Cổ Thiên Nguyệt nghiêng người rơi từ không trung xuống, hơi kìm lực giây lát mất bóng ở con hẻm.
Hơi điểm mi tâm, cười khổ. Bước chân về phía quán Cappuchino Musicland - chỗ hẹn giữa cô và La Khả Ân.
Cappuchino Musicland là một quán nhỏ ở góc thành phố, không gian tương đối yên tĩnh, thoáng đãng dễ chịu.
Cổ Thiên Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng. La Khả Ân giơ tay ra sức vẫy, giống như sợ Thiên Nguyệt không thấy một người cao m cùng khuôn mặt đáng yêu lolita.
Sau khi ổn định chỗ người, Thiên Nguyệt đưa mắt nhìn thanh niên trước cứ muốn cười mãi, vì cô thực sự rất hạnh phúc.
Chính là, hạnh phúc không kéo dài nhất là với cô. Cô rõ ràng là một bươm bướm hiệu ứng, thế nhưng lại chạy tung lung khiến mọi chuyện thay đổi làm cô không kịp trở tay.
La Hoàng Tu, ngươi thực tàn nhẫn! Ta hận, hận sao lại tạo ra ngươi. Mục đích cô viết truyện cũng chỉ để trút tâm tư, cô tham lam muốn có thật nhiều hạnh phúc, cô căm hận nên tạo ra một nữ phụ thân thể tràn ngập bệnh. Mọi việc bất quá cũng chỉ có thế thôi, nhưng lại mang đến hậu quả không ngờ.
Nhìn La Khả Ân làm cô nhớ cuộc nói chuyện ban nãy.
"Nói đi. Mục đích của cô là gì!?" La Hoàng Tu hất càm cao ngạo hỏi.
"Hửm?" Thiên Nguyệt nhíu mày. Hắn ta nói cái quái gì thế, tự dưng không đột nhập vào nhà vớt cô tới nơi này rồi đặt một câu hỏi khó hiểu.
"Cô không cần giả thanh cao, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Ngươi..." Vẻ mặt Thiên Nguyệt hiện lên tia nghiền ngẫm, dưới đáy mắt sâu thẳm xẹt qua sát khí nhè nhẹ. Hắn đây là...muốn nhục nhã cô nữa sao!?
"Tôi nói vậy còn chưa rõ sao!? Một đứa con gái riêng bị vứt bỏ đến tiền trợ cấp cũng không có như cô giả bộ cái gì, vài triệu, đủ không!?"
Thiên Nguyệt buồn cười nhướng mày, này số tiền còn chẳng đủ cô ăn uống trong một tháng đâu. Hiện tại cô cũng biết hắn nói gì rồi.
Hẳn do Khả Ân suốt ngày cứ bám cô, hắn liền cho rằng cô ve vãn em trai hắn là vì tiền. Chẹp, hiệu ứng cũng không tệ đâu, ít nhất đủ đá động tự trọng cùng ngộ giác của cô...để tránh xa Khả Ân ra.
Lát sau trong văn phòng cao cấp của tổng giám đốc vang lên tiếng cười ngạo mạn không che giấu chút khinh rẻ miệt thị thế nhưng rất chết tiệt dễ nghe, sau đó là tiếng hét giận dữ cùng bóng dáng mờ ảo rơi xuống vô tội.
Cảm giác lấy tiền phăng vào mặt người cao ngạo như La Hoàng Tu quả thật rất sảng khoái a.
Haha...
"Tiểu Nguyệt, cô có vẻ vui?" Nói ra, ngay cả chính hắn cũng không thể tin.
Thế nhưng, Thiên Nguyệt lại gật đầu cười.
"Có thể nói với tôi sao?" Khả Ân tròn mắt dò xét.
"Uh, đó là đương nhiên a. Việc này có liên quan tới cậu mà."
"A, vậy sao!?" Khả Ân nghi ngờ hỏi, dự cảm bất hảo dâng trào.
Cổ Thiên Nguyệt không trả lời hắn mà bước lên sân khấu nhạc cụ, tay nhẹ đặt lên phím đàn. Ngón tay ngọc theo từng phím lả lướt tiêu dao, tạo nên âm nhấn độc đáo...bản nhạc Time Forget.
Âm thanh nhỏ dần rồi để lại khoảng yên lặng trong quán Musicland nho nhỏ cùng dư chấn vang vọng trong lòng mọi người.
Trong tiếng vỗ tay hoan hô Thiên Nguyệt đứng dậy với nỗi hoang mang bị hai đặc công kìm chặt của La Khả Ân, môi khẽ mấp máy:"Tạm biệt, Ân!"
Bóng lưng cô mất hút trong đám đông của cô khi đến giờ cao điểm.
- -
Thả khung ảnh trên tay xuống, cô gái trẻ qua ô cửa sổ nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Lại bắt đầu một ngày mới! Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chui qua ô cửa sổ, soi sáng tấm ảnh đẹp đẽ mà tinh tế trong khung ảnh.
Nơi đó có một cô gái đang ngước đầu nhìn trời, đôi mắt cô long lanh xinh đẹp tựa thái dương rực rỡ. Từng đường nét trên khuôn mặt như được nữ thần ban cho, khắc nét một cách hoàn hảo.
Không phải hoàn hảo ở gương mặt hay bộ dáng, mà là khí chất thánh khiết, ôn nhu nhã nhặn của cô.
Người này chính là Cổ Thiên Nguyệt của chúng ta.
Khoác lên người bộ đồng phục của trường, trông cô càng thêm xinh xắn. Áo sơ mi trắng phối hợp cùng huy hiệu ngôi sao nhỏ bên ngực, váy ngắn ngang đùi xếp gấp tùy thời uốn lượn, rất đẹp mắt.
Không cầu kì, đơn giản là đẹp. Đó là quan niệm của cô về quần áo.
Bởi trường cho phép học sinh tự ý chỉnh sửa đồng phục, nên cô có thể tùy ý chỉnh theo sở thích của mình, miễn không làm mất huy hiệu trường là được.
Đeo túi xách lên vai, Cổ Thiên Nguyệt rời khỏi nhà.
Không khí buổi sớm thật khoan thai, phi thường sạch sẽ. Hít một hơi thật dài, Cổ Thiên Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, còn sớm, có lẽ cô nên ăn chút lót bụng. Ghé vào cửa hàng mua hai cái sandwich, một hambuger, lọ sữa, tranh thủ thời gian, cô vừa đủ vừa ăn.
Ăn mắt quan sát xung quanh, ngày nào cũng vậy, nhưng dường như chưa bao giờ cô thấy chán.
Sống lại là tốt rồi. Sao có thể than phiền gì nữa chứ?
Đến trường, vừa vặn kịp giờ vào lớp. An tĩnh ghi chép bài vở, so với những thanh thiếu niên thời kì phản nghịch quậy phá, thì Cổ Thiê Nguyệt tương đối nhu thuận, thậm chí quá mức trầm lặng.
Nếu không phải thành tích ở bảng tuyên dương toàn trường của cô tốt, và vị trí trong lớp đầy đủ thì có lẽ họ còn không biết rõ trong lớp còn có người tên Cổ Thiên Nguyệt.
Người được chú ý, đương nhiên sẽ có người để ý quan tâm.
Giờ ra chơi, cô chậm rãi cất tập sách vào túi, khoác lên vai rời khỏi lớp.
"Nguyệt, cậu không đi ăn trưa sao?" Hứa Dương - công tử Hứa gia nổi tiếng phong lưu đào hoa, rất được nhiều nữ sinh ái mộ.
"Cậu quản tôi à?" Cổ Thiên Nguyệt đạm bạc hỏi, nhấc mắt lạnh lùng.bg-ssp-{height:px}
"Không, mình chỉ muốn.."
"Vậy tốt rồi." Không đợi Hứa Dương kịp nói gì, cô đã cất bước đi thẳng một mạch tới thư viện.
Thư viện chỉ toàn là sách, đương nhiên, sách ở trường Cổ Thiên Nguyệt nhiều đến mức có thể lắp đầu hồ bơi thể tích cực đại.
"Trò Cổ đấy à?" Lão tiên sinh ở thư viện thấy Cổ Thiên Nguyệt liền mỉm cười thân thiết.
Cô cũng lễ phép đáp trả:"Dạ, Lan tiên sinh khỏe."
"Trò lại tìm tư liệu soạn giáo án sao?"
Cô lắc đầu. Hôm nay cô rãnh. Do buổi tối không còn Khả Ân quấy rối, cho nên soạn giáo án đã sớm xong.
"Em muốn đọc chút sách."
"Trò đọc sách gì? Để thầy."
"Dạ, để em, thầy nghỉ khỏe ạ" Cô nói xong, liền nhấc chân đi về phía khoa địa lí toàn cầu. Tay tùy tiện vớ lấy vài cuốn, kéo ghế gần đó ngồi xuống đọc.
Lan tiên sinh lắc đầu. Sao ông lại có thể hồ đồ, con bé này vị trí sách trong thư viện, có lẽ nó còn quen thuộc hơn ông nữa chứ.
Một cô bé tốt a, chỉ là tính cách hơi kì quái, dễ đắc tội người khác, nhất là phong thái hành động tùy tâm sở dục.
Trên phương diện học tập chân chính là thiên tài, Cổ Thiên Nguyệt soạn giáo án, làm việc giúp hiệu trưởng...mọi việc chỉ để trả phí học tập cho chính mình.
Thân thế lại thực phức tạp đến chính bản thân cô cũng không muốn chấp nhận, không muốn dùng đến.
Đêm nhẹ nhàng buông xuống, Cổ Thiên Nguyệt hững hờ xem từng phút giây trôi qua. Cô gấp cuốn bách khoa Sinh lại, dụi mắt mệt mỏi.
Cúi đầu xem đồng hồ, a..khoảng tầm bảy giờ hơn, thảo nào lại mỏi mắt như vậy. Thường khoảng xế chiều, Khả Ân đã gọi cô ghé quán nào đó ăn, nhưng hiện tại...
Thiên Nguyệt cụp mắt lấp đi tâm trạng leo lên xe bus, dừng trạm gần quán Bar Night, cô bước xuống, lững thững đi mua phần cơm cuộn cùng nước, ăn lấy sức làm việc tới khuya.
Ăn xong lại tiếp tục mua thêm một phần pizza, cùng hộp phô mai. Cô ăn rất chậm rãi, dường như việc làm thêm kia không mấy quan trọng. Và nơi đó cũng không có khó đến nổi vi phạm một lỗi liền đuổi việc.
Đến khi Cổ Thiên Nguyệt xong xuôi hết mọi việc, đứng dậy rời đi. Người đàn ông ngồi bên kia bàn mới cười khẽ, thu ánh mắt luôn nhìn cô từ lúc bước vào tới khi đi khỏi.
Một cô nhóc thú vị, rõ ràng làm thêm rất trọng yếu, chứng minh cô cần tiền, thế nhưng với sức ăn của cô...cả ngày liền hơn ba trăm, đi làm đủ sao? Cần thiết phải đi làm sao?
Rõ ràng rất ham ăn, nhưng cô lại thành thục vận chuyển biến trên người mình thành hai chữ "tao nhã".
Hơn nữa, những món đồ nhỏ nhặt trên người cô tổng lại cũng hơn chục triệu USD, đều là sản phẩm của nhãn hàng thời trang nổi tiếng. Nếu không là người tinh mắt, e rằng chỉ xem nó là đồ phế phẩm.
Đáng tiếc, những thứ này không qua mắt được người trong ngành như hắn.
Thật sự rất thú vị!
"Lend điều tra, tôi muốn biết hết mọi thứ về cô gái này."
Người phụ nữ tên Lend đang ngồi vẽ, ngẩng đầu lên cung kính đáp:"Dạ" Rồi tiếp tục công việc của mình.
Hai người lại không biết rằng, xa xa Cổ Thiên Nguyệt đưa ánh mắt nhìn hành động của hai người một cách chăm chú.
Cô nâng khóe môi cười nhạt, xoay người rời đi.
Cô đương nhiên là thu hút tầm nhìn của họ, mọi việc làm đều có mục đích đấy thôi.
Hơn ai hết, cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đơn giản nên cô trước tiên phải thu thập hết mấy nam chính, song mới có thể sống yên lành.
Sự đời thực khó lường, mà điều đáng chết nhất là tác phẩm cuối đời đột phá phong cách của cô, chính nó làm hại cô a.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định phải bổ não mình ra xem, rốt cục bên trong có cái gì mà có thể thiên vị nữ chính đến nghiêng trời lật đất. Hậu quả hiện tại liền gánh chịu, ai bảo cô là một nhân vật phụ cơ chứ.
Đi dụ hoặc mấy nam chủ của cô ta thật khó khăn, mấy chuyện này thực không hợp với tính cô, làm cô rất khó chịu.
Cho nên, khi nắm hết mấy người đó trong lòng bàn tay, cô phải hảo hảo hành hạ mới được.
Sở dĩ phát sinh ra kế hoạch ý muốn này đều do La Hoàng Tu, chính anh ta đã phát động đồng thời cảnh tỉnh cô. Nếu không thuần phục mấy nam chủ, thì dù cô có thế lực đến mấy, vĩnh viễn sẽ vẫn bị chế ngự.
Vì vậy, bắt giữ tim ba người có thế lực hùng mạnh nhất là cô có thể yên ổn, còn không được sao!?
- -
Về nhà ngã lăn lên giường, Thiên Nguyệt nhắm mắt lại, khoé môi chua chát nhấc lên.
Mới hôm qua còn đùa giỡn vui vẻ, hôm nay Khả Ân đã bay sang Anh. Không có hắn chợt trống vắng lạ thường.
Dù cố tình bận rộn tập trung làm việc cả ngày, nhưng cô vẫn không thể phủ nhận sự thật - cô nhớ Khả Ân. Kí ức kỉ niệm còn nguyên mới, thói quen vẫn còn đó, mỗi ngày đều cố nhớ vì sợ quên dù bản thân khổ sở không thôi. Mọi thứ quá đỗi mâu thuẫn.
Sự trống rỗng cô độc ngày một ăn mòn tâm trí của cô, mặc cho cô cố gắng khiến mình xao lãng đi, nhưng chỉ khiến cho nó càng trầm trọng đi.
Khi tỉnh dậy đón chào cô chính là trần nhà trắng tinh đến mờ mịt, căn nhà đơn cô. Dưới gối lúc nào cũng ẩm ướt, nhiều lúc cô khủng hoảng đến phát khóc, may mắn một năm qua cô có Khả Ân bên cạnh.
Nụ hôn nhẹ nhàng thoảng hương sữa táo ngọt ngào không chút tạp niệm, vẫn còn đâu đây.
Nhớ cậu, Ân ạ!
Còn cậu có nhớ tôi hay không!?