Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

chương 39: hội ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm mặt vừa tỉnh dậy bắt đầu dâng cao từng khắc, Du phu nhân lập tức tốt bụng đánh thức cô dậy dùng một lời nói chặn họng cô:"Tiểu Nguyệt, đã sáng rồi. Ngày đầu tiên đi làm, phải đến sớm gây ấn tượng, hiểu không? Mẹ đi trung tâm thương mại mua chút đồ, con đi nhanh đi, Thanh nhi đã đi từ sớm rồi đó."

Khoé môi Cổ Nguyệt Thần giật nhẹ, liếc nhìn đồng hồ treo tường. MN, mới sáu giờ hơn, ngày cô còn làm thêm cũng không thức sớn như vậy đâu. Ở căn nhà này đúng là giày vò mà.

Đi từ sớm? Đùa phải không, giờ này cũng không biết công ti người ta mở cửa hay chưa nữa kìa.

Đi từ sớm? Vậy ai có thể giải thích cho cô âm thanh trong phòng Du Thanh Nhi là của ai hay không?

"Anh trai...nhanh..mạnh chút nữa...ừm...đúng chỗ đó.."

Nguyệt Thần cong môi thản nhiên đẩy cửa phòng đi vào, trong lòng rất hứng thú với vẻ mặt của Du Thanh Nhi khi thấy cô.

Chẳng qua rất ngoài dự liệu, Du Thanh Nhi nở nụ cười tà ác rên rỉ càng lớn tiếng hơn, còn cố ý lộ góc độ rõ nhất ở chỗ kết hợp của hai người, mặc cho cô tựa vách tường thoải mái quan sát.

"Anh tr.." Cô chợt cau mày lại, người đàn ông trên giường không phải Du Tử Nghiêm. Là người đàn ông ở quán Bar Night hôm đó.

"Chị Nguyệt, hôm nay chị không được phép rời khỏi nhà. Nếu không, hậu quả có thể thử...a...Đừng trách tôi không nói trước, chị gái à...Haha.."

Nguyệt Thần không dấu vết nhiu mày, cô bình thản nhìn quang cảnh trước mắt dùng giọng điệu khuyên răng nhẹ nhàng nói:"Tiểu Thanh đừng trách tôi không nói trước, đắm chìm trong sắc dụ cũng có thể chết đấy." Cộng thêm vẻ mặt 'quay đầu là bờ' của cô, Du Thanh Nhi suýt phát cáu mắng chửi.

"Chị đợi đó. Này, ai cho phép chị đi hả!!!?" Du Thanh Nhi oang oang giọng quát lớn, tức giận thở hổn hển. Cô ngăn động tác của Vụ, nhấn cuộc gọi gọi, giọng lành lạnh:"Hành động đi, chị ta vừa ra khỏi nhà."

Song sau khi tắt máy lại trở lại bộ dạng kiều mỵ, ôn nhu nói:"Nghiêm, tiếp tục đi mà...Người ta chịu không được, rất cứng rắn, đáng ghét.."

Vụ nhếch môi cười, đẩy mạnh thắt lưng vùi sâu thân phân của mình vào cổ tử cung của Du Thanh Nhi.

Hai tay Du Thanh Nhi vòng qua cổ Vụ ưỡn ngực lên thuận theo luật động mạnh mẽ của hắn ta.

Quả thật là buổi sáng xuân sắc dâng trào a.

Mà Nguyệt Thần bên dưới đang cau mày xoa mắt, thầm rủa, đồng thời cũng đang phân vân có nên mua thuốc nhỏ mắt hay không. Cô sợ bị đau mắt đỏ.

Cô cúi đầu vừa đi vừa chửi rủa. Quá đáng, mới sáng sớm đã làm bẩn mắt cô rồi, không những vậy mà não cô cũng không tự chủ được suy nghĩ hướng tới đen tối vô đối.

Trong đầu cô hiện tại toàn hình ảnh không thuần khiết. Đáng chết, đều tại ả Du Thanh Nhi tới thời kì động dục kia.

Bất chợt một chiếc xe phanh kít một đường dừng ngay tại bên chân cô, đám người mở cửa nhanh chóng khóa chặt tay chân cô áp lên xe, chiếc xe vụt đi không còn bóng dáng. Chỉ trừ làn khói xe hơi để lại đã minh chứng không tới năm giây họ đã bắt gọn Nguyệt Thần, và mang đi một cách chính đại.

Nguyệt Thần ngồi ở giữa, hai chân cùng tay bị áp chặt không buông. Cô ngáp ngáp ngã đầu dựa vào thành ghế, khẽ nói:"Tới nơi, gọi tôi tỉnh." Thật sự là buồn ngủ quá đi mất, còn sớm mà đã dậy, quả là cực hình. Cho nên không để họ kịp phản ứng gì, Nguyệt Thần đã thoải mái tựa ghế ngủ dưới thế trấn áp tay chân của hai người bên cạnh.

Mấy người xung quanh nhịn không được co rúm khóe miệng, họ đúng là chưa bao giờ gặp qua loại người bị bắt cóc còn thản nhiên ngủ như cô, một chút ý thức cảnh giác cũng không có.

Hoặc cô căn bản không đặt họ vào mắt.

Xe một đường thẳng tắp, Nguyệt Thần yên ổn ngủ, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều.

Tuy đ ngủ đủ giấc, nhưng cô không muốn ngồi dậy chút nào. Vì vậy, Nguyệt Thần tiếp tục lăn lộn trên giường một hồi.

Lăn qua lăn lại....

Ga giường mềm mại như tơ lụa, như bông gòn cao cấp. Cho nên, Nguyệt Thần không hề có ý đứng dậy, vẫn tiếp tục lăn tới lăn lui.

Cho đến khi....

"Phụtt...haha~" Tiếng cười vang lên cắt đứt cảm giác thoải mái của Nguyệt Thần.

Cô lúc này mới nhìn tới cách giường không xa, là chiếc bàn hình chữ nhật lớn. Tổng gồm có hai nam một nữ là người quen a. Trừ hai người đàn ông kia...

"Y tỷ rất đáng yêu. Thấy chưa?" Kỳ Đan chống cằm cười tít mắt nói với cô gái ngồi đối diện với mình.

"Hừ. Nào có đáng yêu bằng tôi chứ. Tôi còn rất xinh đẹp nha." Cô gái bĩu môi đỏ hồng, song quay sang đối diện với Nguyệt Thần đang ngây ngốc trên giường tự giới thiệu:"Tôi là Hyroin. Kia là Yue." Tay Hyroin chỉ về phía người đàn ông tóc bạch kim, nói.

Hyroin?

Yue?

Nguyệt Thần cười một tiếng. Xác thực là người quen. Mà người quen lần gặp đầu tiên này lại cho người bắt cóc cô.

Kỳ Đan xua tay rối rít:"Hai người nói là quà gặp mặt. Không liên quan đến em."

Quà gặp mặt? Thực có ý tứ. TMD, hết trò để chơi rồi phải không?

Nguyệt Thần đưa mắt nhìn chằm chằm hai người quen mới gặp lần đầu.

Yue mỉm cười tao nhã:"Là chúng tôi cứu em đấy chứ."

Cứu? Ý gì? Nguyệt Thần thoáng nhíu mày, sau lại nghiến răng:"Đứa em này thực tốt." Hoá ra lời đe doạ kia là như thế này.

Vì muốn chiếm đoạt ấn tượng tốt với mọi người trong The Prince liền cấm cản cô ra khỏi nhà. Còn cho người bắt cóc cô nữa chứ. Du Thanh Nhi, là do cô chê cuộc sống quá nhàm chán đấy nhé. Cô sao có thể phụ lòng cô ta, dĩ nhiên cô sẽ hảo hảo tô màu giúp cuộc sống đơn điệu của Du Thanh Nhi.

Hyroin nhướng mày cười:"Thông minh."

Sắc mặt Nguyệt Thần lạnh nhạt nhàn nhạt hỏi:"Sao không thấy Vsei? Con bé tới đây sớm nhất mà." Đương nhiên cái này phải xếp sau Kỳ Đan, tới bám cô đầu tiên.

Yue chống càm lơ đãng nói:"Y Y, tránh xa Vsei một chút."

Nguyệt Thần ái muội cười, nhưng sắc mặt Yue như cũ lạnh nhạt làm cô mất cả hứng trêu ghẹo, chỉ hất càm hỏi:"Nhà tên chết tiệt kia ở đâu?" Cô là người rất thù dai, đương nhiên sẽ không quên người khiến cô nhập viện liên tục.

"Em không cần tìm nữa đâu." Hyroin mỉm cười thong dong, đút hai tay vào túi quần.

Nguyệt Thần nhướng mày đáy mắt u ám, chậm rãi nói:"Mấy người, đều giống con bé Vsei à?" Một người thì tới trước làm gián điệp, một đám thì chiếm hết mọi trò vui của cô.bg-ssp-{height:px}

"Haha.." Hyroin sờ sờ mũi cười khan.

Cư nhiên là như vậy! Mấy con người này!!!

"Y tỷ, chị đừng quan tâm mấy chuyện này nữa. Trước mắt lo công việc ở The Prince kìa." Kỳ Đan leo lên giường lôi kéo áo Nguyệt Thần.

"Sao nào?"

"Cho em đi lăn lộn cùng tỷ đi. Em sẽ là quản lý tốt nhất nhất." Kỳ Đan hưng phấn nói. Ánh mắt loé sáng, trong lòng lại mừng rỡ, đi theo Y tỷ đến The Prince nhất định sẽ thấy được đàn ông đẹp đủ các loại. Đến khi đó....Kỳ Đan ảo mộng tưởng tượng tủm tỉm cười.

"Không được. Tôi đã có người quản lí rồi." Cô lắc đầu chỉ có thể từ chối thành ý của Kỳ Đan. Hợp đồng cũng đã kí kết, cô không thể tự tiện đổi. Huống chi người quản lí còn là...

"Ai? Em đã nói trước rồi mà. Sao tỷ không chừa chỗ cho em. Chẳng công bằng chút nào." Kỳ Đan lầm bầm bất mãn.

"Là Tư Mạt Ý."

Nguyệt Thần vừa nói ra, biểu hiện của mọi người liền chia ra ba phe đối lập.

Kỳ Đan há hốc mồm bất khả tư nghị:"Không thể nào! Anh ta là boss của The Prince mà!" Thế nào tự hạ mình là quản lí cho người mẫu sơ đẳng.

Hyroin cười nhạo một tiếng:"Ha, ra là vậy. Thảo nào Y tiểu thư của chúng ta lại cam nguyện đâm đầu vào giới showbiz." Hắn chính là cười nhạo cô bị sắc dụ nên mới làm ra chuyện ngu ngốc!!!? Nếu không, giọng điệu kia là sao hả?

Yue nhếch môi nhìn khuôn mặt của Nguyệt Thần, hơi cong môi. Thật sự rất thú vị. Lần chạy về nước này cũng không quá uổng phí.

Này này, sao ai cũng cho rằng cô bị sắc dụ, mà không phải Tư Mạt Ý bị mê hoặc bởi nhan sắc của cô!!?

May mà câu này Nguyệt Thần không nói ra, nếu không chắc chắn sẽ tiếp tục bị đả kích trầm trọng nếu Hyorin nói:"Trong giới làm nghệ thuật này, Tư Mạt Ý là ai chứ? Cô có chắc rằng bản thân là người đẹp nhất không? Hắn ta hạng người nào chưa gặp qua, sẽ không hiếm lạ nhan sắc trung bình như Y tiểu thư đâu."

Đúng là so với mấy yêu nghiệt cùng đại mỹ nhân thì Nguyệt Thần cô xác thực không bằng a. T^T

Cho nên ý nghĩ phản bác liền bị cô nuốt vào bụng. Nói cũng nên cân nhắc a, dù sao cô cũng là đại mỹ nữ thế nào cho bọn họ cơ hội châm trích chứ.

Hừ! Mấy đồng bọn này chẳng tốt lành gì, sớm ngày cô cũng trừng trị họ thật tốt.

Cổ Nguyệt Thần a, hình như cô đã quên bản thân cô cũng không tốt đẹp gì cho cam nha..

Ring

Nguyệt Thần ra hiệu cho bọn họ im lặng, sau đó mới bắt máy:"Ai vậy?"

"Là tôi, Tư Mạt Ý." Bên kia ngắn gọn đáp. Thanh âm có phần u ám.

"Dạ?"

"Sao cô không tới công ti?" Tư Mạt Ý khẽ hỏi.

"Kỳ thực lát nữa tôi sẽ đến. Hiện tại tôi đang bận..." Cô cắn môi đáp. Hiện tại cô mới phát hiện chính mình thật ngu ngốc. Cứ lần lượt tạo cạm bẫy mà cũng phải góp bản thân đi vào, hết cá cược với Thân Mã Ni, lần này lại vì muốn Du Thanh Nhi bị nhục nhã mà kí hợp đồng làm người mẫu.

Quả thật là tiểu nhân đắc chí không được bao lâu!

Tia ưu phiền chưa kịp sinh ra, liền bị âm thanh bên tai doạ chấn kinh suýt rớt điện thoại.

"Ân...a...tiểu Nguyệt...em thật chặt...rất ẩm ướt..."

"Kẹp chết anh rồi...đừng căng thẳng..."

Khoé môi Nguyệt Thần run rẩy nhìn Hyroin đang rên rỉ mê người, lại nhìn môi mỏng của Yue phun ra âm thanh ma mị.

Cái này...

Âm thanh thật sự làm cho người ta liên tưởng đến...P!?

Giờ phút này Nguyệt Thần thực sự rất muốn đập đầu chết quách cho xong. Cô còn chưa có cúp máy đâu....

"Hoá ra là như vậy..." Đầu dây bên kia vang lên thanh âm nhạt nhẽo, lại nói tiếp:"Cô bận như vậy, mai rồi hãy đi làm." Nói xong liền cúp máy.

Nguyệt Thần nhìn hai người bọn họ, bên môi treo lên nụ cười ôn nhu:"Hai người thực sự rất vất vả a."

Yue liếc nhìn Hyroin, Hyroin cũng ăn ý nhìn Yue. Cả hai không hẹn cùng nói chung một lời:"Không cần cảm ơn."

"TMD! Các người chết chắc rồi." Nguyệt Thần vung tay ném điện thoại vào mặt hai người.

Yue cùng Hyroin phối hợp rất tốt, kéo tay nhau bỏ chạy. Đến khi chạy ra cửa mới phát hiện cửa bị khoá, dự cảm bất hảo dâng trào, cả hai xoay người sang nhìn Kỳ Đan yên lặng nãy giờ đang cầm chìa khoá rất hả hê cười. Nhưng trên mặt lại treo nụ cười xin lỗi:"Em là con gái. Đương nhiên giúp Y tỷ rồi."

Vô sỉ! Đúng là đồng bọn với nhau. Người so với người, chỉ có càng vô sỉ hơn. Nhất là con bé này đã bị Nguyệt Thần dạy hư rồi.

Lúc đầu nó rõ ràng là đứa đơn thuần nhất nhóm a...

Chưa để hai người cảm thán bao lâu, đã bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lên giường.

Nguyệt Thần đứng ở cạnh giường cười yếu ớt:"Hai người vất vả như vậy. Tôi đương nhiên phải bù đắp tốt cho hai người rồi."

Ặc...

Bộ dạng vô hại chịu thiệt gì chứ, quả nhiên đều lừa người a.

Quanh quẩn trong căn biệt thự là tiếng thét chói tay cùng âm thanh va chạm hỗn tạp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio