Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gạo thơm mới thu được được Đinh Tiếu thật cẩn thận nấu thành cháo, vì gạo thơm này thật sự quá ít, cho nên Đinh Tiếu bủn xỉn chỉ dùng phân lượng năm nhánh, cuối cùng cháo nấu ra cũng đủ cho bốn người mỗi người ăn hai ngụm, đương nhiên nếu nếm từng chút một, cũng có thể biến thành bốn năm ngụm.
Đinh Tiếu nếm rất cẩn thận, đưa ra kết luận là, loại gạo thơm này rất mềm dẻo, hẳn là một loại lúa nếp. Hơn nữa sau khi nấu chín mùi thơm còn càng nồng đậm hơn, vị thơm ngon chân chính lưu mãi trong miệng. Khuyết điểm duy nhất là quá mức dẻo, nấu cơm thì Đinh Tiếu không thích lắm, nhưng thực thích hợp lấy làm bánh dẻo cùng các loại điểm tâm linh tinh. Nghiền thành bột hẳn là có thể thay thế bột nếp để dùng, nên trồng!
Ăn qua gạo thơm, gợi lên con sâu thèm ăn của người một nhà.
Hạ cha một bên ăn, một bên hỏi: "Tiếu Tiếu, cái này hình dáng giống như cỏ đuôi chó, có phải cỏ đuôi chó kết hạt cũng có thể ăn được không?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy. Đúng là có thể ăn, nhưng mà nó quá nhỏ, hơn nữa cũng không có chỗ tốt nào. Nếu thực sự không có gì ăn, lấy nó thay cơm cũng được."
Khôn tiếp lời: "Cỏ đuôi chó cỡ lớn, nhưng hạt giống vẫn không to bằng cái này, Tiếu Tiếu, em nói gạo là giống như cái này sao?"
Đinh Tiếu tiếp tục gật đầu: "Giống! Nhưng cũng không hoàn toàn giống với gạo lúc trước em vẽ cho mọi người xem. Kỳ thực có rất nhiều chủng loại gạo khác nhau. Về sau nhìn thấy thứ như này đều mang về nhà, con nhìn xem sẽ biết. Có lẽ lãnh địa tộc Kim Sư có thứ mà tộc Dực Hổ chúng ta không có cũng nên." Cho nên du lịch Thú Thế mới là mộng tưởng cuối cùng của mình! Kỳ thực còn có thể viết du ký gì đó, nói không chừng mấy vạn năm sau, mình còn có thể trở thành một danh nhân không chừng! (ᗒᗨᗕ)
Hoàng hôn buông xuống, trong rừng lá cây rụng trên mặt đất được trải một tầng nắng ấm, nằm trong lều trại ấm áp, đầu chui ra bên ngoài nhìn ngắm cảnh sắc mỹ diệu. Lá khô trên cành cây rơi xuống không còn che chắn được ánh nắng như những ngày hè, giờ phút này, ánh nắng vàng của chiều tà đan xen với lá vàng dưới mặt đất, thật sự khó hình dung đây là một loại mỹ cảm như thế nào.
Đinh Tiếu nhìn cảnh sắc trước mặt, tâm tình phá lệ mà bình thản yên tĩnh.
Một năm qua thực sự bận rộn, giống như từ lúc xuyên qua, bận rộn vẫn luôn vây quanh người cậu. Đinh Tiếu biết, ban đầu bận rộn là vì mình tìm điểm tựa sinh tồn ở thế giới này, mà hiện giờ bận rộn là vì cùng song thân và bạn lữ còn có những người thân, bạn bè sinh sống ngày càng tốt hơn. Cho nên có bận rộn mệt nhọc nhiều hơn, cậu cũng không cảm thấy oán giận.
Sau những lúc mệt mỏi còn có những thời khắc nhàn tản bình yên như vậy, kỳ thực đã là một loại hưởng thụ thực tốt đẹp. Ở nơi này, không khí trong lành tươi mới, cho dù không có vẻ ngọt lành khoa trương như trong nghệ thuật, nhưng lại tuyệt đối sạch sẽ. Có lẽ một hơi hít thở ở nơi này cuộc sống ở hiện đại cũng khó mà có được. Không có một tia vẩn đục ô nhiễm khi con người khai thác quá độ.
"Tiếu Tiếu, em đang nhìn gì thế?" Khôn biến thành hình thú liền ghé vào bên cạnh lều trại của bạn lữ, nhìn ánh mắt chuyên chú của Tiếu Tiếu, nhịn không được hỏi.
Đinh Tiếu trả lời: "Xem lá rơi, tuy sẽ rơi xuống, qua trận tuyết sẽ bị bao trùm toàn bộ, nhưng hiện tại nhìn qua không phải rất đẹp sao?"
Cảnh sắc như vậy đối với các thú nhân mà nói bình thường giống như người hiện đại mỗi ngày nhìn thấy cao ốc building, tự nhiên cũng không tồn tại cái gì gọi là thưởng thức.
"Quê của em không có lá cây rụng sao?"
"Đương nhiên có, nhưng ở chỗ em nơi con người tập trung sinh sống thường không có nhiều cây cối lắm, đều bị chặt đi. Có nơi ngay cả cỏ cũng rất ít. Nhưng nhà của em sống lại có thể nhìn thấy rất nhiều ruộng, chỉ là phần lớn đất rừng bị khai hoang biến thành đồng ruộng. Lá rụng đẹp như vậy cũng chỉ là cảnh quan của cây ở hai bên đường thôi, làm gì có chỗ nào xinh đẹp." Đinh Tiếu cảm khái.
Khôn hơi nhíumày: "Nơi ít cây, sao có thể ở được? Xích Loan và Bạc Sa có rất nhiều nơi không có cây, nơi đó đều không có người ở."
"Đúng vậy, cây cối ít liền không thích hợp cho người sinh sống. Thôi, không nói những cái này nữa, chúng ta chơi cờ năm quân đi, sớm như vậy cũng không ngủ được."
Khôn gật đầu: "Được! Thua thì bị hôn một cái!"|( ̄ ̄)|
Đinh Tiếu bĩu môi, móe, này không phải thắng thua đều là hắn chiếm tiện nghi sao! Hàng này quả nhiên đều đen từ trong ra ngoài! (ノ`□")ノ⌒┻━┻
Một đường bảy tám ngày nhìn ngắm lá rụng có đẹp đến mấy thì cũng thấy chán.
Vào lúc ăn cơm trưa và tối, mỗi ngày Đinh Tiếu đều có thể tìm được chút đồ vật ở xung quanh khu vực dừng chân. Tuy cơ hồ đều là thảo dược cùng một vài loại hạt giống quen thuộc, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Đặc biệt là tới lãnh địa tộc Kim Sư, Đinh Tiếu phát hiện hạt vừng ở nơi này đều mọc thành phiến, còn có rất nhiều khoai lang, khác với màu vàng ở tộc Dực Hổ, khoai ở nơi này có màu cam hồng, sau khi nướng qua đặc biệt ngọt, vị cũng dị thường mềm mại. Quả trân châu số lượng không nhiều bằng thôn Thiên Hà bọn họ, nhưng cây quả gạo thì rất khả quan. Nhưng nhìn chuột chạy tới chạy lui cùng với những quả gạo còn dừng ở trên nhánh cây. Đinh Tiếu liền biết người tộc Kim Sư còn chưa biết chỗ tốt của mấy thứ này.
Tới địa bàn của người khác, bọn họ cũng không thể thu thập khắp nơi được. Thứ nhất dây là quy củ cần phải tuân theo giữa các bộ tộc, trừ bỏ có thể ăn no ra, không cho phép mang đi quá nhiều đồ vật. Thứ hai cũng là vì bọn họ không thiếu mấy thứ này, thật sự không cần thiết phải làm như vậy.
Anh trai của Quỳnh - Liệt là ở trên đường đi du lịch đụng phải đội ngũ tộc Kim Sư đi tới khu tường vây, do đó nhận thức Giản - giống cái của tộc Kim Sư. Mà vừa vặn Giản lại sống ở nơi tương đối gần giữa giao giới của tộc Kim Sư và tộc Dực Hổ. Cho nên tiến vào lãnh địa tộc Kim Sư không bao lâu, cũng không cách mấy với thôn Đại Thụ của tộc Kim Sư. Nếu gia tăng tốc độ, lấy tốc độ của tộc Dực Hổ tới tối cùng ngày là có thể đến thôn.
Nhưng ban đêm gõ cửa, bọn họ lại là người khác tộc, vẫn là thôi đi. Vì thế một nhà bốn người đáp lều trại ở khu an toàn.
Hạ dựa theo tập tục đóng một cây cọc gỗ ở bên cạnh "doanh địa" của bọn họ, bên trên buộc bốn tấm da thú dài ngắn không đều.
Lần đầu thấy việc này Đinh Tiếu còn không rõ, chờ hỏi rõ ràng cậu mới biết được, đây là một loại thể hiện thông báo. Phương thức đan xen số lượng và độ dài ngắn khác nhau của da thú có ý nghĩa khác nhau. Bọn họ buộc cái này thể hiện là thân thích. Cứ như vậy khi người bộ tộc khác mặc kệ là đi ngang qua hay là dừng chân sẽ không bị người bộ tộc bản địa vây công, đương nhiên vẫn sẽ tồn tại cảnh giác với bọn họ.
Đinh Tiếu tận lực tuân thủ thủ tục giữa các bộ tộc, không lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ở lãnh địa tộc Kim Sư. Bọn họ mang cũng đủ nhiều, vì vậy không phải vấn đề lớn. Món chính tối này là thịt khô nướng. Tương thịt nướng là dùng hạt vừng nơi này làm. Đinh Tiếu cảm thấy, hạt vừng ở tộc Kim Sư ăn vừa thơm mà lại không ngấy, chỉ cần một chút là đã rất có hương vị.
Khi ở bên cạnh lãnh địa cậu hái lấy hai túi. Nhưng cũng không tính toán lấy đi hết. Cậu chỉ lựa chọn hạt căng mẩy nhất để mang một túi nhỏ theo thôi. Dư lại hơn một túi cậu định mang tới nhà đại cữu, làm tương vừng cho nhà đại cữu lưu trữ qua mùa đông ăn. Cách ăn lẩu gì đó thật sự không cần bủn xỉn, huống chi bọn họ dù sao cũng là thân nhân.
Bánh làm từ bột mì và khoai lang có màu rất đẹp, lại cuốn thêm miếng thịt khô nướng nóng, quét tương ớt lên, Đinh Tiếu đem nửa túi bột dư lại đều làm hết.
Có mấy thứ có thể dạy, nhưng có những thứ tộc Dực Hổ bọn họ còn chưa lưu hành rộng rãi đâu, sao có thể dạy cho bộ tộc khác được. Huống hồ nghe nói tộc Kim Sư người cổ hủ nguyên tắc rất nhiều, loại việc ảnh hưởng tới cuộc sống của bộ tộc, nên để cho tộc nhân của bọn họ tự mình giải quyết đi.
Một nhà bốn người một bên ăn một bên tán gẫu, chỉ một lát sau bánh trái đã bị tiêu diệt hết. Quỳnh chậc lưỡi: "Không nghĩ tới đem khoai lang nghiền thành bột ăn cũng ngon như vậy. Chỉ là có chút quá ngọt, ba thấy bên trong cho chút mứt trái cây không cho thịt nướng ăn hợp hơn."
Đinh Tiếu gật đầu: "Con cũng cảm thấy như vậy, Miêu Miêu nhất định sẽ thích hương vị này."
Khôn mặt vô biểu tình nói: "Nó cái gì chả thích ăn."
Hạ cha phỉ nhổ: "Ngươi đây là loại anh trai gì vậy!"
Người một nhà ở bên này vừa nói vừa cười, cách đó không xa có một quả cầu lông tránh ở sau gốc cây đại thụ cụp cái đuôi, ngửi mùi thơm trong bụng "ọc ọc" vang lên.
Hạ và Khôn vừa rồi cũng phát hiện ra có người tộc Kim Sư lui tới ở phụ cận, nhưng đây là lãnh địa của người ta, có người đương nhiên không kỳ quái. Nhưng lúc này khí vị lại tới gần hơn, Hạ lập tức nhướng lông mày: "Quỳnh, hình như là Du."
Quỳnh vừa nghe liền kinh hãi. "Cái gì?! Nơi này cũng không phải là khu an toàn, Du là một mình ra ngoài?! Anh còn ăn cái gì nữa, mau đi tìm thôi!"
Nghe thấy tên Du này, Khôn liền biết người nhị thúc và Quỳnh thúc thúc nói tới là ai.
"Không cần tìm, nó ở đằng sau gốc cây kia." Khí vị càng ngày càng gần, tuy hơi thở không phải nồng đậm, nhưng lúc này đã thực rõ ràng. Vốn dĩ hắn còn tưởng ra do khoảng cách khá xa, không nghĩ tới cư nhiên là một tiểu ấu tể.
Đinh Tiếu nhìn theo ngón tay Khôn chỉ, quả nhiên phát hiện phía sau thân cây lộ ra một cái đuôi. Còn tự cho là ẩn nấp rất kín đáo.
Quỳnh và Hạ vừa đi qua liền nhìn ra, quả nhiên là con trai nhỏ của đại ca - Du.
Quỳnh ngồi xổm xuống: "Du, sao cháu lại trốn? Không nhận ra thúc thúc và thúc phu sao?"
Du lúc này quỳ rạp trên mặt đất, đầu rúc vào giữa hai chân trước, vẻ mặt không muốn gặp người: "Cháu không về không về!"
Những lời này khiến hai phu phu sửng sốt, Hạ không quan tâm, bắt lấy nhúm lông trên cổ Du xách tiểu ấu tể lên.
"Đường đường là giống đực sao có thể đem đầu giấu dưới móng vuốt được! Nói cho thúc phu, vì sao không về? Gặp rắc rối?"
Không đợi tiểu ấu tể mở miệng, cái bụng nhỏ liền truyền ra tiếng kêu đói khát. Quỳnh liền bật cười: "Trước đợi một lát nữa rồi nói, cho đứa nhỏ ăn gì đi đã."
Du cảm thấy thực mất mặt, tuy rất thích thúc thúc cùng thúc phu, nhưng đường đường là giống đực cư nhiên để bản thân đói bụng, đây là một việc rất đáng xấu hổ! Vì thế thành thành thật thật để Hạ ôm, nhưng nhóc vẫn thực hưởng thụ cảm giác thúc thúc xoa xoa đỉnh đầu mình. Quả nhiên so với cha xoa càng thoải mái hơn nhiều!
Đinh Tiếu thực kinh ngạc mà nhìn tới hình thú của đứa em họ của mình. Nhưng hình dáng này tựa hồ cũng không hoàn toàn giống với tiểu dực hổ, cũng không giống với tiểu sư tử. Trong óc xoay chuyển một hồi, đột nhiên nhớ ra một danh từ. Đứa em họ này của mình cư nhiên là sư hổ thú a! Ông trời của tôi ơi, cậu lúc này mới phản ứng lại được, mặc dù giống cái không có hình thú, nhưng gen của các nàng như cũ vẫn mang theo huyết thống. Tại sao lại đem việc tộc thiên ngư sinh ra đứa bé đầu tiên đều là nhân ngư quên mất rồi!
Tự mình nướng cho tiểu biểu đệ một phần thịt dê hun nửa chín, vì thời gian yêm chế có cho bột thì là, cho nên hương vị phi thường thơm. Khi cậu nướng, Du ở bên cạnh lắc lư cái đuôi tới lui, cái đầu lông xù xù liên tiếp cọ cọ cánh tay Tiếu Tiếu. Anh trai mới mùi vị thật thơm nha! (là mùi thịt nướng của anh trai mới nhé, đồ dưa ngốc _ _)
Quỳnh hỏi: "Du, sao cháu lại một mình chạy ra ngoài khu an toàn thế?"
Du gục xuống đầu: "Không muốn về nhà."
Quỳnh nhíu mày: "Cháu mới chỉ tuổi, ra khỏi khu an toàn rất nguy hiểm có biết không?!" Hơn nữa vì hình thú của Du là sư hổ thú, tốc độ sinh trưởng chậm hơn so với dực hổ hoặc là kim sư. Hiện tại hình thú chỉ bằng một nửa giống đực ấu tể thôi. Một mình tự chạy ra ngoài khu an toàn như vậy thật sự không an toàn. Không biết đại ca và đại tẩu làm gì để con trai chạy ra ngoài xa như vậy cũng không biết!
Du kháng nghị: "Cháu tuổi rồi! Mới không phải tuổi!"
Đinh Tiếu cười: " tuổi so với tuổi lớn hơn nhiều ngày mà! Phải không?"
Du gật đầu: "Đúng!"
"Phốc!" Hạ lúc này cũng bật cười: "Đừng nói linh tinh nữa, cháu vì sao không muốn về nhà?"
Lúc này Du thực thẳng thắn: "Cháu ghét về nhà, cha và mẹ đều không thích cháu, bọn họ còn đánh mông cháu."
Đinh Tiếu hắc tuyến. Bị ba mẹ tét mông liền rời nhà trốn đi? Đứa nhỏ này chẳng lẽ đã tới thời kỳ phản nghịch?
"Du, nói cho anh, cha và mẹ vì sao đanh mông em?"
Du trả lời: "Bởi vì em cùng ấu tể khác đánh nhau. Em cắn ấu tể nhỏ hơn em bị thương." Nói xong càng cúi đầu thấp hơn.
Hạ dở khóc dở cười: "Này thì có gì to tát, cũng không cần đánh mông cháu mà." Giống đực hồi nhỏ cãi nhau ầm ĩ rất là bình thường, bị thương càng là chuyện thường ngày. Loại sự tình này còn đáng để người lớn tức giận?
Vừa nhớ tới điều này, Du liền rất tức giận: "Mẹ nó đi tìm cha mẹ cháu, mẹ nó bắt nạt mẹ cháu bị bệnh không dậy nổi, bắt nạt cha cháu không phải người tộc Kim Sư. Bọn họ đều bắt nạt chúng cháu. Là nó mắng cháu là tiểu tạp chủng không lớn được, cháu mới cắn nó! Rõ ràng cháu không làm gì sai! Chỉ là cha cũng không nghe cháu giải thích, cháu rõ ràng không làm gì sai cả!"
Nghe thấy điều này, một nhà bốn người lập tức tức giận, đây là tình huống gì vậy? Sao lại có đứa trẻ thiếu đạo đức mắng người khó nghe như vậy được cơ chứ?
Quỳnh đặc biệt tức giận: "Không cần sợ! Thúc thúc cùng thúc phu làm chủ cho cháu! Lát nữa chúng ta liền mang cháu về nhà, cha và mẹ cháu tuyệt đối sẽ không mắng cháu." Còn có ấu tể mắng chửi người kia, thật sự là không giáo dục không được!
"Đúng rồi, mẹ cháu bệnh sao? Chuyện khi nào? Có nghiêm trọng hay không?"
Nói đến mẹ, phẫn nộ của Du vừa rồi liền lập tức biến mất: "Mẹ từ mùa xuân bắt đầu sinh bệnh, mùa hè liền không rời giường được. Hiện tại còn chưa có tốt. Hiến tế trong thôn nói là vì cháu vẫn luôn không lớn không được Thần Thú chúc phúc, cho nên mẹ mới bị như vậy."
Mịa nó! Đinh Tiếu lần này càng không bình tĩnh: "Nói hươu nói vượn! Anh biết chữa bệnh, mình không nghe hiến tế kia nói bậy." Trước kia ấn tượng về tộc Kim Sư còn không tệ, nhưng lần này trực tiếp rơi xuống đáy cốc. Không biết một nhà đại cữu ở bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy? Lúc trước còn nghe ba nói một nhà bọn họ ở tộc Kim Sư sinh sống khá tốt mà.
Đây là hình sư hổ đực
Còn đây là sư hổ cái