Dạ Vũ ngồi gục đầu trên hàng ghế chờ trước phòng cấp cứu khóc đến thương tâm.
Những ngày sau đó cô luôn túc trực bên giường bệnh của Đông Phong, bác sĩ bảo tình trạng của anh không quá nghiêm trọng, nhưng nhiều ngày trôi qua anh vẫn cứ bất động nằm trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh tịch dương lơ lửng ở cuối trời nhuộm không gian bằng một màu đỏ rực, như màu mắt Dạ Vũ ngồi bên cạnh Đông Phong, cô nắm lấy tay anh áp lên má mình, bàn tay thon dài trắng muốt mang theo hơi lạnh khiến người ta đau lòng.
" Đông Phong, anh muốn chúng ta bắt đầu lại từ đâu? Rồi chúng ta sẽ phải kết thúc như thế nào?"
Giọng cô ngắt quãng, Dạ Vũ mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú yên giấc trên giường âm thầm tuôn lệ.
" Người ta thường nói: Yêu một người là bất kể đúng sai, bất kể ngu si khờ dại.
Em chưa bao giờ nghĩ gặp lại nhau khiến chúng ta trở nên khổ đau như thế này, anh tổn thương em, trả thù em, khiến cuộc sống bình lặng vốn có trở nên xáo trộn, oán hận chứ, tức giận chứ...nhưng sâu thẳm trong trái tim mình em lại không kìm giữ được tình cảm nguyên thủy dành cho anh."
Tống Dật đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy dáng lưng mảnh mai như thân liễu nghiêng đầu ôm bàn tay Đông Phong, nước mắt ở đỉnh cằm từng giọt trong suốt rơi xuống, anh ta ngậm ngùi rũ mắt xót xa không dám nhìn thêm.
" Đông Phong, anh tỉnh lại đi, nhìn em một chút thôi có được không?"
Dường như Tống Dật nghe thấy tiếng thở dài thật não nuột xuyên qua cánh cửa, anh ta nín lặng hồi lâu.
Sau đó Tống Dật gõ cửa bước vào, Dạ Vũ vội vã lau khô lệ trên mặt mình, vờ như đang rất bình tĩnh quay lại nhìn anh ta.
" Cô Tư Không, bác sĩ cho biết theo tình hình của Tiết tổng lẽ ra anh ấy nên tỉnh rồi."
Dạ Vũ liếc mắt vào giường buồn bã:
" Nhưng anh ấy cứ luôn chìm trong giấc ngủ.
Tống Dật, có phải Đông Phong đang rất giận tôi không, vì tôi lại muốn bỏ rơi anh ấy lần nữa."
" Bác sĩ nói vẫn còn một cách giúp Tiết tổng mau chóng tỉnh lại, nhưng cách này phải xem bản thân anh ấy có mong muốn hay không."
Dạ Vũ như có thêm chút hy vọng ngước lên nhìn anh ta, con ngươi xanh biếc xuất hiện một tia sáng mỏng.
" Là cách gì?"
" Tiếp nhận trị liệu tâm lý bằng cách thôi miên.
Tiết tổng không phải không thể tỉnh lại mà là chính bản thân anh ấy bị những khổ đau và chướng ngại vây lấy nên không muốn tỉnh lại.
Cách này có thể tiếp cận tiềm thức của anh ấy, tìm ra khúc mắc trong lòng đồng thời giúp anh ấy đối diện với nỗi đau, phần nào tháo gỡ chướng ngại đã khiến anh ấy từ chối nhìn lại thế giới này."
Cô trầm mặc thấp giọng:
" Có nguy hiểm không?"
" Nhìn chung không có gì nguy hiểm, nhưng tư vấn tâm lý cũng chỉ có thể hỗ trợ, quan trọng nhất vẫn là bản thân anh ấy có dũng cảm đối mặt hay không."
Dạ Vũ không đáp lời, cô gật gật đầu lo lắng nhìn về phía anh.
Hai tiếng sau, Đông Phong được đưa đến phòng trị liệu tâm lý.
Anh nằm trong một căn phòng, Dạ Vũ ở ngay bên ngoài theo dõi qua cửa kính lớn, mọi thứ xung quanh yên tĩnh vô cùng, bầu không khí u ám bao trùm khắp ngõ ngách không gian nhỏ hẹp khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Vị bác sĩ bên cạnh dùng một số máy móc y tế hiện đại để đánh thức đại não Đông Phong hoạt động trở lại từ sâu trong trạng thái hôn mê, anh không hoàn toàn là tỉnh, cũng không hoàn toàn là ngủ, mà tiềm thức bấy giờ tồn tại như một điểm thức nào đó ở vỏ não.
Sau đó đặt lên người anh rất nhiều dụng cụ dò xét đồng thời kết nối với thiết bị theo dõi tim.
Bác sĩ tâm lý dùng âm giọng trầm thấp và thật nhẹ nhàng để đưa anh tiến vào trạng thái thôi miên, gương mặt người nằm trên giường lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, vẫn tĩnh lặng đến đáng lo như thế.
" Anh thích nhất là gì?"
Não Đông Phong tiếp nhận ám thị của bác sĩ, yên tĩnh suy nghĩ rồi hé môi mấp máy:
" Thích nhất?..."
" Đúng...anh thích nhất là gì?"
" Tôi không biết, có lẽ là...Hoa Thành...công viên."
Tiết Đông Phong như người đang nói mớ, âm giọng yếu ớt và ngập ngừng, mắt vẫn cứ nhắm nghiền không đổi.
" Anh sợ nhất là gì?"
" Sợ tối, sợ cô độc."
Đôi mắt Dạ Vũ bên ngoài cửa kính đang tĩnh lặng chợt run run.
" Dạo gần đây anh có trải qua chuyện gì đáng sợ không?"
Đông Phong nhíu mày, gương mặt nhợt nhạt trở nên căng thẳng, môi anh lẩm bẩm:
" Có..."
" Là chuyện gì? Anh có thể nhớ lại không?"
" Nhớ lại...biển, là nước biển."
" Chuyện gì liên quan đến nước biển? Anh có nhớ không?"
" Dạ Vũ...cô ấy rơi xuống biển...tôi muốn cứu cô ấy."
Mí mắt anh chuyển động dữ dội, những sợi lo lắng lấp đầy khuôn mặt tiều tụy.
Dạ Vũ đứng bên ngoài, bàn tay vô lực siết lại, ngay cả khi bị rơi vào trạng thái thôi miên anh cũng vì cô mà kích động.
" Anh hãy bình tĩnh...hãy bình tĩnh lại..."
Sau câu ám thị biểu cảm trên mặt anh có vẻ dịu đi.
" Anh có cứu được cô ấy không?"
" Có."
" Anh có yêu cô ấy không?"
Dạ Vũ ngẩng đầu, lồ ng ngực bỗng dưng rối nhịp, cái lạnh se sắt siết lấy da thịt siết lẫn tâm can mệt mỏi của cô, im lặng chờ đợi người bên trong trả lời.
Tiết Đông Phong nằm trên giường, mí mắt an tĩnh trở lại:
" Có, rất yêu."
Cảm xúc sâu trong lòng ngang nhiên cuộn lên mất kiểm soát, làm cay sống mũi lẫn khóe mi cô đến nghẹn ngào.
" Anh có hận người nào không?"
Đông Phong bỗng dưng im lặng, khoảng trống này bám chặt vào tim Dạ Vũ, không khác gì mỗi lần nói chuyện với Tiết Dực và ông ta để lại một vài phút tĩnh lặng rùng mình, đe dọa vào tinh thần người nghe.
" Hận...?"
Môi anh mấp máy nhưng âm giọng nhẹ như gió gần như không thể nghe rõ ràng, từng đường cảm xúc hỗn loạn xuất hiện trên mặt Đông Phong, môi hồng hào liền trở nên tái nhợt, đồng tử bên trong đôi mắt vẫn nhắm chặt bất an chuyển động, các số liệu đo lường đương lúc tĩnh lặng bỗng biến động không thôi.
" Tôi không biết..."
Hận chứ, anh hận người gây nên tang thương cho gia đình mình, người đó là ai anh hoàn toàn không rõ.
Hay hận Dạ Vũ bỏ rơi anh cô độc? Hay hận chính bản thân mình?
" Anh bình tĩnh...bình tĩnh lại..."
Bác sĩ tâm lý cố gắng giúp anh giữ bình tĩnh và điều chỉnh lại nhịp thở xúc động của Đông Phong.
" Anh đang nhìn thấy gì?"
Trong bóng tối thanh tĩnh anh nhìn thấy bản thân đột ngột rơi xuống một cái hố sâu, bên trong đen kịt mịt mù, đến cả có giơ đôi tay lên cũng không nhìn thấy rõ năm ngón, tứ phía tựa hồ có bức tường cứng cáp, chúng đang dần dần thu nhỏ lại, dần dần giam cầm anh trong đó mà không thể thoát ra.
" Anh có thể nói cho tôi biết rằng anh đang nhìn thấy gì?"
Đông Phong thấy mình như một đứa trẻ hoảng loạn và sợ hãi cùng cực, đi mãi đi mãi không xác định được phương hướng.
" Lạnh...xung quanh thật lạnh..."
Anh thấy đôi lúc chốn giam cầm ấy như một chiếc lồ ng, đôi lúc lại giống như một đường hầm hoang phế, ở cuối đường hầm xuất hiện một đốm sáng mờ nhạt, Đông Phong liều mạng chạy về hướng đó, vấp ngã, trầy xước, chảy máu cũng không ngưng nghỉ.
Bên ngoài Dạ Vũ nhìn thấy cơ mặt anh run run sợ hãi, khóe mắt dường như đã nhỏ lệ.
Anh thấy tại điểm sáng ấy có vài người mặc đồ nhân viên y tế, họ nối tiếp nhau đẩy hai chiếc xe băng ca đi tới, trên băng ca có hai thi thể đang được phủ kín tấm vải trắng, khi lướt qua anh bàn tay của một thi thể phụ nữ vô lực rơi ra khỏi tấm vải trùm, tái xanh, nhợt nhạt.
Tiềm thức cho anh biết anh nhận ra người này.
" Mẹ..."
Giọng anh run rẩy đến khó nghe, ký ức đáng sợ bị chôn lấp một lần nữa bùng nổ, những cảm xúc khiến người ta thống khổ dâng lên như đợt thủy triều không tài nào kiểm soát.
" Chết, chết hết rồi."
Đông Phong gần như là khóc.
Dạ Vũ thấy tim mình đau buốt, thật muốn xông vào mà ôm chằm lấy anh.
Cô biết không, năm đó biến cố của Tiết Gia đối với anh mà nói giống như một quả bom, và sự rời đi của cô chính là ngòi kích nổ, cái thân thể tưởng chừng như mạnh mẽ có thể chống đỡ cả thế giới đó lại bị dồn ép đến cực hạn, cũng chẳng biết có thể chịu đựng thêm được bao lâu.
" Không...đừng...đừng bắt tôi nhớ lại...làm ơn đừng bắt tôi nhớ lại."
Trong khoảng không tối tăm đó luôn có một âm giọng thật trầm thấp lặp đi lặp lại những câu hỏi bên tai anh, không sao từ chối.
Anh thấy mình co ro vào góc tối, trên người toàn là máu, vết thương mới cũ cùng lúc phát lên những cơn đau, âm thanh roi sắt kéo lê trên sàn gạch, ám ảnh, kinh khủng.
" Dạ Vũ...!Dạ Vũ..."
Khuôn mặt cô xẹt qua trong đầu anh, đứng ngay trước mắt rồi mỉm cười thật đẹp đẽ, nhưng khi anh với tay đến gần cô lại quay lưng đi về hướng có ánh sáng le lói đó, anh bạt mạng chạy theo mặc cho đường đi mọc đầy gai nhọn cào nát cơ thể, cô cũng chẳng ngoảnh đầu, cuối đường hầm ánh sáng yếu ớt kia hoàn toàn biến mất, mang theo thân ảnh của Dạ Vũ cùng tan đi.
Thiết bị theo dõi tim biến động dữ dội.
Đông Phong như mê như tỉnh đưa tay về phía trước, hèn mọn bảo:
" Dạ Vũ, đừng đi..."
Tôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh cô, anh ta nhỏ giọng:
" Dạ Vũ, trong lúc này tên ngốc nghếch đó cần em."
Tôn Dĩ Ninh chậm rãi tiến đến trước phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn cô bằng nụ cười mong đợi.
Bên trong vị bác sĩ ngồi bên cạnh giường anh cũng hướng mắt về phía cô, như muốn nói điều gì đó.
Dạ Vũ cố gắng nuốt xuống thứ cảm xúc nghẹn đứng ở cổ họng, từ từ tiến vào phòng trị liệu, âm thầm đến gần anh, âm giọng nhẹ tựa gió thu của cô đi vào tiềm thức anh:
" Đông Phong, em ở đây."