Yết hầu liên tục chuyển động lên xuống, ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng, tố cáo Trương Sinh đang chột dạ mà muốn lảng tránh cô, nhưng người đàn ông vẫn ngoan cố đáp:
" Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bán được nhà thì đâu còn liên quan nữa, sao phải giữ lại liên lạc chứ.
Mà các người là ai, cảnh sát sao? Lấy quyền gì tra hỏi tôi chứ?"
Dạ Vũ gật gật đầu với vẻ tức giận, cô lùi lại vài bước, dứt khoát lau khô cái bộ dạng yếu đuối đến khó coi trên mặt mình.
Cố gắng hít thở sâu, điều hòa lại tâm trạng đã mất bình tĩnh.
Một lúc sau, Dạ Vũ quay lại, cô dửng dưng nhìn Trương Sinh:
" Từ nãy đến giờ anh luôn mang pháp luật ra để nói với chúng tôi phải không? Vậy để tôi nói cho anh biết, theo luật hình sự: Tội khai báo gian dối, dẫn đến kết án oan người vô tội hoặc bỏ lọt tội phạm hoặc người phạm tội, sẽ phải chịu mức phạt lên đến bảy năm tù."
Trương Sinh cố cười, nụ cười có hơi sượng cứng:
" Các người đừng hòng dọa tôi, tôi không sợ đâu."
Đông Phong mất kiên nhẫn, anh ghé môi nói nhỏ vào tai cô:
" Đối phó với loại người này, em không thể dùng lý lẽ để nói chuyện được đâu.
Đừng sợ, tôi sẽ thay em dạy dỗ hắn."
Anh kéo Dạ Vũ lùi về sau, Tôn Dĩ Ninh đang đứng dựa lưng vào lan can sân thượng, anh ta thẳng chân đá chiếc bàn gỗ tới trước Trương Sinh, từng nét kiêu bạc hiện lên trên khuôn mặt tuấn lãng.
Đông Phong trực tiếp bước lên, túm lấy đầu Trương Sinh một cách gọn gàng, nhấn hắn xuống mặt bàn.
Trương Sinh hốt hoảng, cố gắng chống cự nhưng không tài nào vùng dậy được:
" Anh muốn làm gì?"
Một con dao sắc bén theo lực phóng của anh chàng vệ sĩ mạnh mẽ ghim xuống mặt bàn, dưới ánh mặt trời, lưỡi dao phản chiếu luồng sáng lạnh buốt chọc thẳng vào mắt Trương Sinh, hắn giật bắn mình, cơ mặt run run, nhìn lưỡi dao mà không dám chớp mắt.
" Các người làm vậy...là...là đe dọa, hành hung người vô tội."
Hắn lắp bắp, răng, môi đánh lẫn lộn vào nhau.
Một vệ sĩ lại gần, tháo dây trói và kìm giữ bàn tay Trương Sinh đặt lên mặt bàn, bàn tay hắn chỉ còn bốn ngón, không khó để đoán ra ngón đã mất kia là do những chủ nợ bạc lấy đi.
Ánh mắt Đông Phong đầy uy hiếp nhìn xuống, cứ như mang theo cả áp lực to lớn bóp nghẹt tâm trí đối phương:
" Tôi cho anh một cơ hội, nói ra sự thật, hoặc là cả đời này tứ chi không bao giờ nhấc lên nổi nữa."
" Dựa vào cái gì chứ? Anh là ai? Dám ra tay với tôi, các người muốn ngồi tù sao?"
Đông Phong nheo mắt, cơn giận như đốm lửa dần lan rộng khắp nơi ở lồ ng ngực, một nụ cười khẩy không đủ diễn tả sự khinh bỉ trên khuôn mặt anh tuấn lúc này.
" Khẩu khí cũng lớn lắm."
Anh cầm lấy con dao, những ngón tay trắng sứ thon đẹp như một kiệt tác điêu khắc, thuần thục xoay cán dao, rồi bất ngờ đâm xuống, lưỡi dao đi xuyên qua kẽ tay thô kệch của Trương Sinh, cơ thể người đàn ông mất kiểm soát run lên bần bật, tiếng rú của hắn nghe thật kinh hồn.
Đông Phong gầm gừ:
" Có nói không?"
" Tôi thật sự không biết gì hết mà, tha cho tôi đi."
Hắn gần như là khóc, mếu máo tới mức xấu xí khó nhìn, nói không chừng tim cũng sắp vỡ ra rồi, nhưng lại khư khư giữ miệng, con người này đáng hận trăm vạn lần.
Anh cười lạnh.
Khi Trương Sinh ngước lên nhìn vào mắt anh, hắn chạm phải con ngươi tăm tối không tìm thấy đáy, dưới bầu trời phủ một màu mây xám đục, Đông Phong sừng sững đứng trước mặt hắn, trên người anh tỏa ra một luồn khí lực vừa mạnh mẽ, vừa áp bức.
Đông Phong xòe năm ngón tay ngả ra sau vai, vệ sĩ đưa cho anh một khẩu súng, là loại súng ngắn có hộp đạn kiểu ổ xoay, chứa được sáu viên đạn, khi kéo cò, ổ đạn sẽ quay theo vòng tròn, sau cho viên đạn tiếp theo thẳng hàng nòng súng.
Tim Trương Sinh bắt đầu giẫy giụa, hai tai hắn như có thể nghe rõ ràng từng nhịp đập, cảm nhận được cơn sợ hãi đang bất lực kháng cự trong lồ ng ngực.
Hắn cố gắng vùng dậy, nhưng lại bị một vệ sĩ khác kìm giữ, nhấn đầu hắn xuống sâu hơn.
Trương Sinh trừng mắt nhìn khẩu súng trong tay anh, từng tế bào trên cơ thể lạnh toát.
Vệ sĩ đưa cho anh một viên đạn:
" Tiết tổng."
Cách xưng hô này rơi vào tai hắn, một vài suy nghĩ chợt vụt qua đầu, miệng Trương Sinh lập tức như bị đông cứng, khó khăn mở môi, hắn lắp bắp nói:
" Tiết tổng? Anh chính là...Tiết Đông Phong...con trai chủ tịch tập đoàn Phong Thị?"
Anh vỗ vỗ đầu súng vào má Trương Sinh, thản nhiên đáp:
" Biết tôi là ai rồi sao? Còn không mau nói ra sự thật."
Nỗi kinh hãi trên mặt hắn không kịp tiêu tán, Trương Sinh đổi giọng khẩn cầu:
" Tiết tổng, tôi thật sự không biết gì về chuyện mà các người nói, có lẽ đã xảy ra hiểu lầm gì rồi chăng? Thả tôi ra đi được không?"
Đông Phong bị hắn ta chọc tức đến bật cười, anh chậm rãi nạp đạn, từng thao tác thuần thục và đẹp mắt, rồi xoay tròn ổ đạn một cách ngẫu nhiên trước khi lắp ổ đạn vào lại súng.
Giây sau liền hướng đầu súng về phía Trương Sinh, thần sắc hắn tái xanh như cắt máu, liên tục nuốt cơn sợ hãi xuống dạ dày, cổ họng đặc biệt khô khan.
Đông Phong đùa bỡn, ánh mắt vẫn cứ sắc lạnh nhìn xuống:
" Khẩu súng này có thể nạp sáu viên, nhưng tôi chỉ nạp vào một viên đạn, tôi không chắc phát nào sẽ thật sự có đạn.
Tiết Đông Phong tôi là người rộng lượng, nhưng cũng chưa từng cho ai quá hai lần cơ hội, lần này lại hào phóng quá rồi, cho anh nhiều lựa chọn như thế, nhưng phải xem anh còn mạng để nhận hay không."
Miệng súng lạnh buốt áp vào thái dương hắn, Trương Sinh nhắm mắt, nghiến chặt răng lại một cách bất lực.
Mỗi tiếng bóp cò đều khiến hắn hồn xiêu phách lạc.
Lần lượt năm phát súng đã trôi qua, nhưng thật may cho hắn cả năm phát đều không có đạn, toàn thân Trương Sinh bủn rủn vô lực, hắn nằm trên mặt bàn thở hổn hển.
Âm giọng anh lạnh lẽo như sương giá, rít vào tai Trương Sinh:
" Vận may cũng không tệ.
Nhưng mà...cơ hội chỉ còn có một."
" Tôi thật sự không biết gì hết, anh bắt tôi phải nói cái gì đây."
" Được, để tôi xem xem, rốt cuộc miệng anh cứng hay đạn của tôi cứng."
Trương Sinh run lẩy bẩy cố nhìn theo ngón tay anh đang đặt tại cò súng, càng lúc càng dùng lực, hắn thừa biết rõ phát bắn này chắc chắn có đạn, giữa trời đông rét mướt, nhưng trán Trương Sinh lại đầm đìa mồ hôi.
Nhắm chặt mắt lại, nghĩ ngợi gì đó rất nhanh, hắn run rẩy hét lên:
" Tôi nói, để tôi nói..."
Ngón tay anh đặt trên cò súng thả lỏng ra, một cái nhếch môi cười mang vài phần kiêu ngạo, nét mặt Đông Phong tỏ ra vô cùng bình tĩnh:
" Nói."
Giọng anh trầm và nghiêm lạnh, càng nhấn mạnh đầu súng vào vùng thái dương của đối phương, như tạo thêm áp lực buộc Trương Sinh phải mở miệng.
" Tôi thừa nhận, tôi chính là nhân chứng của vụ tai nạn năm đó, đoạn đường xảy ra tai nạn khá vắng vẻ, hoàn toàn không có camera giám sát."
Trương Sinh ngập ngừng, trong âm giọng run run mang theo mấy phần do dự:
" Chính mắt tôi nhìn thấy, chiếc ô tô màu trắng do người đàn ông cầm lái có dấu hiệu mất phanh, đã đâm thẳng vào chiếc xe đang chạy ngược chiều do người phụ nữ cầm lái.
Kết quả, xe của người phụ nữ vì va chạm mạnh mà bị tràn xăng, tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, nên tôi đã lao nhanh xuống kéo người phụ nữ ra ngoài, mới phát hiện bên trong vẫn còn một cậu thanh niên trẻ tuổi, sau khi tôi mang được hai người họ ra ngoài thì chiếc xe liền bốc cháy dữ dội.
Tôi liền báo với cảnh sát, và ít phút sau cảnh sát đã có mặt ở hiện trường."
Những lời này của Trương Sinh đủ làm anh kích động, Tiết Đông Phong gầm lên một cách đáng sợ:
" Anh vẫn không chịu nói thật."
Trương Sinh quả quyết đáp:
" Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi thay đổi lời khai là vì thời điểm xảy ra tai nạn, bản thân tôi cũng bị làm cho hoảng sợ, nên đã có chút nhầm lẫn, sau khi bình tĩnh lại tôi mới nhớ ra tường tận mọi chuyện.
Còn về việc người gây tai nạn có dùng rượu bia hay không thì tôi không rõ lắm."
Đông Phong tức giận lắc đầu, vài tia thất vọng nhuộm đỏ trên đồng tử, anh không tin, nửa câu nửa chữ hắn vừa nói không có câu nào là thật, có đánh chết anh cũng không tin hắn.
Anh bắt đầu hoài nghi bản thân, vì anh quá cố chấp hay vì trái tim Trương Sinh không làm bằng máu thịt, đôi mắt phượng dài phủ kín một tầng óng ánh, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn Dạ Vũ, cô đứng lặng người, bao nhiêu oán hận đều dồn về phía Trương Sinh, một loại bi thống tô lên màu mắt đỏ hoe.
Anh tự hỏi lòng mình, anh đau bao nhiêu, Dạ Vũ đau bao nhiêu? Anh không biết, anh cái gì cũng đều không biết.
Tiết Đông Phong chuyển động ngón tay trên cò súng, nghiến răng nghiến lợi ném vào tai hắn:
" Tôi không phải là người kiên nhẫn, cái mạng chó này của anh không giữ được rồi."
Đông Phong bắt đầu bóp cò, khuôn mặt anh tối đen, ảm đạm.
" Đông Phong, đừng.
Đừng bắn.
Dạ Vũ bước đến gần anh, thản nhiên cầm lấy bàn tay đang giương súng của anh, thái độ bình tĩnh đến mức khiến người ta lo sợ.
" Dù cho có róc da xẻ thịt người này, cũng phải giữ lại cái mạng của anh ta, git chết anh ta chỉ làm bẩn tay anh, nỗi oan của ba tôi cũng mất hy vọng được rửa sạch."
Thở một cách nặng nề, Dạ Vũ cảm thấy dòng máu nóng trong người vô cùng khó chịu, sắp không thể trụ thêm được nữa, cô lạnh nhạt quay lưng lại:
" Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà."
Cho đến khi Dạ Vũ bước đi, mới có thể nhìn rõ toàn thân cô đang run rẩy, đôi chân cứ như dần mất hết sức lực, yếu ớt tới mức bước chân trở nên xiêu vẹo.
Anh tức giận mím chặt môi, ném khẩu súng vào tay vệ sĩ:
" Dạy dỗ anh ta thật tốt.
Tiếp tục cho tới khi chịu nói thật thì thôi."
" Vâng."