Nhật Ký Xuyên Thanh

chương 36: 36: ngày sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chàng sờ mặt nàng, tuy không chạm phải phấn son, song lại thấy rằng mặt nàng có hơi nóng quá mức, thử sờ trán nàng cũng nóng bừng.

Ruột gan chàng như thiêu, nói: "Gọi đại phu vào đây."

Ngọc Bình vội thưa: "Đã cho đại phu về cả rồi."

"Càn bậy!" Tứ a ca cả giận nói, "Gọi về đây! Mấy ngày tới ở luôn trong phủ!" Đoạn răn Ngọc Bình, "Không thấy chủ tử ngươi bị nóng hay sao? Cút ra ngoài ngay!"

Ngọc Bình chúi đầu chạy ra ngoài gọi Triệu Toàn Bảo, mau mau đuổi theo đại phu!

Lý Vi sờ mặt, đúng là hơi nóng, nhưng nàng thấy mình mẩy rất thoải mái, nên chắc là bình thường thôi, bèn nói: "Thiếp không sao."

"Nằm xuống đi." Tứ a ca đỡ nàng.

"Khoan đã, thiếp chưa ăn hoành thánh mà!" Đây là món nàng cố ý gọi sau khi ăn bánh trứng chim đấy! Còn dặn rõ là phải nhân tôm nõn nguyên con!

Vẫn nhớ cái ăn, hẳn không phải vấn đề gì lớn.

Tứ a ca sờ tay nàng, cũng rất nóng.

Bỗng nhớ ra rồi thò tay vào chăn sờ đệm, mới phát hiện hóa ra lại đốt giường lò, chắc vì sợ sinh xong lại bị lạnh.

Lúc này mới thở phào một hơi.

"Sao lại sinh sớm thế?" Tứ a ca vẫn trách nàng chuyện này.

Lý Vi cũng rất mừng, sinh xong quả thật như trút được tảng đá lớn.

"Không sao, sinh đủ tháng thì đứa nhỏ sẽ lớn hơn, giờ nó nhỏ, nhoáng cái đã ra rồi." Hai tay nàng múa may mô tả em bé lớn em bé nhỏ, tỏ ý rằng lớn quá khi sinh sẽ gian nan hơn nhiều.

Tứ a ca thấy nàng vui thật, mặt từ đầu chí cuối roi rói nụ cười, mí mắt híp lại sắp dính luôn cả vào nhau.

Nhưng nàng vẫn cố gượng đợi người ta bưng hoành thánh lên, kèm với canh gà; phần nhân bên trong hoành thánh là nguyên con tôm nõn như đúng ý nàng.

Tôm mùa này đắt xắt ra miếng, phương Bắc đã hết tôm, chỉ miền Nam mới có.

Đây là mẻ tôm vừa được chuyển tới và phát cho phủ Tứ a ca trước tết.

Tứ a ca biết nàng thích, đã dặn riêng phải giữ lại toàn bộ số tôm và chăm thật kỹ, khi nào nàng muốn ăn sẽ làm ngay.

Đổ hết một bát hoành thánh thịt tôm xuống bụng, rút cục Lý Vi cũng thỏa thuê đi ngủ.

Đợi nàng ngủ rồi, Tứ a ca mới sang bên cạnh xem tiểu cách cách.

Vì nàng phải cho bú, nên tiểu cách cách không ra khỏi phòng, mà được đặt tại một gian nhỏ phía bên kia bức tường.

Tiểu cách cách nằm trong tã lót, Tứ a ca khom mình chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé.

Tiểu cách cách uốn éo, chàng liền đoán có phải tã quấn làm con khó chịu hay không.

Chàng cởi tã ra, vốn định nhìn kỹ hơn, sờ xem có phải bị cộm cái gì không, thì lại nhìn thấy ngón tay con là lạ.

Thảy mười ngón tay, chỉ sáu ngón là có móng, bốn ngón còn lại móng chỉ mọc một nửa.

Bỗng chốc mặt chàng biến sắc, nhũ mẫu quỳ dưới đất thấy nét mặt chàng, run giọng khẽ nói: "Cách cách sinh ra sớm, nếu phát triển đầy đủ trong bụng mẹ thì sẽ không như thế.

Đến lúc đầy tháng sẽ mọc dài như thường."

Tứ a ca nhẹ tay nhẹ chân quấn tã lại nguyên dạng, xoay người cất giọng trầm trầm: "Tiểu cách cách thiếu một sợi tóc nào, gia sẽ lấy mạng cả nhà ngươi."

Về thư phòng, Tứ a ca gọi Tô Bồi Thịnh lại, nói: "Điều tra kỹ chuyện Lý thị sinh nở, cả trước lẫn sau."

Tống thị có gầy còn da bọc xương thì vẫn hơn chín tháng mới sinh.

Lý thị được chăm tốt đến thế, đứa nhỏ chào đời cũng khỏe mạnh, vậy cớ vì sao lại sinh non?

Bên đây Lý Vi vừa kêu đau bảo sắp sinh, bên kia Tô Bồi Thịnh đã cho vây kín tiểu viện; danh sách những người, những vật ra vào tiểu viện trong hai tháng gần đây cũng lấy về tay.

Lý Vi ở trong phòng sinh, đại ma ma và hắn cũng soi tờ danh sách không sót chỗ nào, rồi cũng tra hỏi lần lượt từng người.

Kết luận là: Không có gì cả.

Nhưng bây giờ nói vậy với Tứ a ca, khéo lại bị đạp cho một cú.

Tô Bồi Thịnh rối rắm, vâng lời lui ra ngoài, đi tìm đại ma ma bàn bạc.

Đại ma ma nghe vậy, lập tức đùn đẩy sạch ngay, gì nào: đây là nhiệm vụ a ca giao cho anh, sao bọn ta nhúng tay vào được? Rồi nào: giờ này cách cách mới sinh xong, việc còn nhiều, bọn ta bận đầu tắt mặt tối, đành kiếu không khua tay múa chân vào.

Kéo dài đến tối, Tô Bồi Thịnh buộc phải đem đáp án "không vấn đề gì" đi trình với Tứ a ca, quả nhiên bị thưởng cho một đạp.

Tô Bồi Thịnh gồng mình chịu cú đạp điếng hồn, sau đó bò người ra, dập đầu nói: "Tuyệt không dám dối gạt chủ tử! Nô tài cũng thấp thỏm, Lý chủ tử mang thai, những cái ăn cái dùng, đều có nô tài và đại ma ma theo sát hằng ngày.

Lần này Lý chủ tử vừa có động tĩnh, nô tài và đại ma ma đã quây kín tiểu viện, tra xét đến cả những thứ ra vào tiểu viện hai tháng trước, thật sự...!thật sự..." Không vấn đề gì cả.

Tứ a ca đuổi hắn cút ra ngoài quỳ, lại gọi đại ma ma vào hỏi.

Đại ma ma hiển nhiên khác biệt, lời bà ta nói khả dĩ lọt được vào tai Tứ a ca.

Đại ma ma thưa: "Chủ tử đừng chê lão nô cậy già kẻ cả, nô tài sống trong cung thấy nhiều biết nhiều.

Lý cách cách được chủ tử sủng ái, con mắt ai ai cũng găm vào người ấy.

Nô tài ở hậu viện đây, không dán được hai con mắt lên cách cách, thì chí ít cũng có một con mắt dõi theo không di dời.

Chuyện lần này đoán chừng là sự cố ngoài ý muốn thực.

Có lẽ do Lý cách cách được vận may, chứ nếu đợi khi đủ tháng mới sinh, chỉ e đứa bé sẽ nặng thêm một, hai cân nữa, lúc ấy sẽ khó nhằn hơn cả, đâu đã suôn sẻ như hôm nay?"

Tứ a ca nghe thế, mối nghi trong bụng tiêu tan hết nửa.

Một tháng trước thái tử cũng được một tiểu cách cách, song chẳng mấy ngày đã mất đi.

Vì đang ở trong cung không tiện tra hỏi, thái tử cũng buồn bã vài hôm, rồi lại xốc dậy tinh thần chuẩn bị đón tết.

Lúc ấy Tứ a ca nghĩ: nếu ở trong phủ mình, nhất định sẽ không để đứa nhỏ gặp chuyện như thế.

Ngay đến việc hỏi một câu, điều tra sự việc thôi cũng không được hay sao? Đóng cửa lại, chàng chính là chủ tử duy nhất.

Đứng trên địa bàn của mình, còn gì mà không được nữa?

Tống thị ở trong cung vẫn có thể sinh nở bình an, Lý thị ở ngoài cung lại tự dưng sinh non chẳng một dấu hiệu.

Nghĩ tới đây, làm Tứ a ca tức sùi bọt mép.

"Ta tin ma ma." Tứ a ca bình tĩnh nói, "Nếu ma ma nói không có gì, thì là không có gì."

Lòng đại ma ma chùng xuống, khuỵu gối quỳ rạp.

Tứ a ca: "Đã bình an ra đời được, vậy cũng bình an lớn lên được.

Ta giao Nhị cách cách cho ma ma."

Đại ma ma cảm tưởng như có cả ngọn núi to oành đè ập xuống đầu mình, sức lực khắp người sắp bị rút hết đi vì tin dữ ấy.

A ca của tôi ơi! Ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng một đứa bé con sẽ bình an lớn lên được? Bà ta có phải thần tiên đâu?

Nhưng lúc này cũng chỉ đành tỏ lòng trung thành: Không sá gì, cứ việc giao cho nô tài.

Khi lui ra lại nẫu cả ruột.

Đành trở về gọi ngay Trang ma ma lại, hai người thân hành sang tiểu viện, tra một lượt cả trong lẫn ngoài, cả hoa ở hành lang, cả chim trong lồ ng, cả cá trong ang, để chắc rằng không có gì bất thường.

Tra xong, đại ma ma nói: "Về sau mỗi ngày phải tra một lần, vất vả cho bà rồi."

Trang ma ma gật đầu: "Làm việc cho chủ tử, sao dám than vất vả?" Cơ hội thăng chức đến rồi ok? Trang ma ma nổi cơn hưng phấn, chẳng khác nào uống phải tiết gà.

Bà ta phải chống mắt lên xem kẻ nào đui mù hãm hại Lý cách cách thật, thế thì...!khà khà khà khà...

Nhìn vẻ mặt hả lòng của Trang ma ma, đại ma ma an tâm.

Có thêm mấy người thế này, chỗ Lý cách cách chắc chắn sẽ được phòng thủ kiên cố.

Nhóm đại phu được giữ ở lại chục ngày.

Lúc bấy giờ tiểu cách cách đã mở mắt, Lý Vi cũng đào thải sạch sản dịch*, ngày ngày được bồi bổ canh gà canh cá canh móng giò, càng ngày càng trắng trẻo, đ ẫy đà ra.

Bây giờ cho con bú nàng còn phải đỡ lấy b@u ngực, sợ ngực to quá bít hết mũi miệng con gái.

*Hay còn gọi là ác lộ, là dịch tiết ra từ âm đ*o phụ nữ sau sinh.

Trong dịch này có những mảnh vụn của lớp nội mạc tử c ung, những cục máu đông nhỏ, phần nước ối sót lại và chất dịch từ vết thương ở cổ tử c ung cũng như âm đ*o trong quá trình sinh nở.

Hôm nay, lúc Liễu ma ma mát xa bụng cho nàng, Lý Vi vừa cảm thán cổ đại này còn có cả dịch vụ mát xa sản phụ, để thu gọn bụng à? Vừa hứng chịu cơn đau làm nàng nhăn hết cả răng, tiếng la nghe khéo còn bi thảm hơn ngày sinh con gái.

Đúng khi Tứ a ca sang thăm nàng, ở ngoài tiểu viện nghe tiếng ấy thì vội bước vào trong, trông thấy đại ma ma đứng canh ngoài cửa mới buông hơi thở phào.

Gọi bà ta sang phòng bên cạnh hỏi, đại ma ma nói: "Đây là ngón nghề sở trường của Liễu ma ma, để bà ta xoa bóp như thế, sẽ phục hồi nhanh hơn.

Trong số những ma ma nô tài biết, chỉ mỗi bà ta biết chiêu ấy thôi, và cũng chẳng chịu dạy cho ai khác."

Tứ a ca yên dạ, lại nghe tiếng la thấy chối tai quá, Lý thị thực không giữ ý gì, bèn nói với Ngọc Thủy đứng chực ở bên: "Đi bảo chủ tử ngươi bé giọng thôi."

Ngọc Thủy vâng lời đi, Lý Vi vừa nghe Tứ a ca sang đây, dâng niềm tấm tức lại muốn khóc.

Nhưng nhận thấy dạo gần đây mình mít ướt quá, bữa nay nghe chàng bảo mình bé giọng thôi lại đâm buồn.

Thế là không được, cứ làm nũng suốt thì ắt hẳn Tứ a ca sẽ thấy phiền.

Nàng bèn nhịn, vừa sụt sịt vừa la, lúc nào đau không nhịn được nữa mới la lên; la giữa chừng, nhớ ra, lại thắng gấp.

Tứ a ca ở sát vách nghe thấy càng kỳ cục, la kiểu một nửa lại ngưng này thôi chẳng thà cứ la hết ra, làm như thể chàng để nàng chịu nhiều ấm ức lắm không bằng.

Vừa đi qua, chàng đã thấy mặt Lý Vi trắng nhợt vì cơn đau, hai tay nắm chặt tấm màn, người thiếu điều dính cả lên tường.

Ngọc Bình đè vai nàng lại không cho nàng trốn, bàn tay Liễu ma ma chuyển động trông thì chậm, nhưng khi ấn bóp lại không một chút do dự.

Thực đúng là hiện trường cực hình.

Hơn nữa vừa nhìn thấy chàng, nước mắt Lý thị đã chảy xuống, dẩu môi đổ lệ dạt dào.

Tứ a ca qua đó ngồi, ôm nàng, ra hiệu cho Liễu ma ma ấn tiếp.

Chuyện này tốt cho nàng là được.

Mát xa độ một khắc mới thôi.

Từ lúc Tứ a ca vào là mặt Liễu ma ma cũng tái cả đi, trán rịn một lớp mồ hôi.

Xoa bóp xong vội vã lui xuống.

Mọi người đi hết, Tứ a ca đặt tay lên bụng nàng, nàng sợ đến độ tay chàng mới chạm vào, bụng đã run lên, răng va lập cập.

"Không bóp, không bóp." Tứ a ca dỗ dành, tay khẽ đặt trên bụng nàng, "Khóc đi, muốn khóc thì khóc đi."

Khóc một cái là đau ok? Bụng hơi dùng sức một tí là đau ok? Ứ khóc!

Thế là nàng cắn môi, nước mắt tuôn rào rào.

Tứ a ca nghĩ thầm: năng khiếu lớn nhất của Lý thị chính là làm nũng, lúc tủi thân, lúc chẳng nói năng gì, dẫu nàng có cúi đầu không nhìn ai, đều giống như đang nũng nịu.

Nếu không được chỉ cho nàng, thẻ bài lật cho nàng vào gia đình bình thường, thì cũng chẳng nuôi nổi nàng.

Tính khí kiểu này chỉ còn nước giấu vào trong phòng, ngày qua ngày nuông chiều, xuôi theo thôi.

Nghĩ đến đây, Tứ a ca ghì đầu nàng vào lòng mình, vì chàng bị chọc cười mất rồi.

Cảm giác Lý thị nằm trong lòng chàng mà lệ vẫn rơi, chàng hết nhịn nổi phì cười thành tiếng.

Sao lại nhõng nhẽo thế này nhỉ?

Lý Vi phát hiện rồi! Chàng tàn nhẫn quá! Nàng đau vậy mà chàng còn cười cho được!

Nàng gắng sức toan đẩy chàng ra, nhưng vừa đau vừa khóc làm sức nàng kiệt cạn hết cả.

Tứ a ca ôm nàng, nét cười còn hiện diện trên khuôn mặt, thấy mặt nàng ướt rượt nước mắt bèn gạt đi cho nàng, hỏi một câu rất vô lương tâm: "Còn khóc nữa không?"

Lý Vi ỉu xìu, đáp một câu rất ngắc ngoải: "...!Còn."

"Thế khóc tiếp đi, nhá." Tứ a ca phụ họa, còn rút tấm khăn trong tay áo ra nhét vào tay nàng.

Hic hic hic ~ ~ Hết khóc nổi rồi!!

Khóa van tuyến lệ, đến bản thân Lý Vi cũng thấy lúc nãy mình khóc thực chẳng đâu vào đâu.

Các mẹ vừa sinh con xong đều ứ đầy cảm xúc thế à? Nói khóc là khóc, nói cười là cười?

Nàng nằm trong lòng Tứ a ca, chưa thôi khụt khịt.

Tứ a ca vuốt vai nàng nghĩ ngợi, trong phòng yên ắng lại.

Đám Ngọc Bình chực ở ngoài nghe ngóng tình hình trong phòng luôn.

Lúc này mới dám lặng lẽ liếc thoáng vào bên trong, thấy hai người tựa vào nhau, bầu không khí tốt đẹp, thì đều an lòng.

Mãi khi này Liễu ma ma mới yên dạ bảo: "Ôi các cụ của con ơi, thế là được về nghỉ ngơi rồi." Ngọc Bình niềm nở đưa ra cửa, Liễu ma ma nói: "Không sao, ta cũng hầu người cả cuộc đời rồi, có gì mà chưa gặp? Các chủ tử hiểu lẽ hết, không chấp nhặt với bọn nô tài chúng ta đâu."

Ngọc Bình vẫn dúi cho bà ta mười lượng bạc mới tiễn bà ta ra ngoài.

Cách cách tuy được sủng ái, nhưng lại không thể làm phật lòng những con người này được.

Hôm sau trong cung nhận được tin, đứa bé này ra đời rất đúng lúc.

Năm mới tết nhất đã nghe báo rằng phủ Tứ a ca có thêm một tiểu cách cách, tuy không có phần thưởng, nhưng Đức phi lúc hay tin cũng khen câu "Đứa nhỏ này có phúc"; khi Tứ a ca vào cung lại có huynh đệ kính rượu, chúc mừng.

Thái tử cũng nhắc riêng một câu lúc kính rượu chàng: "Đứa nhỏ vừa chào đời, không dám náo động, cũng không dám ban thưởng.

Hoàng a mã và hoàng mã ma (bà nội) rất mừng, ta làm ca ca cũng thấy vui thay đệ.

Nuôi nấng cho tốt, đợi nó lớn lên gả chồng, ta sẽ có quà cho nó!"

Tiểu cách cách nhà thái tử thời gian trước vừa mới chết non, y uống liền ba chén với Tứ a ca mới thả chàng đi, thiếu chút nữa đã đặt luôn cả tên con hộ Tứ a ca rồi.

Tứ a ca chuồn nhanh như thỏ, nhủ bụng: Đừng nói đến con mà huynh cũng muốn nuôi thay ta luôn nhé? May mà không để huynh mở miệng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio