Nhật Lạc Vân Hi

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‘Vân Hi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.’

‘Vân Hi, anh rất yêu em, yêu đến mức tâm đều đau…’

‘Chờ sau này yên ổn, chúng ta sẽ mua một toàn nhà ở vùng ngoại ô, cùng nhau ẩn cư sống đến già, được không?’

……..

Cuộn tròn thân thể, tựa lưng vào vách tường lạnh như băng ở phía sau, những lời đường mật của ngày xưa giờ đây lại trở thành ma chú trí mạng, không muốn nghĩ đến…. nhưng bên tai vẫn như trước lởn vởn những lời nói đó…cậu nên làm thế nào bây giờ, nên ra sao.

Hai tay đặt trước trán đang đau đớn khó chịu, môi dưới cắn chặt đến độ thâm tím, trên gương mặt tái nhợt chảy xuống một giọt lệ trong suốt, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, rồi vỡ tan tóe ra tứ phía, vụt biến trong không gian đầy bụi bặm này.

Di động đang không ngừng vang, nhưng thanh âm bên ngoài đã không thể tiến vào trong đầu Vân Hi nữa rồi. Cậu ngửng khuôn mặt không chút huyết sắc lên, cười đau khổ, chẳng lẽ kiếp trước cậu đã làm điều gì xấu xa khó có thể dễ dàng tha thứ sao? Vì cái gì mà cả kiếp này đều phải đi van xin kẻ khác……

Sắc trời dần dần tối, bốn phía đã trở nên mông lung, Vân Hi có cảm giác trở lại là tên hành khất năm đó, ánh mắt bất lực… Cậu sợ chỉ có một mình cô độc, sợ lần lượt bị người lừa gạt, sợ loại hắc ám bao phủ mà chính mình lại bị vây hãm bên trong thế giới lãnh lẽo băng giá này…. Vô thức run rẩy làm cho thân hình đơn bạc càng thêm yếu ớt, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng dậy, nghĩ muốn rời khỏi nơi làm cho cậu sợ hãi nhưng lại vẫn không được như ý nguyện, thân hình tê liệt ngã xuống trên nền đất, một tiếng ho khan không ngừng được cũng theo bên miệng phát ra “Khụ khụ….”

Cậu theo phản xạ muốn lấy tay che miệng, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe tay tái nhợt gầy yếu, nhìn lòng bàn tay có vết máu đỏ, Vân Hi ngẩn ra, lập tức thản nhiên mỉm cười, có nhân ắt sẽ có quả, điều gì phải tới thì vẫn sẽ tới……

Mặt đất lạnh như băng cùng nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng đã không còn đáng kể nữa, khóe miệng gợi lên, bên môi tái nhợt lộ ra vẻ tím bầm hiển lộ ra một nét cười ôn nhu. Nguyên lai, chết cũng không sợ đến vậy, mà đáng sợ lại chính là lòng người, cậu hiện giờ thầm nghĩ sớm rời khỏi trần thế tràn ngập nỗi thống khổ này, nên sớm rời đi……

Tầm mắt dần dần giống sắc trời mời mịt, cứ thế từ từ tối đen… Toàn bộ hình ảnh đã không còn thấy gì nữa, cảm giác ý thức cuối cùng trở nên huyền ảo, như rơi vào một vòng tay ôm ấp ấm áp… Có lẽ là ảo giác của cậu thôi, là khát vọng cuối cùng của cậu trên thế gian……

.

Bên trong phòng ngủ lộng lẫy, tuy ấm áp dị thường nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.

“Vân Hi tình huống hiện tại thế nào?”

Thanh âm lo lắng mang theo biểu tình gần như suy sụp———.

Trịnh Duệ thu hồi ống nghe, than nhẹ một tiếng “Tôi thay cậu ấy săp xếp đến bệnh viện của tôi làm thêm một số xét nghiệm, hiện tại Vân Hi phải an tâm tĩnh dưỡng, nguyên nhân bệnh trạng là do vết thương ở đầu nhiều năm chưa lành, cụ thể vấn đề ở đâu thì tốt nhất vẫn nên chờ kiểm tra xong mới biết được.”

Giọng nói nháy mắt lạnh băng lên, kèm theo hàm ý đuổi khách “Ông đi sắp xếp đi!”

Biết vào lúc này, Đường Dịch Thần xác thực cần yên lặng một mình, Trịnh Duệ gật gật đầu, lặng yên không tiếng động rời đi.

Nghe được thanh âm đóng cửa, Đường Dịch Thần đã bình tĩnh hơn nhiều ngồi ở bên người Vân Hi, khẽ nâng ngón tay tựa hồ có chút run run e ngại.. Hết thảy đều là cho hắn gây lên, nhưng vì cái gì mọi đau khổ đều bắt Vân Hi phải gánh chịu, rõ ràng người phải chịu phải là hắn, là hắn mới đúng.

Cúi xuống nhẹ nhàng bên tai Vân Hi “Vân Hi, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Người anh yêu là em, vẫn luôn là ngươi, chưa bao giờ thay đổi…….”

Hắn cho tới giờ thủy chung vẫn chỉ có một người là Vân Hi, vẫn luôn là vậy……

“Cha, đừng đuổi con đi, con rất sợ…… Rất lạnh, thật sự rất lạnh.”

Tiếng kêu thì thầm yếu ớt đột nhiên phát ra từ trong miệng Vân Hi như một trận cuồng phong nặng nề hung hăng nện vào trong lòng Đường Dịch Thần, hắn ôn nhu ôm lấy thân hình Vân Hi đang run rẩy vào trong ngực, giống như hống (dỗ dành) một đứa nhỏ, một bên vỗ nhẹ “Không phải sợ, anh ở bên em, vẫn ở cạnh em, Vân Hi, không phải sợ.”

Tuy rằng không ngừng khuyên nhủ, an ủi khiến Vân Hi dần bình ổn, ngủ say an tĩnh hơn nhiều, nhưng tối nay nhất định có người thức trắng cho đến hừng đông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio