Sáng hôm sau, Tiết Đông Phong đến công ty làm việc như thường lệ, bắt đầu từ khi đứng trong thang máy đầu óc anh đã không ngừng suy nghĩ đến những chuyện đêm qua, nhất là câu hỏi của Dạ Vũ, giống như cái đinh nhọn vướng mắc ở lồ ng ngực, bí bách và đau nhức âm ỉ.
Giọng nói khẽ tựa gió đông mang theo vài phần lạnh lùng của cô cứ như một đoạn băng thu sẵn, liên tục tua đi tua lại bên tai anh: Đông Phong, nếu em biến mất...nếu em biến mất...?
" Ashaaaa."
Anh không nhịn được tức tối gầm lên khiến Tống Dật đứng sau lưng giật mình ngơ ngác.
Ra khỏi thang máy Đông Phong giữ y vẻ mặt lạnh lùng khó gần đi thẳng vào phòng riêng, như thói quen anh bước nhanh đến bàn làm việc, đầu không ngoảnh lại nhìn, bảo:
" Em pha cho tôi một cốc cà phê."
Anh thản nhiên cởi áo Vest Dạ được đặt may cầu kỳ móc lên giá gỗ, mãi đến khi ngồi xuống ghế xoay anh mới nhận ra bàn làm việc của Dạ Vũ trống rỗng, những đồ vật trang trí vẫn gọn gàng và trật tự một cách sạch sẽ, trong căn phòng với phông màu tươi sáng ngoài anh ra thì chỉ còn âm thanh rù rì cô quạnh của gió đông lùa vào, không lưu lại bất kỳ hơi thở nào thuộc về Dạ Vũ.
Lúc này vừa vặn bên ngoài có tiếng gõ cửa:
" Tiết tổng, có hồ sơ cần chữ ký của anh."
" Vào đi."
Tinh Nhạn Nhạn đẩy cửa đi vào, thấy cô ta Đông Phong nghiêm mặt gõ ngón tay trên bàn, hiểu ý Tinh Nhạn Nhạn liền đặt tập hồ sơ lên bàn tại vị trí gần anh nhất rồi nghiêm chỉnh đứng chờ.
Anh cầm bút lên, lại vô thức liếc nhìn vào nơi làm việc của Dạ Vũ, không nhịn được cảm giác khó chịu trong lòng, Đông Phong hơi cúi mặt như thể đang nhìn vào tập hồ sơ trên tay mình, lạnh nhạt hỏi Tinh Nhạn Nhạn:
" Thư ký Tư Không vẫn chưa đến à?"
Tinh Nhạn Nhạn ngạc nhiên nhìn sang vị trí thường ngày của cô, rồi quay lại trả lời anh:
" Từ sáng đến giờ quả thật tôi không nhìn thấy thư ký Tư Không, nói ra cũng lạ, mọi ngày cô ấy thường đến công ty rất sớm, sao hôm nay đã muộn thế này rồi vẫn chưa đi làm nhỉ?"
Nét bút trên giấy dường như chậm lại, anh chợt phát hiện ra bản thân mình chưa từng để ý đến chuyện này, lý giải cảm giác khó chịu trong lòng anh cho rằng có lẽ vì mọi ngày mỗi lần vào công ty, chỉ cần mở cửa phòng ra cô sẽ như thường lệ ngoan ngoãn xuất hiện trước mắt anh, thế nên hôm nay khi cô đến muộn lại vô tình phá vỡ cái quen thuộc khiến bản thân trở nên bực dọc.
Ký xong, Tinh Nhạn Nhạn cũng rời đi.
Anh ngồi đó bằng cái vẻ kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của cô, anh cảm giác đầu mình trống rỗng, không rõ vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ khiến não bộ chẳng dung nạp thêm được nữa, hay những chuyện liên quan đến Dạ Vũ đều khiến anh mờ mịt, đặc biệt là suy nghĩ trong lòng cô.
Có đôi lúc anh muốn hóa mình thành ruồi nhặng, đi vào tim gan cô để xem thử nơi đó có mấy phần là khắc giữ hình bóng của anh, chế giễu thay nếu có thể như vậy anh nghĩ thứ mà mình thấy chắc chắn cũng chỉ có một chữ " tiền ".
Anh liền gọi cho Tống Dật:
" Hôm qua khi anh đưa thư ký Tư Không về nhà cô ấy vẫn ổn chứ?"
" Bác sĩ nói cô Tư Không chỉ bị kinh sợ một chút thôi, mọi thứ đều rất bình thường, không có gì đáng ngại, sau khi gặp bà Tư Không trở về tâm trạng cô ấy cũng rất ổn định."
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tống Dật, anh trầm mặc một lúc rồi tắt máy.
Trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông có dáng lưng cao gầy ngồi trên ghế cùng với gương mặt anh tuấn như tỏa ánh hào quang, Đông Phong hơi đổ người về trước, đan hai tay hờ hững vào nhau trên mặt bàn, đôi mắt đầy vẻ nghĩ ngợi:
" Người phụ nữ ngu ngốc này, hôm qua còn nói ra những lời khó hiểu khiêu khích tôi, hôm nay lại chẳng thấy tăm hơi, em lại định giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi ư? Không gặp nhiều năm bản lĩnh của em cũng tiến bộ lên rồi đấy."
Anh nhấc điện thoại bàn gọi đến phòng nhân sự, nghiêm túc bảo:
" Liên lạc với thư ký Tư Không, bảo cô ta trong vòng mười phút vẫn không có mặt ở công ty thì chuẩn bị đơn xin nghỉ việc đặt trên bàn của tôi đi."
Không đợi cho đầu dây bên kia trả lời, Đông Phong liền ngắt cuộc gọi.
Một lúc lâu sau đó, khi anh đang bận thao tác trên bàn phím máy tính thì điện thoại trong túi liên tục reo lên, Đông Phong nhìn vào dãy số lạ trên màn hình anh ngạc nhiên khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nghe máy.
Vài giây sau anh nhận được một tin nhắn từ số lạ ấy:
" Nè tên mặt lạnh, bà chị có đang ở công ty không? Tui đã gọi rất nhiều cuộc nhưng đều không liên lạc được với bà chị, cửa nhà thì khóa kín.
Anh không muốn nghe máy thì cũng nên báo lại cho ông đây một tiếng chứ, tên chết tiệt."
Cùng lúc này phòng nhân sự gọi đến báo rằng họ cũng không liên lạc được với Dạ Vũ, đường truyền liên tục không có tín hiệu.
Tiết Đông Phong cầm di động đứng bật dậy, anh lập tức thử gọi vào số điện thoại của cô, nhưng dù có gọi bao nhiêu lần thì vẫn chỉ nghe thấy âm báo vô tín hiệu từ hệ thống.
" Nếu em biến mất...nếu em biến mất..."
Câu nói này lần nữa lặp đi lặp lại trong đầu anh, mang theo phần lớn sát thương và đau nhức đi kèm, Đông Phong đấm mạnh vào mặt bàn cùng đôi mắt đỏ au trừng nhìn tên cô trên màn hình điện thoại:
" Tư Không Dạ Vũ, em đùa tôi sao? Em dám biến mất thì tốt nhất đừng để tôi tìm thấy, nếu không tôi sẽ băm vằm em thành trăm vạn mảnh."
Bàn tay siết không đủ lực, cơn đau tê dại từ nơi bầm đỏ lan khắp cơ thể anh, ngỡ là rắn rỏi lại bỗng phát run: Tôi vẫn chưa đòi lại được món nợ từ em, em tuyệt đối không được rời khỏi, cả đời này em cũng không có quyền rời khỏi tôi.
Anh sải bước vô cùng vội vã ra khỏi phòng, hàn khí trên gương mặt tức giận đáng sợ của anh khiến Tống Dật từ xa trông thấy đã đầy bất an.
" Tống Dật, chuẩn bị xe ngay cho tôi."
" Vâng."
Mười phút sau, một chiếc ô tô màu bạc sang trọng dừng lại trước cổng của ngôi nhà nhỏ, Tiết Đông Phong xuống xe.
Khi anh nhìn vào bên trong ngôi nhà, Tống Dật vô tình phát hiện ánh mắt anh chằng chịt những hoảng loạn, giống như một đứa trẻ mồ côi, nó đang cuống quýt kiếm tìm thứ gì đó, mà thứ ấy nếu phải mất đi sẽ khiến cuộc đời nó càng thêm bi kịch.
Cái ánh mắt khiến người ta đau đớn này rất lâu rồi Tống Dật chưa nhìn thấy, cũng chẳng nhớ là từ lúc nào, có lẽ là từ khi lão gia hứa sẽ cho anh về lại Hoa Hạ.
Đông Phong nhìn thấy cánh cổng màu hoa Lưu Tô đã bị khóa trái, cửa chính bên trong ngôi nhà cũng khép chặt, anh liên tục gọi lớn tên cô, nhưng dù có gọi thêm bao nhiêu lần vẫn không nghe thấy người bên trong hồi đáp.
" Tiết tổng, hình như tôi thấy cô Tư Không rồi."
" Ở đâu?"
Tống Dật giật mình khi anh quay lại với đôi mắt đỏ hoe, dù là đáng sợ, dù là tức giận nhưng phảng phất đâu đó rất nhiều nỗi mất mát.
Tống Dật chỉ tay về hướng cửa sổ đang mở to bên hong ngôi nhà, một cô gái trẻ an tĩnh nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn ẩn hiện sau lớp chăn sáng màu có phần tiều tụy.
Đôi mắt ánh lửa của Đông Phong đột nhiên hạ nhiệt, yết hầu như thể có thứ gì đó cay đắng dâng lên rồi lại lắng xuống thật nhanh, anh nhìn cô không rời, như thể ánh mắt xuyên qua vạn vật đang cản trở trước mặt, chỉ chừa lại vừa vặn diện mạo quen thuộc của Dạ Vũ mà thôi.
Tống Dật phát hiện ra điều gì đó bất thường, nhưng lại không chắc chắn nên thấp giọng nói với anh:
" Tiết tổng, sắc mặt của cô Tư Không có vẻ không đúng lắm.
Trông chẳng giống như đang ngủ chút nào, mà giống như đang ngất xỉu thì phải."
Nghe vậy, Đông Phong nhìn cô kỹ hơn mới kịp nhận ra đôi môi Dạ Vũ có phần tái nhợt, anh tìm cách mở cổng vào nhà, nhưng cánh cổng đã bị khóa trái bằng ổ khóa lớn muốn tay không phá vỡ nó là điều rất khó, Tống Dật nhanh nhẹn nói:
" Để tôi gọi thợ mở khóa đến."
" Không cần đâu, đợi họ đến thì quá lâu."
Đông Phong quan sát xung quanh, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu, anh không do dự tìm điểm tựa trèo qua cổng rào để vào trong, chó nhà hàng xóm nhìn thấy hai người lạ lấp ló một cách đáng ngờ, chúng sủa lên inh ỏi.
Tống Dật dáo dác thăm dò xung quanh, vừa bất an lại vừa bất lực trước hành động của Đông Phong, anh ta nhăn mặt nói:
" Tiết tổng, anh không đùa tôi đấy chứ, lỡ ai nhìn thấy chúng ta sẽ bị kết tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó."
Anh kiên trì bám vào song cửa, động tác dứt khoát và chắc chắn, hờ hững hỏi:
" Anh có vào không?"
" Vào."
Tống Dật liền trả lời.
Lúc này một người phụ nữ sống ở ngôi nhà bên cạnh hiếu kỳ với tiếng chó sủa hung dữ và ồn ào, nên đã ra trước nhà nhìn sang, lại vô tình bắt gặp hai người lạ mặt đang cố gắng xâm nhập vào khuôn viên nhà Dạ Vũ, ban đầu bà ấy có chút sợ sệt, sau đó lại tức giận lẩm bẩm:
" Bọn này thật quá lộng hành, thanh thiên bạch nhật mà dám trèo vào nhà ăn trộm, phải báo cho cảnh sát ngay mới được."