Đứng trước cửa phòng đang khoá chặt, trên trán dường như nảy lên gân xanh, hắn đang làm trò gì vậy?
Xoa xoa trán nhức đầu, cô chưa từng nghĩ có một ngày phải vội vàng gấp gáp chăm lo cho một người xa lạ.
Lấy trong túi ra thanh kim loại hình cây bút hệt như của Thân Mã Ni, chủ yếu là khác ở hình thức mà ở thị trường không hề rao bán, cũng đủ cho thấy nó hi hữu cỡ nào, Thiên Nguyệt nhấn vài cái, ổ khoá lập tức bị phá huỷ cấu trúc, cửa mở ra.
Thiên Nguyệt lập tức đi vào, bên trong không bật đèn, Tứ Ly nằm lấy chăn che kín cả đầu như đang thể hiện nỗi giận dỗi của hắn.
Thiên Nguyệt hít một hơi thật sâu, trầm giọng:"Tôi đem đồ ăn tối cho anh, còn ăn hay không, tuỳ anh." Cô đặt vỏ đựng thức ăn lên bàn, không hề có ý định ở lại, theo hướng cửa đi về.
Sở dĩ, cô có thể quên mất hắn, bởi vì hắn không quan trọng đến mức để cô đặt trong lòng. Dù cho hắn có cứu cô, việc này cũng chẳng thay đổi điều gì.
Từ nhỏ Mặc Y đã lớn lên trong sự cô quạnh, cũng không ai bên cạnh dạy cô đạo nghĩa hay những cảm xúc thông thường [Thất-tình-lục-dục]. Khi đến đây, may mắn có Khả Ân, hắn chỉ cô thế nào là vui vẻ, giúp cô hiểu thế nào là thương nhớ.
Nói ra thì Thiên Nguyệt ở đây đã có tình người hơn so với Mặc Y thế giới kia. Dưới lớp vỏ của một tác gia...ai có thể biết cô là con người như thế nào!!? Nhưng cô thì biết, tự rõ chính bản thân mình nhưng vẫn ung dung sống tự tại như vậy.
Mà, từ đầu cô đã nhận định sẵn không nên dây dưa với nhân vật thuộc truyện S, bởi vì hắn sẽ không chấp nhận được cuộc sống chia sẻ vợ với nhiều nam nhân. Mà dự định của cô chính là dụ dỗ ba nam chủ ngoan ngoãn để ức chế mấy tên còn lại không đến gần thương tổn nữ phụ như cô.
Cho nên, cô và Mạc Tứ Ly không nên có mối quan hệ mờ ám không rõ, nếu không nữ chính của hắn tới tìm cô thì làm sao bây giờ. Thân chính là tác giả, cô đương nhiên muốn bảo vệ tác phẩm của mình. Trừ khi đến đường cùng, cô sẽ không phá nát nó.
"Đứng lại." Tứ Ly bật chăn ngồi dậy, có chút nghiến răng nghiến lợi, Cổ Thiên Nguyệt, cô dám đi thật sao.
"Đút cho tôi ăn, cô biết đó, tôi nhịn đói cả ngày đều vì cô. Hiện tại cô phải bù đắp cho tôi nha, làm gì có chuyện đối xử với ân nhân của mình như vậy." Tứ Ly tuyệt không thừa nhận mình có máu vô lại.
Thấy Thiên Nguyệt vẫn không dừng bước, hắn hét lớn:"Thiên Nguyệt cô là đồ vô lương tâm."
Cô đã nhận mình có lương tâm khi nào? Thiên Nguyệt nhàn nhạt đáp:"Tôi vốn không có."
Cuối cùng Tứ Ly nhịn không được ấm ức:"Cô không ở lại là tôi khóc đó!"
Bước chân đang chênh vênh giữa đi về và ở lại dừng lại, cánh tay đang nắm khoá cửa thả ra.
Thiên Nguyệt xoay người lại, nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, nhẹ nhàng vặn họng hắn:"Anh khóc cho tôi coi, tôi rất thích xem người khác khóc." Bằng chứng là lúc Khả Ân còn ở đây, ngày nào cũng bị cô trêu tới dậm chân uất ức không thôi.
Quả nhiên, Tứ Ly nghẹn họng. Sao hắn không biết cô lại có sở thích tà ác như vậy a. Nguy rồi, đại trượng phu như hắn mà khóc lóc thì rất mất hình tượng nha.
Trông thấy Tứ Ly ai oán, trên đầu nổi đầy mây đen sắp đổ mưa nổi sấm sét, Thiên Nguyệt lắc đầu đi sớt đồ ăn ra dĩa cho hắn.
Tứ Ly cười mãn nguyện, ngồi ăn thức ăn cô đưa tận miệng. Ừm..quả là có người đẹp đút, thức ăn cũng ngon hơn.
Chính là lo chìm trong mỹ thực và mỹ nhân, Tứ Ly không nhận ra, đây đều là thức ăn của nhà hàng năm sao. Mà, một học sinh cấp luôn làm thêm vất vã làm sao mua nổi đây a.
Ăn xong, Tứ Ly nhìn Thiên Nguyệt càng thuận mắt, song kéo cô ngã lên giường cúi đầu đặt nụ hôn nhẹ lên cánh môi anh đào ngọt ngào.
"Buông tôi ra!" Thiên Nguyệt giãy dụa khỏi nụ hôn của Tứ Ly, tay nắm chặt túi quần, trầm giọng quát.
Rõ ràng cô viết nhân vật Mạc Tứ Ly rất lạnh lùng, khó mà để mắt ai ngoại trừ nữ chính. Nhưng là cô tìm đâu ra nữ chính cho hắn ta để thoát khỏi thảm cảnh này đây.
Là, khi tính cách anh ta biến đổi tuy không khác La Khả Ân là bao, nhưng Khả Ân biết tiến biết lùi đáng yêu muốn chết, còn hắn chỉ thái quá hơn thôi.
Làm sao đây a! Cô biết cô tạo nghiệt nhiều lắm nhưng có thể đừng đày đoạ cô như vậy không!!?
Tứ Ly ôm chặt người cô không buông, khàn giọng:"Em..rất biết sát phong cảnh.."
Thiên Nguyệt cao giọng cắt ngang:"Anh đừng có quá đáng.."
Thấy cô tức giận, lúc này mới buông ra, Thiên Nguyệt chạy ra khỏi phòng.
Đêm khuya lạnh lẽo, Thiên Nguyệt như cũ bước chậm rãi trên con đường như không hề có cảm giác với thời tiết. Sự lạnh lùng vô tình chiếm hữu đôi mắt mà mọi người luôn cho rằng là dịu dàng xinh đẹp.
Tay bỏ túi, rút một đồ vật nho nhỏ ra. Mà, trong túi, ngoài khẩu súng cùng bút kim loại ra thì chẳng có gì. Ban nãy, cô định...bắn chết Mạc Tứ Ly.
Dứt khoát bắn vào bụi cây gần đó, thanh âm bi thương vang lên ngay sau đó:"Tôi chỉ đi theo cô mà cô đã rút súng bắn tôi."
"Lý do?" Thiên Nguyệt nheo mắt nhìn thanh niên có dung mạo khiến bao cô gái phát cuồng, mang trên tay máy chụp ảnh mới nhất, tân tiến nhất trên thị trường. Đây hẳn là thiếu gia nhà nào rồi.bg-ssp-{height:px}
Thấy cô dự định bắn tiếp liền la:"Tôi chỉ đi theo dõi cô mà cô đã muốn bắn tôi, tại sao Mạc Tứ Ly xúc phạm cô, cô không bắn anh ta."
"Có một câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đáng tiếc, tôi là tiểu nhân cũng là nữ nhân, món nợ này sớm muộn gì tôi cũng bắt hắn trả." Thiên Nguyệt nhíu mày nói, không cho là đúng. Hơn nữa, người bệnh viện biết cô đưa anh ta vào với danh người nhà duy nhất, camera hành lang cũng ghi lại ai vào thăm. Bắn chết hắn, cô mới không có ngu như vậy.
Thanh niên bật cười. Ngược lại, Cổ Thiên Nguyệt này quá thông minh đấy chứ.
"Tôi là, Cẩm Tiên Nguyên Phương."
"Ân. Tạm biệt." Thiên Nguyệt gật đầu, vẫy vẫy tay, xoay người đi hướng ngược.
Nhìn bóng lưng của cô, kìm lại khoé môi đang co quắp, cô là không có ý định làm quen với hắn.
Này, thực là mất hứng nha. Thế nhưng hắn lại không biết Cổ Thiên Nguyệt lại thú vị như vậy. Trông cô chẳng khác gì người hắc đạo, đã mang súng trong người mà còn có lá gan bắn người vô cùng thuần thục, hẳn có hậu thuẫn dọn dẹp hiện trường.
Cổ Thiên Nguyệt trong miệng thiên hạ...không giống cô chút nào.
- -
Hôm sau Cổ Thiên Nguyệt vẫn đi học như bình thường. Chuyện hôm qua như in vào đầu cô, cô cũng không quên Mạc Tứ Ly nữa. Bởi hiện tại hắn đã nằm trong sổ đen và mắc nợ danh dự cô, quên hắn, rồi tìm ai trả nợ cho cô đây.
Vừa đặt mông ngồi xuống ăn cộm cuộn thì đã bị quấy phá. Aiii, nữ phụ nào cũng bị tác giả hành như vậy đó. Nhưng cái này chính cô tự ngược bản thân, trách ai được chứ.
Tuy nhiên sức mạnh của cốt truyện thật mạnh mẽ, căn bản cô đã chọn địa điểm hẻo lánh nhưng vẫn bị tìm đến. Cái này gọi là chạy trời không khỏi nắng a.
"Tiện nhân, cô vẫn có thể ăn ngon vậy sao!?" Đó chẳng phải là đứa não tàn - Chu Thái Mỹ sao.
Thiên Nguyệt nhắm mắt bỏ lơ, tiếp tục ăn. Lý do cô luôn dành đầu bảng toàn trường đều vì chức vị hội trưởng và quyền lực danh vọng. Những thứ này có thể giúp cô thoát khỏi mọi quấy rối, nhưng mãi tới lúc lên lớp cô vẫn ở vị trí hội phó vì phiếu bầu giúp vị tiền bối kia giữ vững chức hội trưởng, còn cô là nhờ vào thực lực leo lên.
Nam nhân ngưỡng mộ khát vọng cô làm bạn gái họ, còn nữ nhân ghen tị cho rằng cô quuến rũ hội trưởng, họ không chấp nhận được một người tệ hại như cô, cho nên phủ nhận hết mọi cố gắng của cô.
Con người luôn là vậy, không ăn được thì đạp đổ.
"Cổ Thiên Nguyệt, cô còn không chịu cút đi. Tôi muốn ngồi ở đây, nhìn cô thực chướng mắt." Chu Thái Mỹ gào hét.
Thiên Nguyệt thản nhiên liếc cô ta rồi nhìn ra xa, quả không phụ lòng mong đợi của cô, giọng nói của giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường:"Học trò Chu, giáo dưỡng của em để ở nhà rồi à?"
"Thầy..Lam..em..em..thực xin..lỗi..!" Sau khi lắp bắp nói xong, Chu Thái Mỹ liền co chân bỏ chạy.
Thiên Nguyệt cũng không đứng dậy chào, chỉ nhàm chán cúi đầu ăn tiếp, trầm giọng hỏi:"Thầy muốn ăn gì?"
Lam Hằng cười nhẹ:"Em không thể bỏ qua ấn tượng ban đầu à?"
Thiên Nguyệt hừ nhẹ, nói đắng chát:"Thực khó mà quên khi mới sớm đã bị tịch thu đồ ăn sáng." Cô là cần đồ ăn để sống đấy, thiếu một buổi cũng giống như đòi mạng cô rồi.
"Đấy là do em mang đồ ăn vào trong lớp." Trong mắt Lam Hằng, cách cư xử cùng hành động của cô như một đứa trẻ tinh nghịch, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh yêu mếm, ôn nhu nói.
"Hừ." Cứ cho là vậy đi, nhưng thử tưởng bạn đang đói bụng lại rất hồn nhiên đem bữa sáng vào lớp mà không hay giám thị đang theo sau cố đợi bạn rồi tịch biên 'mạng sống' của bạn. Mà trọng điểm là, không những lấy đi mà còn dụng nữa.
Mà, giám thị đó là giáo sư Lam Hằng của chúng ta. Do nên, khi cứ gặp mặt Lam Hằng thái độ của Thiên Nguyệt cứ như gặp kẻ thù, giọng điệu cũng trở nên cay nghiệt lạ thường.
Chỉ là, Lam Hằng vẫn cứ ôn nhu đối đáp, điềm tĩnh như thường. Không phải người trẻ đều rất nóng nảy sao!? Sao Lam Hằng lại ngoại lệ, thiên a, có cần bất công vậy không.
"Thầy muốn ăn gì?" Gần như trở thành câu cửa miệng của Thiên Nguyệt khi chạm mặt Lam Hằng. Bởi, cô sợ hắn lại kiếm cớ lấy đi thức ăn của cô. T^T
Lam Hằng mỉm cười ý vị, nhìn Thiên Nguyệt đang ăn ngon miệng như cố ý chọc tức hắn, chậm rãi mở miệng:"Tôi có vài thắc mắc cần em giải đáp."
Người ta đã hỏi mình, dù có vô lễ đến đâu ít nhất cũng phải trả lời, ai bảo người ta là giáo sư quyền cao chức trọng, Thiên Nguyệt tiếp tục nhai, đáp:"Sao?"
"Tôi nên gọi em là Cổ Thiên Nguyệt, hay Cổ Nguyệt Thần đây!?" Thanh âm ôn nhu như mật rót vào tai cô chẳng khác gì sét giữa trời quang.
"Thầy...!"