Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chang Phi
Beta: An Thục phi
Tiệc đầy tháng của tam hoàng tử Tề Thiên Thụy được làm cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều nhìn Hinh phi với ánh mắt khác trước. Hinh phi chính là chủ của Trường Nhạc cung, tất nhiên có tư cách tự mình nuôi dưỡng tam hoàng tử. Mẫu bằng tử quý, lại nhìn Hoàng Thượng thực yêu thích Thiên Thụy, về sau vinh sủng của Hinh phi thật không thể thiếu.
Mọi người đều biết, mấy tháng Hinh phi mang thai này căn bản không có cách nào để thị tẩm, Đại Yến Đế cũng chỉ là ban ngày ngẫu nhiên đi Trường Nhạc cung ngồi một lát, chắc hẳn cũng là vì nể mặt nàng đang mang thai.
Kỳ thật, đối với nữ nhân hậu cung mà nói, hoài thai không nhất định là một chuyện tốt. Bởi vì trong lúc có thai ấy, mặc kệ nữ nhân này đã từng được sủng ái cỡ nào, bởi vì nguyên nhân không thể thị tẩm Hoàng Thượng rất có thể sẽ quên mất nàng, nhiều lắm chỉ là nhớ rõ người này có mang long tự mà thôi. Bình thường hắn sủng hạnh phi tần nào mà không phải là sủng hạnh. Nếu là sinh hạ công chúa hoàng tử được Hoàng Thượng yêu thích thì tốt, không uổng phí mười tháng hoài thai vất vả. Nếu là được sinh hoàng tử công chúa không được coi trọng, thì chính là phí công thua lỗ, thân thể lại cũng không được tốt.
Một năm trước An mỹ nhân có bầu, đứa trẻ còn không có sinh hạ được ngược lại còn để lại bệnh căn không dứt. So Cúc phi còn khổ hơn, tốt xấu gì Cúc phi cũng là sinh hạ được hoàng tử, dù vô dụng cũng không ai dám động đến nàng. Mà An mỹ nhân này phân vị thấp, cho dù có bị bệnh, cũng chả có ai có lòng dạ đi quan tâm nàng.
Đợi Hinh phi ở Trường Nhạc cung dưỡng tốt thân thể, bài tử thị tẩm có tên của nàng mới được đưa lên. Tiểu thái giám bưng mâm gỗ thành thật đứng đợi Hoàng Thượng chọn lựa bài tử, vốn tưởng rằng Hoàng Thượng vẫn như lần trước tùy tiện lật một thẻ bài, ai ngờ lần này rõ ràng cầm lên một cái lại đột nhiên để xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào một chỗ khác.
"Thân thể Hinh phi dưỡng tốt rồi hả?" Ngữ điệu nắm chắc của Đại Yến Đế vang lên.
Lý Phúc Thăng đứng một bên chờ hắn lật bài tử vội bàng đáp: "Thưa Hoàng Thượng, thái y nói không để lại một chút bệnh căn nào, có thể thị tẩm được rồi."
Đại Yến Đế ừ một tiếng, cũng không tiếp tục xem tấu chương nữa, thoáng một cái đứng lên, vuốt vuốt lông mày, như không có chuyện gì nói: "Trẫm đột nhiên thấy hơi mệt mỏi, Lý Phúc Thăng, cầm đèn đi Trường Nhạc cung, hôm nay trẫm muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút."
"... Thế nhưng mà nô tài còn chưa đi thông báo trước cho Hinh phi, chỗ ấy vẫn chưa có chuẩn bị gì, lỡ như kinh động thánh giá thì làm sao ạ?"
Lý Phúc Thăng mặc dù phát giác ra Đại Yến Đế đối với Hinh phi có chút khác thường, chỉ là Hinh phi lâu rồi chưa thị tẩm, sớm thông báo mới tốt, lúc Hinh phi mang thai, Đại Yến Đế cũng có lúc đi Trường Nhạc cung xem nàng, nhưng phần lớn thời gian đều là ban ngày, tuy không biết hai người nói cái gì, nhưng Đại Yến Đế lâu rồi chưa có sủng hạnh Hinh phi là thật.
Lúc Lý Phúc Thăng theo Đại Yến Đế đến Trường Nhạc cung, đều đứng ở bên ngoài cửa điện, không biết tình huống cụ thể trong điện, nhưng mấy thiếp thân cung nữ Trường Nhạc cung lại biết rõ từng chi tiết. Ban ngày Đại Yến Đế làm cái gì, tiến vào trong điện liền biết. Chỉ là mấy người một mực gắt gao trông coi cái miệng, nào dám tiết lộ nửa câu.
Đại yến đế liếc nhìn hắn: "Có gì mà phải chuẩn bị, không phải là tắm rửa xông hương sao, lát nữa trẫm cùng Hinh phi cùng chuẩn bị là được."
Lý phúc thăng vội gật đầu: "Hoàng thượng nói rất đúng, nói rất đúng."
Lúc này đi Trường Nhạc cung tất nhiên phải theo quy củ hậu cung, Lý Phúc Thăng đi sau lưng Đại Yến Đế, tiếp theo là cung nữ cùng thái giám tất cả đứng thành hàng, cúi đầu theo, trong tay cầm đèn lồng chiếu sáng những chỗ Đại Yến Đế đi qua.
Mỗi lần dùng xong bữa tối, Diệp Linh Sương đều không thích đi ra ngoài đi đi lại lại, trong điện cũng không có ai tới bái phỏng vào cái giờ này. Lúc này Diệp Linh Sương thích nhất đem đầy đầu châu trâm tháo xuống hết, để mặt mộc ngồi ở trên giường đọc sách hoặc là thêu thùa, còn thường xuyên đùa tiểu gia hoả được ôm trong ngực nhũ mẫu, tiểu gia hỏa này cả ngày ngoại trừ lúc bú sữa thì là ngủ, thời gian so với ai khác đều thoải mái.
Lúc ngoài cửa truyền tới tiếng của Lý Phúc Thăng, Diệp Linh Sương thật sự thấy kinh ngạc.
"Nương nương, này làm sao bây giờ, nương nương còn chưa chuẩn bị cái gì đâu!" Trong điện, mấy nha đầu bắt đầu sốt ruột, Hinh phi đang mặc là một cái váy ngắn màu xanh ngọc, một đầu tóc dài tuỳ tiện thả xuống không cài trâm, son phấn bột nước cũng không dùng, thoạt nhìn cũng là thanh lệ, chỉ là như vậy làm sao câu dẫn được hứng thú của Hoàng Thượng.
"Nương nương, ngài ngồi xuống để nô tỳ chải cho ngài cái búi tóc đơn giản đi." Thúy Hoàn vội nói, đôi tay khẽ động, chải một kiểu tóc Lưu Vân kế đơn giản. Vân Kiều cùng Bội Hoàn thì phân nhau tìm lấy một cây trâm ngọc bích cùng một đôi hoa tai màu trắng ngà trong tráp đồ trang sức, muốn đeo lên cho chủ tử.
Diệp Linh Sương lắc đầu, khoát tay áo: "Được rồi, đã không còn kịp rồi." Dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân hữu lực đến gần ngoại điện. Chỉ trong chốc lát, liền thấy một thân long bào màu đỏ sậm.
Bước chân Đại Yến Đế không khỏi dừng tại cửa ra vào. Trước bàn trang điểm là một nữ tử thanh nhã, một đầu tóc đen chỉ đơn giản một cái búi tóc, không tiếp tục trang điểm, lúc này nghe tiếng đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Một đôi ánh mắt đen láy lập tức tràn đầy ánh sáng, ý cười vui vẻ, đôi môi hồng nộn bởi vì trong lúc vô tình bĩu một cái càng thêm vài phần căng mọng, làm cho người ta mơ màng, một thân trang phục đơn giản như vậy cùng mấy biểu cảm Đại Yến Đế đã sớm biết rõ, lại không duyên cớ làm cho hắn sinh ra vài phần khô nóng, một dòng khí nóng chạy thẳng xuống bụng dưới của hắn.
Nữ tử cười đi tới chỗ hắn, bước chân hơi nhanh, gần đến trước mặt hắn liền dừng lại, tựa như là đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng phúc thân, nói: "Thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc."
Sau lưng mấy cung nữ cũng vội vàng hành lễ.
Đại Yến Đế một bước đi qua, đỡ Hinh phi dậy, cánh tay dài vòng lên eo nàng.
"Đều lui ra đi, có việc gì trẫm sẽ gọi các ngươi..." Thản nhiên quét mắt qua mấy cái cung nữ, cùng với nhũ mẫu đang ôm tam hoàng tử.
"Vâng." Mấy người Vân Kiều lên tiếng rồi rời khỏi nội điện, thấy Hoàng Thượng tựa hồ không có gì không vui, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Hoàng thượng, thiếp còn chưa có tắm rửa, hay là lại để cho mấy người Vân Kiều chuẩn bị một chút?" Theo động tác ôm eo của hắn, hai tay của nàng đặt ở trước ngực của hắn, lộ ra sự thân mật.
Đại Yến Đế không có trực tiếp đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm một thân trang phục của nàng hồi lâu, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng lớn, ghé sát vào bên tai nàng thanh âm trầm thấp của hắn vang lên: "Cách ăn mặc hôm nay của nàng trẫm rất thích."
Diệp Linh Sương khẽ cười: "Hoàng Thượng đây là đang giễu cợt thiếp sao, Hoàng Thượng trước khi đến cũng không sai người thông báo một tiếng, làm hại thiếp cái gì cũng không kịp chuẩn bị. Hoàng Thượng ngược lại lại hay rồi, còn nói bộ dạng lôi thôi này của thiếp đẹp mắt?"
"Không cần cố ý chuẩn bị, cứ như vậy cũng không tệ." Đại Yến Đế tâm tình thật tốt, thần bí cười cười, ôm nàng sát thêm vài phần.
"Sương nhi có biết vì sao hôm nay trẫm tới trong điện của ngươi sớm hơn hay không?"
"... Chẳng lẽ là Hoàng Thượng nhớ hoàng nhi rồi hả? Thế sao vừa rồi người không để cho nhũ mẫu ở lại?"
Đại Yến Đế nhíu mày: "Trẫm là muốn hoàng nhi, nhưng lại càng muốn Sương nhi hơn. Rất muốn, rất muốn..."
Nghe xong lời này, đôi mắt Diệp Linh Dương vốn đang sáng ngời lại rất nhanh ảm đạm xuống: "Hoàng Thượng lại biết dỗ người rồi, ngài mỗi ngày đều có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, làm sao còn nhớ đến thiếp nữa?"
Thân thể Đại Yến Đế cứng đờ, lập tức không nói tiếng nào, chỉ là cái tay đang vòng trên eo nàng trong lúc bất tri bất giác buông lỏng ra vài phần.
Diệp Linh Sương luống cuống sợ hãi, vội hỏi: "Hoàng Thượng, thiếp chỉ nói giỡn thôi, ngài đừng trách thiếp, về sau thiếp sẽ không nói lời này nữa. Nếu Hoàng Thượng vì cái này mà tức giận thì cũng quá mức không phóng khoáng rồi." Một câu phía sau gần như là lầm bầm ra tiếng.
Nghe được lời nói giống như ghét bỏ, Đại Yến Đế không khỏi híp híp mắt: "Nói trẫm không phóng khoáng, hử? Tốt, hôm nay trẫm liền cho ngươi nhìn một chút, trẫm rộng rãi như thế nào!" Vừa dứt lời, cánh tay dài liền nhấc thân thể nàng tới gần, giống như là vô cùng lo lắng bắt được môi của nàng liền mãnh liệt hôn, vừa hôn vừa giống như không thể chờ đợi mà ôm nàng đi về phía cái giường, bàn tay lớn không chút khách khí bắt đầu cởi xiêm y của nàng xuống. Mới vừa đến giường, mấy cái quần áo liền bị hắn nhẫn tâm lột ra, sau đó tiện tay ném tới cuối giường, bên miệng vẫn tiếp tục giao hòa dây dưa, theo đó vang lên tiếng hút chậc chậc ái muội, bàn tay tay có một lớp chai mỏng tuỳ ý dạo chơi ở trên người nàng.
Trong lòng Diệp Linh Sương cũng kìm nén bực bội, bất chấp hành vi của mình có tính là mạo phạm thánh thượng hay không, hai cánh tay bắt đầu lung tung lôi kéo áo bào của hắn, tiếp theo là quần dài của hắn cũng bị nàng giật xuống. Động tác Đại Yến Đế bỗng chốc cứng đờ, trầm thấp buồn bực cười ra tiếng, sau đó động tác liền như là chịu phải kích thích càng thêm mãnh liệt.
Áo choàng đỏ sậm nửa che nửa đậy bị Diệp Linh Sương kéo ra một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc, một tay Đại Yến Đế gấp gáp giật xuống, hai chân nửa quỳ trên giường, say mê nhìn nữ tử bị hắn áp ở dưới thân. Cuối cùng hắn cởi bỏ quần lót ra, quần dài chồng chất ở hai đầu gối bị hắn gạt xuống, rơi xuống dưới chân, sau đó cả giày cũng bị đạp rơi trên mặt đất.
Thẳng đến lúc trên người hai người không còn mảnh vải nào, Đại Yến Đế đem toàn bộ thân thể mềm mại của nàng áp xuống dưới thân thể cường tráng của mình. Tiếp xúc với da thịt trắng nõn non mịn như tơ, Đại Yến Đế nhịn không được rên rỉ ra tiếng, hung hăng bao bọc lấy đôi môi hồng nộn mà điên cuồng cắn mút. Khẽ nâng người nàng lên, lộ ra bộ ngực nhỏ, cánh tay vươn tới, đem cả hai nơi bao bọc trong lòng bàn tay tuỳ ý xoa bóp, xúc cảm dễ chịu khác thường.
Diệp Linh Sương không cam lòng yếu thế, cũng điên cuồng mà hôn trả lại, hung hăng mút lấy đầu lưỡi của hắn, cắn xuống làm môi dưới của hắn đau nhức. Đại Yến Đế một chút cũng không lui lại, ngược lại càng thêm nghênh đón, dùng lưỡi của mình quấn lấy cái lưỡi đang làm loạn của nàng, sau đó hơi lui lại dùng lưỡi quét qua cái lưỡi phấn hồng cùng lợi của nàng, đem mật ngọt của nàng cuốn lấy, đưa vào trong miệng của mình, ọt ọt một tiếng, mập mờ nuốt vào trong bụng.
Không biết lúc nào, cái tay đang dao động kia đã sờ đến bờ mông của nàng, nắm ở trong tay vuốt ve hai cái, sau đó mạnh mẽ tách hai đùi của nàng ra, gác ở ngang hông của mình, theo tiếng xuỳ xùy phát ra, hắn đưa nơi sớm đã cứng rắn sưng đỏ như một thanh lợi kiếm tra vào vỏ đưa vào trong cơ thể nàng, chỉ trong chốc lát ra vào làm bọt nước văng khắp nơi, ồ ồ rung động.
Đột nhiên, hắn nặng nề nghiền ép xuống, ghé sát vào bên tai nàng, hung ác nói: "Về sau không được ở trước mặt trẫm nhắc tới những nữ nhân khác." Lại tiến sâu thêm một phần: "Các nàng sao có thể so sánh được với ngươi?"
Hắn tiếp tục bá đạo mạnh mẽ va chạm: "Trẫm tuy không có khả năng chỉ có một nữ nhân, nhưng là trong lòng trẫm chỉ có một mình ngươi, vẫn còn chưa hài lòng sao, hửm?"
Diệp Linh Sương gần như là mang theo tiếng khóc cầu xin tha thứ nói: "Hoàng thượng, thiếp sai rồi, về sau sẽ không nói loại lời nói này nữa..."
Thấy nàng hai mắt đẫm lệ mông lung bộ dáng đáng thương, Đại Yến Đế hừ một tiếng: "Biết sai là tốt rồi. Hôm nay thân thể ngươi đã dưỡng tốt lại rồi, trẫm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi, ngươi cũng biết hơn nửa năm nay trẫm vượt qua như thế nào đấy, ngươi còn dám oán trẫm?"
Sau khi oán trách vài câu, Đại Yến Đế liền không nói nhảm nữa, véo lấy cái eo nhỏ mềm mại, bắt đầu mạnh mẽ luật động, mãnh liệt mãnh liệt. Lợi kiếm ra khỏi vỏ rồi lại vào vỏ, tới tới lui lui đưa vào rồi lại rút ra, giống như là muốn đem linh hồn nữ tử ở dưới thân đánh bay ra ngoài.
Sau một hồi mạnh mẽ tấn công dày đặc liền thoải mái phóng thích. Thân thể nằm ở trên người nàng không muốn nhúc nhích, thân dưới vẫn còn gắt gao vùi ở bên trong, cảm thụ được cảm giác lửa nóng chặt chẽ, chỉ tạm nghỉ một lát, thanh lợi kiếm nóng hổi lại lập tức bắt đầu đứng lên.
"Hoàng thượng, không được... Thiếp chịu không nổi..."
Đại Yến Đế rên lên một tiếng: "Nói nhảm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của ngươi, rõ ràng cũng rất thích."
Không để ý đến nàng cầu xin tha thứ, hắn bắt đầu dùng lực mạnh mẽ ra vào. Thấy nữ tử một bộ dáng đáng yêu, thân thể tựa như nước, Đại Yến Đế kéo nàng một cái, để cho nàng ngồi ở trên bắp đùi mình, giữ chặt ngang hông của nàng bắt đầu lên xuống.
Bỗng dưng nghĩ đến cái gì, Đại Yến Đế càng thêm mạnh mẽ.
________________________