Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hỏi thăm nơi ở của hiến tế từ Kim, hơn nữa từ chối để hai tiểu biểu đệ đi theo, Khôn và Đinh Tiếu trực tiếp chạy tới nhà hiến tế thôn Đại Thụ.
Hiến tế thôn Đại Thụ là một bán thú nhân, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, Kim nói đã tuổi, là một vị hiến tế lớn tuổi, rất có tiếng nói trong thôn. Gõ cửa nhà hiến tế, sau khi nhìn thấy người Đinh Tiếu liền cảm thấy dấu vết tuổi hiện lên đặc biệt rõ ràng trên mặt ông ta. Không biết có phải do một năm này bị các loại bệnh lạ không thể chữa trị hay không, sắc mặt thập phần tiều tụy. Nếu không phải thể trạng còn tốt, đi đường cũng không lao lực, Đinh Tiếu thật đúng là có thể cho rằng là do ông ta nhiễm bệnh lạ.
Kỳ thực ngẫm lại, thôn này có phải thật sự phạm vào cái phong thủy gì không nhỉ? Tại sao nhiều người mắc cùng một tật xấu như ậy, chậc!
"Các ngươi là thân thích của Giản gia sao?" Trong thôn hiện tại chỉ có mấy người ngoài như vậy, không cần hỏi cùng biết.
Tuân theo nguyên tắc mọi việc đều để Khôn, Đinh Tiếu vẫn duy trì im lặng. Khôn nói: "Vâng, chúng ta là tới nói chuyện vời ngài về bệnh tình của mợ Giản."
Nếu là vì điều này, vậy cũng thực bình thường. Đàn, cũng chính là hiến tế thôn Đại Thụ dẫn hai người vào sân. Đưa tới cái phòng ngày thường dùng để xem bệnh. Bên trong không có bếp lò, cho nên vừa tối vừa lạnh, nhưng sau khi thắp lên ngọn nến liền tốt hơn nhiều rồi. Dù sao Đinh Tiếu cũng mặc đủ ấm áp.
"Các ngươi muốn hỏi Giản là bị bệnh gì? Hay là muốn đến lấy thuốc cho nàng?" Đàn hỏi.
Khôn trực tiếp trả lời: "Chúng ta biết nàng không phải bị bệnh, mà là bị nguyền rủa trừng phạt, cho nên không phải tới tìm ngài lấy thuốc."
Nguyền rủa? Trừng phạt? Không phải bệnh? Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Đàn có thể hiểu một chút. Nhưng từ trong miệng của thân thích và đồng tộc nhân của Liệt nói ra, vậy có vẻ suy đoán của thôn dân không phải là giả?
Tuy nói hiến tế là người cách thần gần nhất, nhưng thực tế bọn họ cũng không phải có cái thần lực gì cả. Nhưng từ xưa hiến tế của bộ tộc khác nhau đều tự có truyền thừa phương thức tiên đoán của riêng mình. Đàn tự nhiên cũng tính toán cho Giản, đúng là nói nàng và Du rất có điềm xấu. Hơn nữa các thôn dân phỏng đoán cùng với các việc lạ liên tiếp xảy ra, khiến cho loại sự tình càng ngày càng giống như là thật.
"Các ngươi sao lại biết đó là nguyền rủa trừng phạt? Loại sự tình này cũng không thể nói bậy."
Đinh Tiếu nhịn không được bĩu môi. CMN cũng không biết đây là ai nói bậy, nhưng mà mình vẫn phải nhịn. Nói thực, cậu thật không biết trong hồ lô của Khôn rốt cuộc bán thuốc gì. Dù sao hắn muốn mình phối hợp thì mình phối hơp thôi, chút ăn ý nhỏ này vẫn là phải có.
Thuộc tính mặt than của Khôn đối với bên ngoài lúc này nổi lên tác dụng: "Bạn lữ của ta là hiến tế học đồ, đã khám qua cho mợ Giản. Đúng là không có bệnh nặng gì, nhưng mà ta lại tính ra nàng và Du đúng là có chỗ không đúng. Hẳn là khi Du sinh ra vừa lúc phạm vào thần thủ thôn của thôn Đại Thụ các ngài, cho nên đây là trừng phạt của mẹ con bọn họ. Mà các vị là thôn dân tự nhiên cũng bị liên lụy."
Ách...nghe Khôn chém gió không biên giới, Đinh Tiếu cực lực chống đỡ toàn bộ dây thần kinh trên mặt mình. Hàng này có thể đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc ở kia nói hươu nói vượn được không! Vì cái gì mà phạm phải thần thủ thôn, đó là cái móe gì!!! Khôn ngươi còn có thể chém gió thành bão thêm chút nữa không?!
Đừng thấy Đinh Tiếu bên này trong lòng đang có một trăm con chim lợn bay qua, nhưng Đàn lại lập tức bị trấn trụ. Bản thân vốn đã là người làm cái nghề tràn đầy mê tín, muốn cho ông người hiến tế nào không run sợ làm sao được. Huống chi đây vẫn là từ một người ngoại tộc nói ra. Nhưng mà gừng càng già càng cay, trong lòng khiếp sợ ông cũng không lộ ra mặt ngoài quá nhiều.
"Chỉ bằng lời ngươi vừa nói liền muốn đem tội danh ác liệt như vậy đổ lên người tộc nhân chúng ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?"
Khôn nhìn Đàn: "Ta không phải nói tùy tiện, ta trời sinh liền có năng lực này, là thần đồng mà tất cả dân ở tộc Dực Hổ chúng ta đều biết. Hơn nữa, hai chúng ta là người có long cốt yêu. Tin tưởng ngài hẳn sẽ biết người như thế nào mới có được long cốt yêu chứ." Nói xong hắn ý bảo Đinh Tiếu đem ngọc bộ trên cổ lôi ra cho đối phương nhìn xem.
Đinh Tiếp lập tức đem ngọc bội ra, nhưng không tháo xuống. Đây chính là đồ vật bảo bối, ngày thường mình đều để trong người. Cũng chỉ khi dây thừng bị bẩn mới lấy ra rửa. Một lão nhân ngoại tộc mình không ưa muốn cầm để xem? Cửa cũng không có đâu! Nhưng mà Khôn à, anh CMN là thần đồng về phương diện giá trị chiến đấu phải không! Cái này mà anh cũng có thể lấy ra gạt người, đúng là bắt nạt người ngoại tộc núi cao đường xa mà.
Thần đồng cũng không hiếm thấy, tộc Kim Sư bọn họ cũng có mấy thần đồng năng lực khác nhau. Cho dù số lượng ít ỏi, nhưng cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng long cốt yêu ít nhất cũng gần năm chưa có ai bắt được. Nhưng nhìn hoa văn và tài chất, thật đúng là long cốt yêu không thể nghi ngờ. Hai thiếu niên tộc Dực Hổ này, cư nhiên là đại trí giả! Thấy được long cốt yêu, Đàn lập tức đứng lên, lập tức có một loại thái độ cung kính: "Thì ra là hai vị trí giả của tộc Dực Hổ, vừa rồi thất lễ!"
Ngoạn ý này thực sự có uy lực lớn như vậy sao? Xem ra về sau con đường du lịch sẽ không có quá nhiều trắc trở rồi! Thật tốt!
Khôn nghiêm trọng rất có vẻ đắc ý: "Chúng ta lần này là tới muốn thương nghị với ngài một việc. Cũng vì tốt cho thôn Đại Thụ các vị, cũng là vì tốt cho thân nhân của chúng ta."
Đàn lập tức gật đầu: "Mời trí giả nói."
Khôn nói: "Tin là hiến tế đã nghe qua thôn trưởng nói mợ Giản và đại cữu Liệt muốn trở về tộc Dực Hổ chúng ta rồi đi, ta chính là muốn hiến tế hỗ trợ, thuyết phục thôn trưởng đồng ý."
Đàn nhíu mày: "Này...... Chuyện này cũng không dễ làm. Bọn họ dù sao cũng là tộc nhân của chúng ta."
Đinh Tiếu nhịn không được: "Chính là các vị cũng tin là bọn họ mang tới ốm đau cho thôn dân các vị không phải sao? Thả bọn họ rời đi, bệnh của thôn dân các vị có lẽ sẽ khỏi hẳn."
Đàn lắc đầu: "Thay tộc nhân gánh vác thần trừng phạt là việc chúng ta không thể lảng tránh. Nếu trí giả nói đây là phạm vào thần thủ thôn, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta thành tín cung phụng, cúng tế, sẽ được thần thủ thôn tha thứ."
Biểu tình của Khôn vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta thấy hiến tế vẫn là không tin chúng ta nói. Như vậy đi, để ta cùng bạn lữ xem thử cho thôn dân không thể ngủ được, có lẽ chúng ta có thể giúp các vị giải trừ bớt một phần nguyền rủa trừng phạt. Chuyện này chúng ta lại nói sau, được không?"
Điều kiện này thật ra có thể tiếp thu. Có thể có trợ giúp đã nói lên long cốt yêu của hai người kia không phải trộm tới. Trị không hết cũng sẽ không làm thôn dân tổn thất cái gì.
"Được, nếu thuận tiện, ta hiện tại liền có thể mang các ngươi đi gặp thôn trưởng."
Án tượng đầu tiên của Khôn đối với thôn trưởng thôn Đại Thụ chẳng ra gì, nhiều tuổi như vậy còn không đem vị trí truyền cho đời kế tiếp, thật không biết là níu kéo cái gì.
Nhưng Đinh Tiếu đối với trạng thái của vị lão giả này rất thương hại. Bị mất ngủ tra tấn thành dạng gì rồi! Còn may vì chỉ cần mình ra ngoài sẽ mang theo thuốc ngủ, phòng ngừa ở nhà bị ai ăn trộm mất ( lòng dạ hẹp hòi --), có lẽ dùng nửa viên pha với một bình nước, đối với vị giống đực lớn tuổi này sẽ có tác dụng tốt. Nhưng thật đúng là phải đến xem lão vì sao lại mất ngủ.
Biết được thân phận cùng ý đồ của hai đứa nhỏ này, thôn trưởng rất là kinh ngạc. Không nghĩ tới thân nhân của Liệt cư nhiên lợi hại như vậy.
"Hai vị trí giả có thể trị tốt bệnh của chúng ta?" Đối với nguyền rủa gì đó, lão cũng thật sự không nói nên lời. Cho dù nghe được từ chính miệng thân nhân của Liệt nói ra, lão cũng đã tín đến tám chín phần.
Lần này đổi thành Đinh Tiếu mở miệng. "Chúng ta có thể thử xem. Thôn trưởng gia gia, mời ngài đưa tay trái cho ta, ta muốn bắt mạch cho ngài, có thể chứ?"
Hài tử lễ phép rất được người già thích, đặc biệt bộ dáng Đinh Tiếu còn khiến cho người ta thích nữa. Thôn trưởng Đát lập tức gật đầu: "Đương nhiên, làm phiền trí giả."
Đinh Tiếu trong lòng khoe khoang, nhìn đãi ngộ này đi, quả nhiên tri thức chính là lực lượng! (ngươi đủ!)
Nghiêm túc bắt mạch cho thôn trưởng, vốn dĩ cậu còn nghĩ rằng sẽ giống như mợ, mình không nhìn ra được dần ngọ mão dậu gì. Kết quả vừa mới đặt tay lên mạch, cậu liền thấy khác thường. Vì lúc trước chuyên môn học giải độc và ngoại thương với dì hiến tế, cho nên rất nghiêm túc mà nghiên cứu qua mạch đập sau khi trúng độc sẽ như thế nào. Vì người Thú Thế đều có hai mạch, cho nên nhớ lại khiến cậu tăng thêm hứng thú.
Cậu có thể khẳng định, tuy không phải thực rõ ràng, nhưng thôn trưởng hẳn là trúng độc. Chỉ là vì sao hiến tế thôn Đại Thụ không phát hiện ra? Nhưng mà cậu vẫn lựa chọn ăn ngay nói thực: "Mạch của thôn trưởng gia gia có biểu hiện trúng độc."
Đàn gật đầu, đứa nhỏ này quả nhiên không nói dối, đúng là hiến tế tương lai mà.
"Đúng vậy, tất cả các thôn dân không ngủ được cũng đều giống vậy, ta đã dùng các loại dược giải độc, nhưng vẫn không có hiệu quả. Bọn họ ngoại trừ không ngủ được ra, cũng không có bệnh trạng gì nghiêm trọng hơn."
Khôn lúc này tát nước theo mưa: "Là thần thủ thôn trừng phạt."
Nghe vậy, sắc mặt thôn trưởng cùng hiến tế trắng nhợt. Đàn lập tức hỏi: "Vậy trí giả, có biện pháp nào sao? Chỉ cần một nhà Giản rời đi thôn Đại Thụ?"
Khôn gật đầu: "Đây là phương pháp trừ tận gốc. Tiếu Tiếu, em có phương pháp tạm thời có thểể giảm bớt hay không?"
Đinh Tiếu lập tức gật đầu: "Có. Nhưng mà em muốn nhìn một chút đồ ăn và nước uống hàng ngày của nhà thôn trưởng gia gia."
Độc này có thể ở trong thân thể lâu như vậy, lại còn nhiều người trúng độc, vậy không phải có người cố ý đầu độc. Nếu không người khả nghi nhất là hiến tế. Nhưng rõ ràng nếu là như vậy thì vừa rồi mình nói ra trúng độc Đàn sẽ không có biểu tình bình tĩnh như thế. Có khả năng nhất, chính là đồ ăn hoặc nước uống có vấn đề. Ở cái xã hội nguyên thủy này, chuyện như vậy cũng không thể tránh khỏi. Thôn Thiên Hà bọn họ cũng không phải không có người ăn nhầm đồ có độc.
Trải qua hơn nửa ngày cẩn thận xem xét, Đinh Tiếu cơ hồ đều lật phòng bếp nhà thôn trưởng từ trong ra ngoài để kiểm tra. Khiến cho bạn lữ thôn trưởng khẩn trương không thôi, sợ bản thân làm đồ ăn có độc cho bạn lữ nên mới như vậy. Nhưng Đinh Tiếu nhất thời đúng là không có thu hoạch gì, nhưng có một việc rất kỳ quái.
"Nãi nãi, thôn trưởng gia gia ngày thường đều ăn ở đây sao? Sao cháu không thấy có muối?" Cuộc sống không có muối là không được, cậu không cho rằng nhà thôn trưởng sẽ sống cuộc sống ăn không có gia vị, này thực sự không khoa học.
Bạn lữ thôn trưởng lập tức trả lời: "Có, nhưng mà không ở phòng bếp, để ở đầu giường của ông ấy. Từ khi sinh bệnh, ông ấy vẫn luôn cảm thấy miệng không có vị gì, luôn cần liếm một chút muối mới có thể cảm thấy thoải mái."
Ách...Đinh Tiếu hắc tuyến, khẩu vị này thật nặng nha! Nhưng khi cậu nhìn thấy bình muối kia, lập tức nhíu mày. Muối này là muối quặng, thoạt nhìn độ tinh khiết rất cao, nhưng lẫn trong đó có một vài vật chất. Thiên nhãn không biểu hiện ra nó là gì, nhưng lại nói cho Đinh Tiếu đồ vật kia hơi độc. Có tác dụng chấn tinh thần phí huyết mạch. Lại còn gây bại tâm thần hư khí mạch. Xem ra là một loại độc tố làm hưng phấn gì đó, cũng khó trách sẽ ngủ không yên.
Nhưng bình thường đồ có ít độc chỉ sử dụng ít cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Ví dụ như hoa tiêu có độc, rất nhiều thảo dược cũng là như thế. Mặc dù ngày ngày đều ăn nhưng với lượng nhỏ sẽ không vấn đề gì. Khả năng duy nhất chính là loại vật chất này độc tình hơi lớn một chút, hơn nữa vô cùng có có khả năng thân thể giống đực không thể nhanh chóng bài tiết ra ngoài. Đã thế người này còn mỗi ngày không có việc gì lại liếm liếm.....lão gia tử là không muốn sống nữa sao.
"Thôn trưởng gia gia, muối này là lấy từ đâu ạ? Từng khối từng khối cháu cũng chưa gặp qua." Tuy trong lòng phi thường ლↂ‿‿ↂლ nhưng bán manh gì đó để đối phó với người già vẫn rất hữu dụng. Có Khôn bày ra mặt than là được rồi. Dù sao hắn vốn dĩ từ trong ra ngoài đều đen.
Khi Đát trả lời biểu tình tự hào trên mặt thực rõ ràng: "Này là mùa xuân năm nay phát hiện, vị so với muối xanh và muối hồ tốt hơn. Khi muối thịt có thể bớt rất nhiều muối, là đại tôn tử của ta tìm được." Đây chính là một cống hiến lớn của tôn tử nhà mình.
Đinh Tiếu hắc tuyến không thôi. Tôn tử của ngươi tìm được thứ tốt là thật, nhưng tinh luyện một chút đối với các ngươi cũng không phải là việc khó đi? Cứ để cả khối như vậy mài ra dùng, thật đúng là cho rằng các ngươi cũng có thiên nhãn sao?!
Lại biết được mấy nhà có người bệnh cũng đều trực tiếp "yêu thích" ăn loại muối này, Đinh Tiếu cũng đã biết nên trị bệnh như thế nào. Nhưng bọn họ cũng không phải tới đơn thuần vì cứu người, mục đích chủ yếu vẫn là khiến thôn trưởng thả người. Cho nên Đinh Tiếu sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp đem nguyên nhân không ngủ được cho đối phương. Chỉ là trước nên tính toán thử xem độc tố này có thể thông qua phương thức ngao nấu để loại bỏ hay không.
Vì đây là do "nguyền rủa" gây ra, Đinh Tiếu tự nhiên không thể khai dược, hơn nữa vật như vậy kỳ thực dùng thực liệu để bổ khí dưỡng thần là được. Dù sao lúc trước dược giải độc Đàn kê uống vào cũng vô dụng. Khong bằng thiếu gì bổ đó. Quan trọng là chỉ cần không tiếp tục nạp độc tố vào cơ thể nữa, thời gian dài là có thể tốt. Ai biết hiện tại đã tích tụ bao nhiêu rồi, cho dù cuối cùng có tổn hại tới bên trong thân thể, cũng là việc ngoại lực không thể làm gì.
Đinh Tiếu quyết định tự mình nấu một nồi canh bách hợp tim heo cho thôn trưởng. Tim heo này nhà đại cữu còn có, cũng coi như khiến thôn trưởng chột dạ khi ăn ké. Khi nấu canh cậu còn trộm cho vào mấy hạt táo chua, đây là nhặt được trên đường ở Thanh Sâm. Dù sao trong rừng có cây táo chua dại, mùa này vừa lúc bị khô teo ở trên cây, cậu hái xuống bỏ vỏ, góp nhặt được một túi nhỏ hạt táo chua. Đây chính là đồ vật tốt trợ giúp an thần mất ngủ. Vốn định mang về cho hiến tế, kết quả nơi này liền có tác dụng.
Khi nấu nồi canh này, Khôn liền ở trong phòng của thôn trưởng thương lượng về một nhà Liệt dọn đi với thôn trưởng và hiến tế. Mà Đinh Tiếu lại dạy vài món canh có thể an thần bồi bổ cho bạn lữ thôn trưởng. Kỳ thực cậu đối với vị nãi nãi này ấn tượng khá tốt. Đương nhiên mấu chốt nhất chính là nàng thật lòng thương tiếc một nhà đại cữu, còn liên miệng hỏi mình, thật sự trở về thôn Thiên Hà là Du có thể trưởng thành sao? Đứa nhỏ kia quá đáng thương, rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời như vậy vân vân.
Cho nên bất luận ở chỗ nào cũng có người cùng việc đáng ghét, nhưng bất luận ở chỗ nào cũng có người đáng yêu cùng việc tốt phát sinh. Kỳ thực...vẫn là mê tín hại chết người!
Trải qua thí nghiệm nghiền nát cùng ngao nấu, đá muối này đích xác có thể thong qua phương thức ngao nấu loại bỏ đi độc tố. Này cũng giải thích vì sao thôn dân khác cũng ăn loại đá muối này lại không bị trúng độc. Cho nên Đinh Tiếu sau khi nấu xong canh tim heo trịnh trọng nói cho bạn lữ thôn trưởng: "Đá muối này đúng là thứ tốt, nhưng vẫn phải mài nhỏ rồi nấu qua rồi mới ăn thì mới tốt cho thân thể. Cháu nhớ trong y cuốn của tộc Dực Hổ có nói, đá muối sinh từ đất dưới núi, lâu ngày hút độc trần, lấy thủy hóa chi, hỏa đằng mà giải độc." Nhìn xem, hù nhân gì đó cũng tạm! Tốt xấu cũng học qua cổ văn, lừa mấy lão niên thú nhân hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ!Ψ( ̄∀ ̄)Ψ
Quả nhiên vừa nghe thấy ăn trực tiếp như vậy không tốt, vị tiểu trí giả này còn nói đến đạo lý rõ ràng như vậy, cơ hồ đều nghe không hiểu. Bạn lữ thôn trưởng lập tức chạy đi đoạt lấy bình muối thôn trưởng luôn ôm trong ngực kia. Mà hiến tế Đàn nghe Đinh Tiếu lặp lại đoạn thần côn kia, cũng quyết định đem chuyện này nói cho tất cả thôn dân, dù sao lo trước khỏi họa. Nhưng thật đúng là đoạn văn cổ không ra cổ kim không ra kim kia đèm ba người hù dọa. Hài tử nhà bình thường, cho dù sẽ biết một chút y thuật, cũng không có khả năng sẽ đọc được y cuốn hiến tế truyền thừa nha!
(Hat táo chua (táo nhân) là vị thuốc được sơ chế từ nhân hạt của quả táo chua đã chín già. Vị thuốc này có tác dụng an thần, bổ tâm, bổ âm, cầm mồ hôi nên thường được dùng để chữa các chứng bệnh như ngủ mê nhiều, hay quên, thần kinh suy nhược, biếng ăn, mệt mỏi rã rời.)