Edit: Nguyệt S ung dung
Beta: Ka Thái Hậu
Người Diệp Linh Sương khẽ run, dường như có chút khó tin, đưa tay vòng qua eo hắn, đầu tựa vào ngực hắn, chỉ chôn giấu trong vòng tay của hắn là đôi mắt hoàn toàn không có nửa điểm gợn sóng, sâu thẳm không thấy đáy.
"Thiếp không biết nên nói như thế nào! Lúc trước trong lòng thiếp đúng là vạn phần lo âu, nghĩ rằng Hoàng Thượng không tin thiếp nên làm thế nào cho phải. Chỉ một câu nói hôm nay của Hoàng Thượng cũng khiến thiếp cực kì cảm động, trong lòng không còn nửa điểm sợ hãi." Diệp Linh Sương vùi đầu trong ngực hắn, thấp giọng nói, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
"Khóc?" Đại Yến Đế nâng đầu của nàng dậy, để nàng quay mặt về phía mình, ngón trỏ hơi cong, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Diệp Linh Sương vội vàng dùng sức dụi mắt, toét miệng cười một tiếng, "Để Hoàng Thượng chê cười rồi, là thiếp quá yếu đuối".
"Muốn khóc thì khóc, trẫm biết ủy khuất trong lòng nàng rất nhiều". Đại Yến Đế xoa xoa đầu nàng nói. Mặc dù hắn không thích nữ nhân ở trước mặt hắn khóc sướt mướt nhưng nếu là tiểu nữ nhân quật cường trước mặt, ngược lại hắn rất dễ dàng tha thứ một lần.
Nghe lời này, tròng mắt đang rũ xuống của Diệp Linh Sương hơi lóe lóe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, "Thật là thiếp có thể khóc trước mặt Hoàng Thượng sao?".
Thấy hắn gật đầu, nàng liền tựa trán vào bả vai hắn, đau lòng khóc lớn, vừa khóc vừa đánh vào ngực hắn, hét lên: "Rốt cuộc thì thiếp trêu chọc ai? Vì sao cứ lần lượt hãm hại thiếp? Lần trước An Mỹ nhân bị té liên quan tới thiếp, lần này Nhị Hoàng tử bị đâm cũng như vậy... Thiếp rốt cuộc làm sai chỗ nào... Rốt cuộc làm sai chỗ nào...?".
Đại Yến Đế cứ tùy ý nàng có động tác lớn gan như vậy, dù sao quả đấm cũng mềm nhũn, không đau chút nào. Đợi nàng khóc hồi lâu, Đại Yến Đế xoa xoa gương mặt khóc nhăn nhúm của nàng, hỏi: "Khóc đủ rồi?".
Diệp Linh Sương thút thít gật đầu một cái, "Bẩm Hoàng Thượng, thiếp khóc đủ rồi".
"Dáng vẻ ái phi khóc thật xấu quá đi, sau này ít khóc thì tốt hơn". Đại Yến Đế nhíu mày một cái nói, trong mắt lại mang theo ý cười.
Diệp Linh Sương vội vàng lau mặt một cái, chắc chắn đã lau khô nước mắt mới lại ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Thiếp sau này ít khóc là được".
Đại Yến Đế thấy nàng nghe lời mình, sau đó vô cùng chăm chú lau nước mắt trên mặt nàng, trong lòng lại xẹt qua một loại vui sướng khó hiểu, khiến hắn nhớ lại một câu nói: nữ nhân vì cái đẹp mà vui vẻ.
"Nha đầu ngốc, trẫm vừa rồi là gạt nàng, nàng khóc cũng không khó coi, chỉ là trẫm thích dáng vẻ tươi cười của nàng nhiều hơn thôi." Đại Yến Đế cười nhạt nói, ở chỗ mí mắt hơi sưng đỏ của nàng xoa xoa, động tác dịu dàng chưa từng có.
Diệp Linh Sương kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nín khóc mỉm cười, "Thiếp biết rồi, sau này sẽ tận lực cười nhiều hơn".
Đại Yến Đế ngồi trên nhuyễn tháp, sau đó ôm nàng vào lòng. Diệp Linh Sương theo động tác của hắn mà rúc người vào trong ngực hắn, một tay theo thói quen khoác lên hông hắn. Cằm hắn đặt trên tóc nàng, ngay cả từng hô hấp của hắn nàng cũng cảm nhận được.
"Thiếp cứ nghĩ rằng, lần trước sau khi Hoàng Thượng đi sẽ không để ý thiếp nữa, trong lòng thiếp rất sợ..." Nàng nhẹ giọng nói, ngay cả sợ hãi ẩn sâu trong lòng cũng khiến người khác thấy rõ ràng.
Nhớ tới lần trước ở Trường Nhạc cung cũng là một tháng trước, quả thực rất lâu không gặp tiểu nữ nhân trong ngực.
Chẳng qua nói rằng là phát hỏa nhưng hắn lại chẳng có ấn tượng gì, lúc ấy nhiều lắm là gương mặt rét lạnh thôi, không nghĩ tới lại khiến cho nàng cứ nhớ tới lâu như vậy. Nghĩ tới chuyện này, Đại Yến Đế có chút bất đắc dĩ xoa xoa tóc nàng, thấp giọng nói:"Lần trước là lỗi của trẫm, trẫm không nên nổi giận với nàng, Sương nhi tha thứ cho trẫm đi".
Trong mắt Diệp Linh Sương lướt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh thì đã thu hồi, hơi cúi thấp đầu nói: "Nếu Hoàng Thượng không thích thiếp nói những chuyện kia thì sau này thiếp sẽ không nói là được".
Đại Yến Đế trầm mặc chốc lát, thở dài nói: "Trẫm đã chủ động nhận lỗi, Sương nhi vẫn còn oán giận trẫm sao? Nếu như nàng cũng giống như những phi tần khác mà ở trước mặt trẫm không phạm lỗi gì, thì nàng không phải là nha đầu ngốc của trẫm."
Diệp Linh Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt rõ ràng sáng lên rất nhiều, cười hỏi: "Nói như vậy, sau này thiếp nghĩ cái gì cũng có thể nói ra, Hoàng Thượng sẽ không trách thiếp đúng không?"
"Đúng". Đại Yến Đế đáp, ôm ôn nhuyễn trong ngực hồi lâu, cuối cùng nhìn đến đôi mắt đang phát ra hào quang kia, sau đó không nhịn được cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, dày vò mút hồi lâu mới buông ra.
Diệp Linh Sương thở dồn dập, đẩy hắn mấy cái, "Hoàng thượng thiếp còn đang mang thai".
Đại Yến đế bóp mặt nàng mấy cái, ha ha cười ra tiếng, "Trẫm đương nhiên biết, chẳng qua đã lâu không đụng vào nàng, không tránh được có chút nhớ nhung".
Diệp Linh Sương trừng hắn một cái, "Hoàng Thượng nói đùa, hậu cung mỹ nhân như mây, làm gì thiếu một người như thiếp".
Đại Yến Đế nhéo mũi nàng, nửa thật nửa giả nói một câu: "Nhưng các nàng cũng không phải nàng..." Diệp Linh Sương sững sờ, ngoắc ngoắc môi, không tiếp lời.
"Hoàng Thượng, thiếp đã biết chuyện đêm qua. Nghe Cúc phi tỷ tỷ cùng Nhị Hoàng tử đều không sao, thiếp cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nha đầu Linh Ngọc kia thiếp cũng gặp vài lần, cứ như vậy mà chết đi..." Diệp Linh Sương cắn cắn môi, "Nàng là một hạ nhân trung thành".
Nhớ tới chuyện đêm qua, một chút ý cười trên mặt Đại Yến Đế đều thu lại, gương mặt căng thẳng, nhưng vẫn ôn nhu xoa xoa đầu nàng nói: "Trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ giật dây kia, bất kể ả ta là người phương nào".
Dứt lời, đặt nàng ngồi bên hông, tay chậm rãi dò tới bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm theo đó chậm lại, "Đứa bé này trẫm rất thích, cho nên trẫm không cho bất cứ người nào đánh chủ ý lên người hắn".
"Hoàng Thượng". Thanh âm Diệp Linh Sương có chút nghẹn ngào, đưa tay đè lên tay Hoàng Thượng, "Tạ Hoàng Thượng sủng ái thiếp như vậy. Còn có... khi người gọi thiếp là Sương nhi, thiếp thật cao hứng".
"Nha đầu ngốc." Đại Yến Đế chỉ thở dài một câu, ôm chặt nàng trong lòng.
"Hoàng Thượng, mấy ngày này thiếp có thể đi Trích Ngọc cung thăm Cúc phi một chút được không?".
"Sương Nhi, mấy ngày gần đây nàng nên ít đi ra khỏi Trường Nhạc cung thì tốt hơn".
"Thiếp nghe lời Hoàng thượng..."
Cuối cùng Đại Yến Đế cũng đi, chỉ còn lại Diệp Linh Sương có chút mệt mỏi nằm trên nhuyễn tháp. Mấy người Mặc Nguyệt thấy Hoàng Thượng lúc đi cũng không có gì khác thường, trái tim ban đầu treo trong lòng mới hoàn toàn để xuống.
Vân Kiều thấy giữa hai mày Hinh phi đều là vẻ mệt mỏi, liền lấy chăn mỏng đắp cho nàng, sợ nàng không cẩn thận ngủ quên mất sẽ dễ bị cảm lạnh.
"Các ngươi đều lui ra đi, bổn cung muốn một mình yên tĩnh một chút". Lúc sắp nhắm mắt lại, Diệp Linh Sương nhàn nhạt nói một câu. Mấy người nhìn nhau, thấp giọng đáp vâng, đồng loạt thối lui ra khỏi nội điện.
Lúc trước nàng khóc là thật, chẳng qua không phải giả vờ, mà là nội tâm tích tụ oán niệm đã lâu, hóa thành nước mắt chảy ra ngoài. Nàng rốt cuộc làm sai chỗ nào... Kiếp trước Hoa Lê Nguyệt làm sai chỗ nào? Chỉ là nàng có một phụ thân là Đại tướng quân trung thành với tiên đế, chỉ là ngồi lên vị trí đứng đầu hậu cung. Mà thân phận và địa vị trí mạng kia không phải là những thứ nàng mong muốn, nàng tình nguyện sống trong một gia đình bình thường, sống cuộc sống bình thường, chí ít như vậy, người nhà nàng hiện giờ cũng sống thật tốt.
Nàng vốn tường rằng chỉ có mình cùng phụ thân chết đi, nhưng sau khi nàng trùng sinh thành Diệp Linh Sương, đã âm thầm điều tra người nhà Hoa thị bị đưa đi biên ải. Chỉ có được tin tức trên đường đi tất cả đều đã bị phỉ tặc giết chết. Nhưng nếu thật là phỉ tặc, Đại Yến Đế tại sao lại giấu diếm tin tức này?
Hoàng Thượng, rốt cuộc là bởi vì công cao át chủ hay vì cái gì khác, khiến ngươi phải đưa Hoa gia vào chỗ chết? Năm đó Thái hậu âm thầm làm chuyện gì, khiến ngươi cho dù vừa oán vừa hận cũng phải tôn bà ta thành thái hậu cao quý nhất?
Quá nhiều băn khoăn, quá nhiều nghi hoặc, mà nàng muốn bây giờ không phải là một cái công đạo, hai chữ này trong lòng nàng sớm đã bị hận ý chôn vùi... Cái nàng muốn chẳng qua là nợ máu phải trả bằng máu.
Diệp Linh Sương theo bản năng sờ lên bụng mình một cái, nơi này có đứa bé mà mình cùng kẻ thù tạo ra. Cho dù như vậy nàng cũng sẽ tận lực mà yêu thương nó, chỉ vì trong mắt nàng đây chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.
Tề Thiên Hữu, ngươi yêu ta sao? Ngay cả có, chỉ sợ cũng là tình yêu đầy tính toán mà thôi...
Thượng thư phòng!
Cổ Mặc Ngấn nhìn đứa trẻ so với trước kia khắc khổ hơn, trong lòng nói không ra là vui hay là buồn.
"Thái phó, Hiên nhi vừa đọc có đúng không?" Tề Minh Hiên để quyển sách trên tay xuống, nghiêm túc hỏi.
Cổ Mặc Ngấn cười một tiếng, "Nhị Hoàng tử đọc rất khá. Tiếp theo chép lại một lần đoạn văn mới vừa đọc. Người phải nhớ kỹ đạo lý trong đó, lễ vua tôi không thể phế, bất kể sau này người là quân hay là thần, nhỡ kỹ".
"Hiên nhi hiểu rồi". Tề Minh Hiên gật gật đầu, chấp bút viết, thân nhỏ ưỡn thẳng tắp.
Ánh mắt Cổ Mặc Ngấn từ thân nhỏ kia thu hồi, sâu kín nhìn cửa sổ gỗ bên ngoài, trong lòng nhất thời không hiểu được.
Hoàng Thượng, rốt cuộc trong lòng ngươi đang nghĩ gì? Tuy ta không biết thích khách là ai phái tới, nhưng chẳng lẽ đây không phải là kết quả trong tính toán của ngươi sao?
Cưng chiều Hinh phi xuất thân từ Trấn quan tướng quân của Minh Vũ quốc kia đến tận trời, dường như còn chưa đủ khẳng định, còn để nàng ta mang long tự, khiến nàng ta trở thành cái đinh trong thịt cái gai trong mắt người khác, dẫn đến bị kẻ khác bày mưu gán tội.
Hôm nay Nhị Hoàng tử, người thừa kế duy nhất ngôi vị hoàng đế thiếu chút nữa bị giết hại, ngươi là thuận theo tự nhiên đem việc này đẩy lên người nàng. Càng nói thích khách kia là người Minh Vũ quốc phái tới, nếu như vậy, chẳng phải đã có cái cớ để phát binh sao?
Nghĩ tới Hinh phi ở Trường Nhạc cung, ánh mắt Cổ Mặc Ngấn tối đi vài phần. Trong lòng nói không ra là đồng tình hay là những thứ khác, chỉ nhớ trà hoa lài của nàng hắn đã sớm dùng hết, quả thực là miệng đầy mùi thơm...
Dựa theo phân phó của Đại Yến Đế, Trương Tử Nghị lục soát ra y phục dạ hành cùng một quyển sách vốn dĩ đã bị Trương Tử Nghị nghĩ biện pháp chận miệng.
Mấy chủ tử của Trường Nhạc cung vốn dĩ cùng không phải là loại người thích xen vào chuyện người khác. Vừa nghe nói chuyện này tiết lộ ra ngoài sẽ bị chém đầu, dĩ nhiên là không dám thở mạnh, đem chuyện này coi như giấu trong lòng.
Nhưng vào ngày thứ ba sau khi chuyện Nhị Hoàng tử bị đâm, Trương Tử Nghị cùng Hình bộ cũng không có phát hiện gì mới. Hậu cung lại có người truyền ra một chuyện, nói Trương thị vệ vốn ở Trường Nhạc cung lục soát ra một bộ y phục dạ hành đầy máu, kết quả thu rất nhiều chỗ tốt từ Hinh phi nên đem việc này giấu đi.
Tuy là lời đồn đãi, nhưng mọi người dần dần có nghi kỵ, vốn lúc trước Hinh phi hiềm nghi lớn nhất, lời đồn đãi này không có lửa thì làm sao có khói.
Sau khi Đại Yến Đế lâm triều theo lệ đi Phúc Thọ cung thỉnh an Thái Hậu, chỉ là lần này thấy sắc mặt bà thâm trầm, mơ hồ tức giận.
"Thái hậu nên dưỡng thân thể nhiều chút mới phải, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà chọc tâm tình mình không tốt, không lại tổn hại sức khỏe mà thôi". Đại Yến Đế nói.
"Hoàng Đế chớ giả vờ hồ đồ với ai gia, chuyện này ở hậu cung đã truyền đi khắp nơi. Trương thị vệ kia giấu chuyện ở Trường Nhạc cung lục soát ra được y phục dạ hành, rốt cuộc là hắn có lòng lừa thánh thượng hay là ý của Hoàng Đế?
Lời này vừa nói ra, nét mặt Đại Yến Đế chợt lóe ra rét lạnh, thanh âm cũng lạnh mấy phần, "Thái Hậu hiện nay nên bảo dưỡng tuổi già mới phải, những chuyện lao tâm phí thần này có trẫm bận tâm là được rồi. Trẫm cũng không dám làm đứa con bất hiếu, để Thái Hậu bởi vì bận tâm chuyện hậu cung làm hư thân thể người, như vậy tội của trẫm lớn lắm".
Sắc mặt Thái Hậu bỗng dưng biến đổi, trắng xanh đan xen, "Hoàng Đế ngươi lại nói chuyện như vậy với ai gia".
"Thái Hậu nên nghỉ ngơi nhiều chút, trẫm chính sự bận rộn, phải về Thương Loan điện phê duyệt tấu chương trước". Dứt lời, dứt khoát dứng dậy, quay người rời khỏi Phúc Thọ cung.