A Lệ giấu khuôn mặt nức nở sau cẳng tay, run run nói:
" Dù cho anh có đứng ra giúp chúng tôi hay không, thì chuyện mà anh nói tôi cũng sẽ dốc sức làm.
Chúng tôi cũng đang phải nhận lãnh quả báo của chính mình."
Nhìn thấy A Lệ đau khổ như vậy, Dạ Vũ cũng chẳng biết phải nói gì hơn, trông mẹ con họ đáng thương đấy, nhưng thành thật mà nói trái tim cô không sao vơi đi oán hận, chỉ cảm thấy xót xa thay cho Di Hòa, quả báo không trực tiếp giáng xuống những kẻ đã gây ra tội lỗi, mà lại rơi vào thân thể của một đứa trẻ vô tội.
Tiết Đông Phong nghiêm túc nói với chị ta:
" Chị yên tâm đi, chỉ cần các người chịu hợp tác, tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa của mình."
Sáng hôm sau, trên đảo Bạc Vụ.
Trương Sinh được lôi đến một căn phòng kín bên trong biệt thự, hắn ngủ ngồi trên ghế gỗ với tư thế bị trói chặt, đầu nghẹo sang một bên, cơ thể khắp nơi là thương tích sưng tấy, nắng bên ngoài đi vào trong căn phòng u ám thông qua một ô cửa vuông vức, chiếu thẳng đến chỗ hắn ngồi như một cột ánh sáng chói mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Sinh sực tỉnh, hắn chằm chằm nhìn về phía lối ra, vốn hắn nghĩ bọn người của Tôn Dĩ Ninh sẽ lại tiếp tục dùng mọi hình thức tra hỏi, nhẹ thì vài cái đấm vào ngực, bụng khiến mật xanh cũng chẳng còn để nôn ra, nặng thì vài cú đá đủ lực nghiền nát xương cốt của con nghiện bạc lâu năm như hắn.
Nhưng điều hắn không ngờ được là, người bước vào lại không phải những tên mặt mày dữ tợn.
Trương Sinh trợn to mắt kinh ngạc, khi trông thấy dáng vẻ gầy gò tội nghiệp của một người phụ nữ, hắn thảng thốt:
" A Lệ, sao...sao em lại ở đây?"
Theo sau A Lệ là Đông Phong và Dạ Vũ.
Trông thấy hai người họ, sắc mặt Trương Sinh từ ngơ ngác chuyển sang căm ghét, hắn lạnh giọng hỏi A Lệ:
" Là chúng bắt em đến đây sao?"
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, bước tới gần Trương Sinh, đưa tay sờ nhẹ lên những vết thương còn rướm máu, bao nhiêu đau lòng đều phô bày hết trên gương mặt xanh xao.
" Không phải do hai người họ bắt em, mà là em tự nguyện đến đây, bọn họ cũng không có làm khó em."
" Tự nguyện?"
Hắn ngạc nhiên nhìn lên, khi đôi tay chai sần đi qua miệng những vết thương tạo thành cơn đau rát, tiếng rn rỉ khó chịu của Trương Sinh khẽ vang lên.
" A Sinh, chuyện sáu năm trước hay là anh cứ nói ra sự thật với họ đi, đừng che giấu nữa, chúng ta đều đã mệt mỏi lắm rồi."
Hắn đột ngột đổi thái độ cộc cằn, trả lời:
" Nói cái gì chứ? Những gì tôi nói với họ đều là sự thật, nhưng đám người bọn họ vẫn cứ không chịu tin, như vậy thì tôi cũng hết cách."
" A Sinh."
A Lệ đanh giọng gọi hắn, nước mắt tràn mi rơi rớt từng giọt, từng giọt nối đuôi nhau trên đôi má:
" Di Hòa, nếu còn kéo dài thời gian làm phẫu thuật, e là không ai có thể cứu được con nữa."
Trương Sinh dứt khoát thở ra một hơi, liếc sang phía Đông Phong và Dạ Vũ đang đứng, rồi quay lại nói nhỏ với A Lệ, ra vẻ cẩn thận như sợ người khác nghe được:
" Chẳng phải hai hôm trước Lâm Vỹ Cường đã nói sẽ chuyển tiền cho chúng ta ngay sao? Lấy tiền đó mà làm phẫu thuật ghép tủy, còn bây giờ em nhanh chóng rời khỏi đây đi, ra được rồi thì tìm cách báo với ông ta một tiếng, bảo ông ta cho người đến đây cứu tôi, cứ nói với ông ta nếu không cứu người, tôi sẽ mang toàn bộ sự thật năm đó nói cho người nhà nạn nhân biết, xem ông ta có làm ngơ được không."
Nghe nhắc đến Lâm Vỹ Cường, A Lệ không giấu được tức giận lẫn khổ tâm mà lớn tiếng:
" Anh nói tìm người quen để vay tiền, hóa ra là anh đi tìm Lâm Vỹ Cường sao? A Sinh, sao anh có thể ngu ngốc đến vậy chứ, lý nào ông ta còn muốn dính líu tới chúng ta? Nhỡ như Lâm Vỹ Cường bị dồn ép hắn sẽ ra tay với chúng ta thì sao?"
Trương Sinh cáu gắt trực tiếp ngắt lời A Lệ:
" Im miệng, em thì biết cái gì chứ, cứ làm theo lời tôi nói là được."
Đối diện sự cố chấp giống như sáu năm trước của hắn, A Lệ cảm thấy khó chịu vô cùng, bị quát vào mặt, nhất thời khiến A Lệ nín lặng, cố gắng nuốt ngược cơn tức giận vào lòng, và kiềm chế âm giọng run rẩy của mình, chị ta nói với hắn:
" A Sinh, em không hề nhận được bất kỳ khoản tiền nào từ ông ta cả."
Nghĩ đến con trai, A Lệ gục đầu, hai tay bưng mặt giàn giụa:
" Sáng nay thằng bé trở nặng, đã chuyển sang phòng đặc biệt, bắt buộc phải thở máy, nó sắp không đợi được nữa rồi."
Hai mắt Trương Sinh tối sầm, hắn ngước nhìn bộ dạng nức nở của A Lệ, lời chị ta nói rơi vào tai hắn rõ ràng từng chữ, Trương Sinh giống như chết lặng, cả hơi thở cũng chẳng đều nhịp.
Dạ Vũ từng thấy ánh mắt ngập tràn sợ hãi của hắn, từng thấy thái độ ngoan cố liều lĩnh của hắn, nhưng lại không biết hình dung thế nào về nỗi đau sâu sắc bộc lộ trên cơ mặt Trương Sinh lúc này.
" Không đâu, ông ta nhất định sẽ làm theo lời đã hứa."
" Anh tỉnh táo lại đi, Lâm Vỹ Cường là người thế nào, có thể giữ chữ tín với chúng ta sao?"
Trương Sinh im lặng, ngay cả khi Dạ Vũ không nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng có thể cảm nhận được trạng thái rối loạn trên mặt đối phương.
Tiết Đông Phong bất ngờ lên tiếng, đôi mày rậm hoàn hảo hơi cau lại:
" Xem ra...quan hệ giữa anh và Lâm Vỹ Cường không hề đơn giản."
Đồng tử đen lạnh sau hàng mi dài khép rồi lại mở ra một cách nhẹ nhàng, sắc sảo và đầy uy hiếp khi nhìn về phía Trương Sinh:
" Trương Sinh, chỉ cần hôm nay anh chịu nói ra sự thật, xem như là tôi dùng tiền làm từ thiện, giúp các người chi trả chi phí phẫu thuật."
Hắn liếc Đông Phong một cái, cười mỉa mai:
" Làm sao tôi tin được các người, đã đánh tôi ra nông nỗi này."
Đông Phong cười đầy vẻ khinh thị, rồi quay sang Dạ Vũ:
" Chúng ta nên ra ngoài một lát, để cho hai người họ nói chuyện riêng với nhau."
Trước khi bước ra khỏi phòng, anh nói với A Lệ:
" Chỗ này giao lại cho chị."
Người phụ nữ gật đầu, tỏ ra rất đáng tin cậy.
Đông Phong cùng Dạ Vũ ra phòng khách ngồi chờ, gió đông trên đảo mang theo hơi thở khô lạnh ùa vào cửa chính, tạt lên thân thể mảnh mai.
Từng giây, từng phút trôi qua lòng dạ cô ngập tràn căng thẳng, nếu Trương Sinh cứ khư khư giữ miệng nhất định việc điều tra sẽ càng khó khăn hơn, vì muốn minh oan cho ba mình, mà cô đã chờ đợi những sáu năm, đã tìm kiếm tung tích hắn ta đến từng ấy năm trong vô vọng, cô cũng không còn bao nhiêu là kiên nhẫn nữa.
Dạ Vũ nhắm chặt mắt lại, lặng lẽ cúi mặt, cố gắng nuốt từng cơn xốn xang xuống dạ dày, tự nói với chính mình phải cần thêm chút lòng tin và nhẫn nại, vẫn giống như mọi khi, cô luôn đơn độc đối diện với những trận giông bão trong lòng mình.
Đột nhiên, mùi hương thanh mát quen thuộc phủ lên vai cô, Dạ Vũ quay sang nhìn, mới nhận ra là anh chườm áo khoác của mình cho cô, rồi vòng cánh tay to khỏe ôm gọn eo cô, kéo Dạ Vũ đến cạnh anh một cách nhẹ nhàng.
Anh không nhìn cô, chỉ để góc nghiêng mê hồn in vào mắt Dạ Vũ, dáng vẻ đầy kiêu ngạo và thanh cao.
" Đông Phong."
Nghe thấy cô gọi, anh chậm rãi quay sang:
" Chuyện gì?"
" Tôi có một chuyện rất thắc mắc, muốn hỏi anh."
" Em hỏi đi."
" Hôm qua, nếu như Trương Sinh vẫn không chịu nói gì, thì phát súng cuối cùng đó anh thật sự muốn bắn anh ta sao?"
Đông Phong thoáng liếc cô một cái, đầy mùi khinh khi:
" Đồ ngốc.
Khẩu súng đó vốn dĩ không có đạn."
Dạ Vũ sững người, hóa ra anh ngoài việc giỏi dùng miệng lưỡi chọc tức người khác, khả năng lừa người cũng thật lợi hại, cô thầm nghĩ: xem ra mình nên cẩn thận hơn chút.
Hai mươi phút sau, vệ sĩ đi từ phòng của Trương Sinh ra phòng khách, nói với anh:
" Tiết tổng, Trương Sinh muốn nói chuyện với anh và cô Tư Không."
Đông Phong và Dạ Vũ trở vào căn phòng đó, anh bảo vệ sĩ tạm thời cởi bỏ toàn bộ dây trói trên người Trương Sinh.
Ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn dài, hắn im lặng rất lâu như đang cố bình tĩnh lại sau những cơn kích động.
Lúc sau, Trương Sinh ngập ngừng nói:
" Anh Tiết, xe của phu nhân Tiết Gia bốc cháy sau khi va chạm là sự thật, tôi là người cố gắng mang thi thể của họ ra khỏi vụ cháy cũng là sự thật.
Chỉ có điều, khi tai nạn xảy ra, hiện trường không chỉ có hai chiếc xe.
Trước khi ô tô của phu nhân Tiết Gia mất lái, đã có một chiếc xe khác chạy cùng chiều và tăng tốc đâm mạnh vào đuôi xe, đoạn đường đó khá dốc, sau khi bị tác động thì Tiết phu nhân dường như đã không kiểm soát được tay lái, chẳng bao lâu đã đâm trực diện vào ô tô ngược chiều đang đi tới, cũng là chiếc ô tô của người đàn ông họ Tư Không."
Tim Dạ Vũ đột ngột run lên, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra làm nhịp thở cô đứt quãng, cô đã đợi giây phút này quá lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày sự thật sáng tỏ.
Đông Phong siết tay thành nắm đấm, những sợi mạch máu hiện lên rõ ràng, không rõ được là vì đau đớn hay tức giận mà kích động, mắt anh đỏ au nhìn thẳng vào Trương Sinh, cau môi hỏi:
" Vậy chiếc ô tô đã đâm vào đuôi xe của mẹ tôi thì sao?"
Trương Sinh nhớ lại:
" Sau khi gây ra tai nạn, chiếc ô tô kia đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường, vì quá hoảng loạn nên tôi đã không nhớ được biển số của nó, sợ phiền phức, cho nên tại hiện trường, tôi đành nói với cảnh sát rằng đã nhìn thấy một trong hai chiếc xe mất lái, đâm vào ô tô của đối phương đang đi ngược chiều.
Cũng trong buổi tối hôm ấy, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại của người đàn ông lạ, người đó chính là Lâm Vỹ Cường."