Dạ Vũ vội vàng bắt một chiếc Taxi đuổi theo.
Ngồi trong xe mà lòng dạ nóng như lửa đốt, thành thật cô có chút nghi hoặc, khoảng cách xa như thế liệu bản thân có nhìn nhầm? Không, dù cuối cùng chỉ là một sự nhầm lẫn thì cô vẫn muốn đuổi theo, tận mắt nhìn cho rõ ràng.
Bao nhiêu tủi cực, đau khổ cứ cuộn từng cơn ở cổ họng, rồi hòa cùng nước mắt mà nhòe trên mi, không có tiếng khóc, gương mặt nhỏ nhắn chẳng bộc lộ chút yếu đuối nào, nhưng lệ cứ vậy mà tuôn không ngừng nghỉ, đôi mắt đỏ hoe ráo riết nhìn bóng ô tô của Trương Sinh đang đi phía trước.
Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ biết phải đuổi kịp hắn ta, nhất định phải đuổi kịp, nhiều năm qua cô đã cố gắng tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng trời đất bao la, một kẻ như cô muốn tìm hắn ta tựa mò kim đáy bể, hôm nay có thể bắt gặp được Trương Sinh nhất định không thể để hắn đi mất.
Cô vẫn nhớ ngày hôm ấy, hắn ta nói với cảnh sát hắn nhìn thấy toàn bộ quá trình tai nạn xảy ra, nhưng cuối cùng hắn ta lại cho lời khai giả dối.
Cô muốn đứng trước mặt Trương Sinh, hỏi hắn tại sao lại thay đổi lời khai, tại sao lại nhẫn tâm biến nạn nhân tội nghiệp thành thủ phạm? Tại sao lại nói dối, tại sao phải nói dối? Cô muốn bắt hắn ta tự thú, trả lại công bằng cho ba mẹ mình.
Dạ Vũ nóng lòng thúc giục:
" Bác tài, làm ơn chạy nhanh một chút, đuổi theo chiếc xe phía trước giúp tôi."
Nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, bác tài xế phát hiện người phụ nữ ngồi ở ghế sau thần sắc rất xấu, dù vậy vẫn không thể mờ đi nét đẹp kiều mị chết người.
Theo yêu cầu, anh ta đạp mạnh chân ga, tăng tốc bám sát ô tô phía trước.
Đến một con đường nhỏ gần trung tâm thành phố, chiếc xe chở Trương Sinh giảm tốc, ngay sau đó đỗ bên đường trước một tòa nhà.
Hắn ta bước xuống, nhanh chóng đội lại mũ và trùm áo khoác qua khỏi đầu, quay mặt lại cười cười với người nào đó trong ô tô trước khi cửa xe đóng chặt.
Dạ Vũ cho Taxi dừng lại, cô thanh toán nhanh và xuống xe.
Ánh đèn đường rọi nửa gương mặt chữ Viên, nốt ruồi to bên cánh mũi trái và nước da nâu đồng được phơi bày trước mắt cô.
Bây giờ thì Dạ Vũ có thể khẳng định người đàn ông kia chắc chắn là Trương Sinh.
Không kìm được kích động, đôi tay đang siết lại thành nắm đấm càng dùng lực hơn, ghì sát thân người, bỗng nhiên run rẩy.
Cô tiến nhanh về phía hắn đang đứng nhìn theo chiếc ô tô kia đã rời đi, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, cùng ánh mắt chằm chằm giăng kín tơ máu, cuối cùng thì cô cũng tìm thấy Trương Sinh, cuối cùng thì nỗi oan uổng năm đó của ba cô cũng có thêm hy vọng.
Cô hận hắn ta, vì một lời khai không đúng sự thật đã đẩy linh hồn người khuất chẳng an yên, đẩy cuộc đời kẻ ở lại đi vào ngõ tăm tối, nếu được cô muốn sau khi bắt được Trương Sinh có thể thẳng tay đấm cho hắn nghìn vạn cái, trút nỗi uất ức đau khổ đã đeo bám sáu năm qua.
" Trương..."
Khi Dạ Vũ hé môi định gọi tên hắn ta, bất ngờ có bàn tay ai đó vừa lạnh buốt vừa mềm mại bịt miệng cô lại, dễ dàng kéo cô vào con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà.
Tim cô kinh hồn đập loạn, bàn tay vẫn vô thức với theo bóng hình Trương Sinh đứng trước mặt, thoáng trong đầu ý nghĩ ghê sợ: Là cướp sao? Không được, Trương Sinh, anh ta sẽ chạy mất.
Người lạ đó ấn vai cô vào tường, giữ chặt bằng bàn tay mạnh mẽ, cơ thể thơm ngát mùi trà xanh thanh khiết ập đến, Dạ Vũ mở to con ngươi sợ hãi ngước lên, phát hiện một gương mặt tuấn tú đang cúi nhìn mình, tóc trước trán anh lòa xòa theo trận gió lạnh thốc tới, phủ lên hàng mi cong dài run run của cô, hơi thở đó thật gần, như sắp bao trùm toàn bộ nét kinh ngạc trên mặt cô.
" Đông Phong, sao lại là anh?"
Dạ Vũ ngạc nhiên hỏi.
Không thể kiên nhẫn được nữa, cũng chẳng có tâm tư mà cùng anh đôi co, nếu còn chậm chạp sẽ để mất dấu Trương Sinh, cô vùng vẫy muốn phá vỡ kìm giữ của anh, nhưng bằng cách nào cũng không thoát được.
Dạ Vũ tức giận hỏi anh:
" Tiết Đông Phong, anh lại muốn gì nữa đây? Tôi đang có chuyện rất gấp không rảnh rỗi cùng anh cãi nhau đâu."
Anh nghiêm túc đặt một ngón tay lên giữa hai môi ngụ ý bảo cô im lặng.
Đông Phong cẩn thận giấu mình, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy bóng dáng Trương Sinh đang tiến nhanh vào một căn chung cư cũ, rồi mất dạng.
Lập tức liếc mắt sang chiếc ô tô vừa đỗ bên kia đường, người ngồi trên ghế lái chính là Tống Dật.
Đông Phong quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt cáu giận:
" Ai muốn cãi nhau với em chứ?"
Dạ Vũ gạt tay anh sang một bên, xoay người định rời đi, Đông Phong liền đưa chân ngáng đường, kéo vai cô trở về, ép buộc Dạ Vũ nhìn thẳng vào mắt mình.
Cô dứt khoát thở một hơi, bực tức bảo:
" Tôi đang đuổi theo một người rất quan trọng, anh làm ơn đừng gây sự trong lúc này có được không?"
Anh nhìn cô với ánh mắt xót xa đến kỳ lạ, yết hầu chuyển động lên xuống như đang gượng ép nuốt thứ gì đó, rồi đột ngột ôm chặt Dạ Vũ vào lòng, bàn tay to rộng xoa xoa mái tóc thơm mềm như bông sau đầu cô, rót vào tai cô một giọng nói trầm ấm xúc động:
" Tôi xin lỗi, là tôi hiểu lầm em."
Trong nhất thời làm cô ngây người, đây không phải là lần đầu nghe anh nói câu xin lỗi, nhưng lần này sao cảm giác lại khác biệt vô cùng.
Chửng đi một lúc, Dạ Vũ ngập ngừng:
" Có chuyện gì sao? Anh...không được vui à?"
Đông Phong buông cô ra, đặt bàn tay ấm lên chiếc má gầy trắng trẻo, giọng anh trầm thấp ngập ngừng:
" Chuyện của sáu năm trước...tôi đã biết tất cả rồi."
Tim cô bỗng run lên, cơn sợ hãi khác âm thầm ùa đến, bao bọc lồ ng ngực bé nhỏ như sắp bóp nghẹt chút hơi thở mỏng manh, ngước đôi mắt đỏ hoe ủy khuất của mình chằm chằm nhìn anh.
Khóe miệng cô giống như bị đông cứng, quên mất cả tứ chi và mọi thứ xung quanh, tầm nhìn vẻn vẹn chỉ còn lại từng sợi biểu cảm lạnh lẽo trên mặt Đông Phong.
Phải mất một lúc mới có thể mở miệng, giọng cô nghẹn ngào:
" Nói vậy, thì anh cũng đã biết người gây ra tai nạn chính là..."
Không để Dạ Vũ nói ra anh đã lao đến khóa môi cô lại, nụ hôn không hung hãn cũng chẳng dịu dàng.
Trái tim khó chịu đẩy những cảm giác rối ren chát đắng ra khỏi mí mắt, lệ cô rơi đầy mặt.
Điều mà cô luôn thấp thỏm lo sợ cuối cùng cũng đến rồi, chỉ là không ngờ được lại tới nhanh như vậy, môi cô run rẩy, tự hỏi: Đông Phong, có phải anh rất hận em không?
Đông Phong rời môi cô, thì thào:
" Đừng nói."
Thấy cô thinh lặng cúi đầu, anh bưng gương mặt đẫm lệ trong tay lên, giọng nói đầy cưỡng ép:
" Dạ Vũ, nhìn thẳng vào mắt tôi."
Cô chậm chạp ngước mắt, đối diện con ngươi đen nhánh sâu hun hút, như thể chứa cả một bầu trời cao xa quảng đại, không có chỗ để người ta dừng chân, và Dạ Vũ cũng đi lạc vào nơi đó, chẳng tìm được lối ra.
" Em có tin tôi không?"
Đôi mày thanh tú hơi nhíu vào nhau, hoài nghi hỏi ngược lại:
" Tin?"
" Kết luận điều tra năm đó có vấn đề, em cũng thấy đúng không? Em cũng nghi ngờ Trương Sinh cho lời khai giả?"
Dạ Vũ kinh ngạc nhìn anh, đáng sợ hơn là thái độ Đông Phong vô cùng bình tĩnh, không giống như cô tưởng tượng, chí ít anh sẽ ghét bỏ mà sỉ nhục cô.
" Tôi không thể khẳng định ba em có thật sự là thủ phạm hay không, nên tôi muốn lật lại vụ tai nạn năm đó bằng khả năng của mình,...dù cho kết quả có như thế nào chúng ta cũng nên dũng cảm đối mặt."
Anh kiên định bảo.
Đôi mắt phượng trong lòng anh khép chặt lại, nước mắt chảy thành dòng to hơn, cô chua chát mỉm cười:
" Nếu sự thật không giống như anh nghĩ thì sao?"
Đông Phong hít một hơi thật nặng nề, ánh mắt mông lung nhìn cô, giống như thể là tức giận, cũng càng giống như từ chối trả lời.
Sau đó vẫn quyết định nói:
" Tôi không biết, em đừng hỏi tôi như thế.
Nhưng còn tốt hơn chúng ta cứ để mặc mọi thứ bị mớ rắc rối này vây lấy, không thoát ra được."
Phải, đây cũng là điều mà cô muốn.
Dạ Vũ sực nhớ ra chuyện đã bỏ lỡ, cô khẩn trương nói với anh:
" Trương Sinh, tôi nhìn thấy anh ta vừa dừng lại ở phía trước tòa nhà, nhưng anh đã làm tôi mất dấu."
" Tôi biết."
Đông Phong thản nhiên trả lời, giúp cô lau nước mắt.
Nghe xong, Dạ Vũ cảm thấy rất bất mãn.
" Anh biết? Vậy mà anh còn vô tư ở đây giữ chân tôi, anh làm sao vậy?"
Khóe môi mỏng hơi cong nhưng lại không giống cười, anh đáp:
" Tống Dật đã theo dõi hắn mấy ngày liền rồi, nhưng tiếp cận bất thành, nếu không như vậy thì em nghĩ xem tôi làm sao đứng ở đây, kịp thời phát hiện có kẻ liều mạng không biết trời cao đất dày đuổi theo hắn."
Trong lối nhỏ không đủ sáng, anh dựa vào tường, dáng người cao gầy và góc nghiêng diễm tuyệt in rõ vào mắt cô, giọng nói lẫn biểu cảm cũng đầy kiêu ngạo.
" Trương Sinh rời thành phố S sáu năm chưa lần nào về thăm quê nhà, vài ngày trước lại đột nhiên quay lại, hành tung bất định khó bắt, em không thấy đáng nghi sao?"
" Ý anh là Trương Sinh quay lại có mục đích khác, hoặc vì chuyện gì đó mà không muốn cho người ta biết, nên mới cẩn thận như vậy?"
Đông Phong cười nhạo:
" Não em cũng không đến nỗi tệ như lời tên Bạch Kinh Vũ kia hay nói."
Dạ Vũ cau mày, không vui trả lời anh:
" Tiết Đông Phong, đây không phải là lúc để đùa giỡn."
Bàn tay to rộng xoa xoa tóc cô, giống như một cách an ủi và làm dịu cơn giận trong lòng đối phương, anh kiên định bảo:
" Yên tâm đi, hắn không thoát được đâu, vì vậy lần sau em đừng mạo hiểm mà bám theo hắn một mình nữa, nhỡ đánh rắn động cỏ thì việc bắt hắn sẽ càng khó khăn hơn."