, nói.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không ai dám chọc vị Sát tinh này, đành phải ngoan ngoãn, quy củ mà theo sau.
"Nương nương, nô tỳ cầu xin người, xin người lưu Cẩm Ngọc lại đi, nương nương!" Cẩm Ngọc khẩn cầu, nàng không cam lòng, tuy nói nàng chỉ theo Hiền phi được một năm, nhưng những chuyện nàng làm so với Cẩm Vũ và Tiểu Lộ Tử cũng không ít hơn mà, vì sao lại như vậy?!
Hiền phi hơi nghiêng người, quay đi, làm như không thấy, hôm nay nàng ta còn khó bảo toàn bản thân, hơi sức đâu mà lo cho một tên nô tài.
"Tiểu An Tử, còn không kéo nàng ta đi!" Lâm công công chán ghét liếc nàng ta một cái, ra lệnh với Tiểu An Tử đang đi phía sau.
Nghe lời này, Tiểu An Tử lập tức bước lên, kéo Cẩm Ngọc đi.
Cẩm Ngọc vừa khóc vừa nói: "Tiểu An Tử, ngày thường quan hệ của hai chúng ta cũng không tệ, ngươi có thể giúp ta van cầu Lâm công công, xin hắn không cần bắt ta đi được hay không?"
Tiểu An Tử cả kinh, nhìn về phía Lâm công công một cái, thấy hắn hơi nhíu mi, liền cảm thấy không ổn, liền hung hăng áp giải Cẩm Ngọc ra khỏi điện.
Cẩm Ngọc liên tục quay đầu nhìn về cửa điện, trong mắt lại tràn đầy hận ý: Hiền phi, ngươi đã bất nhân, đừng trách tại sao ta bất nghĩa. Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ bỏ qua việc này.