Đứng trước cửa phòng Tiết Đông Phong trầm mặc một lúc, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều tình huống có thể xảy ra sau khi anh đẩy cửa bước vào, với từng ấy chuyện tồi tệ nối tiếp nhau kể từ lúc gặp lại anh cho đến hôm nay, sẽ không quá bất ngờ nếu cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Lúc này trong phòng bệnh điện thoại của cô liên tục reo lên, Dạ Vũ bàng hoàng nhìn vào dãy số dài trên màn hình, đột nhiên toàn thân run rẩy, cô ngập ngừng nghe máy:
" Bác Tiết, là cháu đây."
" Ta nghe nói mẹ cháu đã rút điều trị tại bệnh viện ở quê, không biết đã chuyển đi đâu rồi?"
Âm giọng lạnh như băng của Tiết Dực vang lên, một câu ngắn gọn liền đi vào vấn đề, xoáy sâu nỗi thấp thỏm trong lòng Dạ Vũ.
Cô cố giữ bình tĩnh đáp:
" Bệnh viện cũ không đáp ứng đầy đủ thiết bị y tế, nên cháu đã chuyển đến bệnh viện khác gần đó."
" Ổ, ta còn tưởng cháu đã cùng mẹ mình trở lại thành phố S rồi chứ."
Tiết Dực như thể tỏ ra ngạc nhiên, nhưng thực chất là đang rào bắt phản ứng của Dạ Vũ.
Ông ta nghiêm giọng nói tiếp:
" Dạ Vũ, cháu đừng có quên bi kịch sáu năm trước của Tiết Gia là do ai đã gây ra, cháu có nghĩ Đông Phong nó sẽ đối diện thế nào nếu biết được cha cháu chính là người đã gây ra tai nạn cho mẹ và anh trai nó, khiến nó vĩnh viễn mất đi người thân?"
Tay cầm điện thoại run rẩy dữ dội, bí mật mà cô cho rằng nó đã ngủ yên trong cơn ác mộng của mình một lần nữa bị khơi gợi, khiến Dạ Vũ chật vật từ chối cảm xúc mâu thuẫn kinh khủng trong tim mình.
" Dạ Vũ, ta chỉ nhắc nhở cháu nên biết chọn cho mình một đường lui đúng đắn, ta không muốn đứa con trai còn lại của mình bị cháu làm tổn thương thêm lần nào nữa và đừng ngáng trở tương lai của nó.
Năm xưa dù cho cháu khăng khăng không nhận số tiền đó mà âm thầm rời đi, thì cũng nên làm tốt lời hứa của mình, mong cháu hiểu lần đó là nhân nhượng cuối cùng ta dành cho gia đình cháu."
Nói xong, Tiết Dực liền dứt khoát tắt máy, để lại một nỗi đe dọa đáng sợ trong lòng Dạ Vũ, đây là kết quả mà ông ta mong muốn, cô biết chứ, nhưng vẫn không kiềm chế được sự vô dụng của mình, bất lực giữ lấy ngực trái cố gắng kiểm soát nhịp tim đang hung hăng co thắt, mất một lúc sau cô mới có thể bình tĩnh lại.
Dạ Vũ nằm trên giường, nghiêng mặt ra hướng cửa sổ, chiến đấu với vô vàn suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, có lẽ điều mà cô nên làm bây giờ là cùng mẹ mình đi đến một nơi yên bình khác, trải qua những ngày tháng bình thường và thôi sống trong sợ hãi, dằn vặt.
Bỗng nhiên cảm thụ được có ai đó đang nhìn chằm chằm vào lưng mình cô chậm rãi quay người lại bắt gặp con ngươi đen nhánh của anh, gương mặt lạnh lùng vẫn y như vậy không hề thay đổi, thân hình cao gầy và đôi môi mỏng bạc hờ hững.
Dạ Vũ tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
" Sao anh còn ở đây? Tôi nghĩ là anh đã về nhà rồi."
Đông Phong không trả lời ngay, anh bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh giường vươn tay đến muốn nắm lấy tay cô, sau mọi chuyện đối diện anh khiến tâm tư Dạ Vũ phức tạp vô cùng, cô chẳng thể dùng một từ để hình dung chính xác cái cảm xúc hỗn độn của mình, chỉ biết nó chật chội và khó chịu không thôi.
Dạ Vũ hờ hững rụt tay lại, từ chối sự gần gũi của anh.
Tiết Đông Phong chậm chạp rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn tú phủ một màu u ám, anh thật sự rất muốn cười một trận để tự chế giễu chính mình, đây là lần đầu tiên anh bị người ta cự tuyệt thẳng thừng như vậy, quả thật rất mất mặt phải không? Mà dù thế thì đến cả phản kháng anh cũng không nỡ, bởi hôm nay anh đột nhiên thấy sợ sẽ làm đau đối phương.
Anh ngậm ngùi cúi mặt, cố gắng nuốt trôi những cảm giác lẫn lộn trong cổ họng mình.
" Tôi đã nói sẽ không rời đi."
Dạ Vũ mỉm cười một cách nhạt nhòa, anh chỉ ở lại vì câu hứa này thôi sao? Vậy nếu không có câu hứa này có phải anh sẽ lại rời đi không? Giống như cái cách mà anh bỏ mặc cô một mình trên Sundeck.
Cô thản nhiên nhìn anh đáp:
" Không cần đâu, anh về trước đi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình."
Anh nghiêm giọng trả lời, vẫn là ngữ điệu như mệnh lệnh ấy:
" Tôi đã nói là sẽ không rời khỏi, em yên tâm nằm xuống ngủ đi, vài ngày tới không cần phải đến công ty làm việc."
Đông Phong đứng dậy, cẩn thận kéo cao chiếc chăn đang đắp ngang bụng cô:
" Đắp chăn kín vào, ban đêm sẽ rất lạnh."
" Đông Phong, chuyện đã hứa với tôi, anh sẽ giữ lời chứ?"
Thanh giọng cô nhẹ tựa gió thu cắt ngang không khí tĩnh lặng trong căn phòng, nhưng khi đi vào tai anh lại lạnh lùng kỳ lạ.
Động tác của Đông Phong lập tức chậm đi, có lẽ cô không biết được lòng dạ anh lúc này xuất hiện một cơn nôn nao khó chịu.
Anh qua loa trả lời:
" Bây giờ không phải là lúc nhắc đến chuyện này, em yên tâm nghỉ ngơi đi đợi sau khi khỏe lại rồi nói."
" Tiết Đông Phong, anh muốn nuốt lời."
Dạ Vũ nhìn thẳng vào anh hoài nghi hỏi.
Đông Phong ngẩng đầu đối diện với con ngươi đen sâu gắt gao của cô, trầm giọng hỏi ngược lại:
" Em thật sự muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"
Mắt Dạ Vũ đỏ hoe, cô cảm thấy trong miệng mình chát đắng giống như đã ăn phải hạt chanh, không do dự mà trả lời:
" Đúng, tôi muốn tránh xa anh càng xa càng tốt."
Đông Phong nhìn cô chằm chằm, như thể muốn lao thẳng vào đồng tử óng ánh kia một lần để xem cho tường tận trong câu nói này có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả ý.
Dường như có thứ gì đó nghẽn lại tại đường hô hấp, khiến toàn bộ tế bào trên người anh bí bách vô cùng.
Dạ Vũ rưng lệ nói tiếp:
" Tiết Đông Phong, khoảnh khắc tôi đứng trên du thuyền nhìn xuống mặt biển đen ngòm hung dữ trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng phía sau tôi đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến lên để bị sỉ nhục hoặc lùi thêm một bước bảo toàn thanh sạch của mình, dù anh có tin hay không thì cho đến khi tôi rơi xuống biển, bị dòng nước c ường bạo nhấn chìm trong lòng tôi vẫn không mang oán hận, thời khắc cơ thể bất lực rơi dần xuống đáy biển chỉ có thể níu giữ chút ánh sáng mơ hồ trên mặt nước một cách vô vọng, tôi mới chợt phát hiện hóa ra cảm giác sợ bị ai đó bỏ rơi lại tồi tệ đến như vậy, chợt nhận ra thứ git chết tôi khi ấy không phải là lòng đại dương, mà là vực thẳm trong chính con tim mình, nơi đó thật sự rất cô độc, rất lạnh lẽo và vô cùng tuyệt vọng.
Đông Phong, có phải đây mới đúng là cảm giác mà anh đã nếm trải trong suốt sáu năm qua không? Tôi không biết được anh đã dùng cách gì để có thể bơi qua vùng nước băng giá đó."
Vành mắt anh đỏ hoe bất động nhìn vào gương mặt u ám của Dạ Vũ, sống mũi anh cay nồng: Em không biết sao, là vì em, là vì cái tên Tư Không Dạ Vũ luôn xuất hiện trong tâm trí mỗi khi tôi sắp tàn hơi, nhắc nhở tôi phải luôn ôm hy vọng có một ngày sẽ gặp lại em, nên tôi mới liều mạng băng qua lòng biển sâu chết chóc đó tận sáu năm trời, nhưng khi tìm được thì em lại một lòng muốn rời bỏ tôi lần nữa.
Lệ trên mi cô lấp lánh, một cái chớp mắt liền thi nhau tuôn xuống không ngừng, Dạ Vũ cố kiềm chế giọng nói run run của mình:
" Đông Phong, tôi xin lỗi anh, tôi thành thật xin lỗi anh vì những tổn thương đã gây ra trong quá khứ, tôi luôn muốn nói với anh như vậy nhưng khi đối diện anh lại bị những xấu hổ vây quanh mà không đủ dũng khí thốt ra.
Chuyện lần này và cả những rắc rối gần đây tôi không hề oán trách, thật đó, vì tất cả đều là báo ứng của tôi.
Thế nên lần này tôi mong anh có thể giữ đúng lời hứa của mình, thả mẹ tôi ra, để chúng tôi được rời khỏi đây, chấm dứt nỗi đau khổ và thôi dày vò nhau nữa."
" Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
Giọng anh rất nhỏ, nhỏ tới mức yếu ớt khó nghe.
Dạ Vũ cúi gương mặt đầm đìa lệ trốn tránh ánh mắt của Đông Phong, anh muốn cô phải trả lời tàn nhẫn tới mức nào nữa thì mới hài lòng?
Đông Phong nắm chặt tay cô, dù Dạ Vũ cố gắng vùng ra anh cũng không buông bỏ, nhưng lần này anh dùng cả hai tay để giữ, không hung hăng, không làm cô đau:
" Dạ Vũ, em nhìn vào mắt tôi, nhìn vào mắt tôi này."
Anh độc đoán giữ lấy cằm cô, ép Dạ Vũ đối diện với con ngươi thăm thẳm của mình:
" Em nói thật cho tôi biết, em còn yêu tôi không?"
Lệ trên mi tuôn xuống, chảy dài từ gò má đến cằm tinh tế, rơi trên xương quai xanh đầy quyến rũ của cô, anh nhận ra không, cô đang kiềm chế cảm xúc giẫy giụa trong lòng mình, Dạ Vũ đáp một cách tuyệt tình:
" Không, từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu anh."
" Tôi không tin."
Anh gầm lên rồi lao đến muốn hôn cô, để chặn lại những câu đau lòng tiếp theo cô sẽ nói, nhưng Dạ Vũ mạnh mẽ đẩy anh ra:
" Đông Phong, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, anh làm ơn buông tha cho tôi đi có được không, cũng là buông tha cho chính mình."
Không ai hay biết lúc này tâm can anh đau đớn đến mức nào, chỉ thấy trong mắt anh có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ, trái tim như thể đong thành khối băng rồi vỡ tung, tiếng nứt vỡ giòn giã, mảnh vụn cứa vào từng sợi từng sợi tế bào trên cơ thể anh.
Đông Phong cười thật lạnh lùng:
" Được, tôi thành toàn cho em."
Anh quay người rời đi, bước chân loạng choạng giống kẻ say rượu, cùng đôi mắt đỏ ngầu như huyết lệ.
Đến nửa đêm, Tống Dật chạy vào phòng bệnh cô với toàn thân ướt sũng, bên ngoài mưa đổ rất to, anh ta run run nói:
" Cô Tư Không, Tiết tổng xảy ra chuyện rồi."