" Tiết Đông Phong, tôi biết anh rất hận tôi, nhưng cũng không cần phải sỉ nhục tôi thế này."
Anh cười khẩy, tiện tay rút ra từ chiếc ví da sang chảnh một tấm séc mệnh giá không nhỏ, ném vào mặt cô.
" Phí cho một nụ hôn tanh tưởi."
Cơn giận hung hăng càn quét tâm can cô, bản báo cáo trên tay cực kỳ thô ráp, ra sức mà nhàu nát nó, nghiến chặt răng chịu đựng loại cảm giác nhục nhã này.
" Tiết Đông Phong, anh xem tôi là hạng người gì?"
" Đừng hỏi tôi câu này, em không đủ tư cách."
Âm giọng của anh nhỏ nhưng hữu lực, vừa vặn xuyên thủng tim gan đối phương.
" Không biết kỹ thuật hôn của tôi có sánh bằng tên người yêu của em không nhỉ?"
Cô đanh mắt nhìn cho kỹ gương mặt tuấn mỹ đầy bỡn cợt kia, tự hỏi khi thốt ra lời nói khó nghe này trong đầu anh thật sự đang nghĩ gì?
Không thấy Dạ Vũ phản ứng, anh lại nói:
" Nhìn thấy em hưởng thụ như vậy ắt hẳn là tốt hơn nhỉ?"
" Anh định nói gì? Muốn tôi ca tụng về kỹ năng trăng hoa của anh sao?"
Anh phì cười, đầy khinh khi, dùng ngón trỏ ve vuốt trên xương quai xanh tuyệt diễm của cô:
" Chúng ta yêu đương một lần nữa đi, tôi cho em tiền, em cho tôi những thứ mà tôi muốn.
Thế nào...?"
Cô sững sờ, không còn nhận ra người trước mặt mình là ai nữa.
Đây mới đúng là bản chất của anh sao?
" Chê ít à? Yên tâm, tôi sẽ trả cái giá tương xứng."
" Tiết Đông Phong, anh quá ngạo mạn rồi đó."
Chợt con ngươi chất hàng tỉ khinh bỉ tùy tiện giáng lên đôi gò b ồng sau lớp vải xanh, anh ấn mạnh đốt ngón tay vào trước bụng mềm của cô, nhỏ giọng:
" Không phải em đã trao lần đầu của mình cho tên nhà giàu nào rồi đó chứ? Hay là tên Bạch Kinh Vũ nghèo kiết xác kia? Vậy thì thật đáng tiếc.
Nhưng không sao, tôi trước giờ vẫn luôn hào phóng, sẽ không để em chịu thiệt, dù sao chúng ta cũng từng..."
Chát
Tận cùng của sự thất vọng lẫn phẫn uất một lúc bộc phát, cô không kìm chế được ngọn lửa tàn nhẫn thiêu đốt trong lòng mình, tát mạnh vào mặt anh.
" Vô sỉ."
Tiết Đông Phong trừng mắt, góc cạnh trên mỹ mạo trở nên đơ cứng.
" Em dám đánh tôi?"
Anh nói gì sai sao? Đã sáu năm trôi qua, với loại người bán rẻ linh hồn mình để đổi lấy tiền như cô mà nói thì trong trắng có đáng là gì.
" Tiết Đông Phong, là anh quá đáng trước."
" Ra ngoài."
Hung hăng ném cằm Dạ Vũ ra khỏi tay mình, gào lên như hoang thú, anh muốn cô biến mất khỏi tầm mắt mình lập tức.
Cô dựa vào cái gì mà mắng anh, dựa vào cái gì mà chống đối anh? Anh ghét cô, ghét đến chết đi sống lại.
Dạ Vũ ấm ức chỉnh trang quần áo, giấu kỹ chiếc môi đã tươm máu của mình bước ra khỏi phòng, một khắc cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.
Những ánh mắt hiếu kỳ hướng đến phòng Tổng Giám đốc, họ không tiện bàn tán lúc này, càng không nhìn rõ vui buồn trên mặt đối phương, chỉ thấy Tư Không Dạ Vũ tức giận bước ra, và âm thanh đổ nát sau cánh cửa kính dồn dập vang lên, có lẽ Tiết Đông Phong đã phát tit lên những đồ vật vô tội.
Đáy mắt Dạ Vũ lưng tròng, dùng công việc để làm tê liệt suy nghĩ chết tiệt quẩn quanh trong đầu mình.
Khi tất cả đồng nghiệp đều đã tan làm, cô vẫn tất bật với tỉ tỉ số liệu trên màn hình máy tính.
Cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, cơn đau dạ dày lại được phen tung hoành, Dạ Vũ ôm bụng nhăn nhó, vụng về lấy thuốc trong ví ra dùng.
Lúc này đèn trong công ty đã tắt, xung quanh đen kịt, chỉ còn mỗi bàn làm việc của cô vẫn sáng.
Đêm muộn, cô lặng lẽ cầm bản báo cáo kết quả đến phòng anh, đặt lên bàn, cẩn thận dùng bút xanh giữ bên trên rồi mới rời khỏi.
Bóng lưng cô độc lững thững bước trên phố, nhập nhòe những ngọn đèn khuya khiến trước mắt Dạ Vũ cũng trở nên mơ hồ, đầu óc cô trống rỗng, nhưng lồ ng ngực tựa như có tảng đá thật to, thật nặng đè lên, không thể bình yên nổi.
Dạ Vũ định trở về nhà, nhưng taxi cô gọi mãi chẳng thấy đến.
Bỗng điện thoại có âm tin nhắn, là Bạch Kinh Vũ:
" Hôm nay trời đẹp, bổn thiếu gia tự dưng lại thèm chút ngọt ngào.
Bà chị à, mua giúp tôi một cốc trà sữa, chỉ cho cô mười phút người lẫn trà sữa phải đến ngay trước trung tâm thương mại, nếu trễ giờ chúng ta chấm dứt."
" Thằng nhóc này."
Dạ Vũ liền bỏ giày, chạy chân trần đến cửa hàng bán trà sữa gần nhất, rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến trung tâm thương mại.
Bằng giọng hổn hển, cô đứng trước mặt Bạch Kinh Vũ thở khó nhọc, nói:
" Trà sữa của anh đây."
" Trễ rồi.
Chia tay đi."
" Không phải chứ? Tôi là người không phải cổ máy, nói đến là có thể đến ngay, từ công ty tôi đến đây rất xa, lại không bắt được xe..."
Bạch Kinh Vũ khoác tay cắt lời cô:
" Tôi nói trễ là trễ."
" Anh yêu."
Một cô gái ăn mặt phóng túng, mỗi chuyển động đều thơm nức hương nước hoa nũng nịu gọi Bạch Kinh Vũ, anh ta liền choàng tay lên vai cô gái đó, hất cằm nói với Dạ Vũ :
" Thấy gì không, đây là bạn gái mới của tôi, có phải rất xinh đẹp không?"
" Bạch Kinh Vũ."
" Không cần nói nữa, chúng ta chia tay rồi."
Anh ta cố ý nói lớn để đám bạn xung quanh đều nghe thấy:
" Mọi người ở đây làm chứng cho tôi nhé, tôi và Tư Không Dạ Vũ hôm nay chính thức chia tay, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Căn nhà mà cô đang ở xem như là đền bù vậy."
Nói rồi, Bạch Kinh Vũ cùng cô bạn gái xinh đẹp và đám bạn xoay lưng rời đi.
Tư Không Dạ Vũ lặng lẽ nhìn theo, nước mắt không tự chủ thi nhau rơi xuống, cô mấp máy môi:
" Kinh Vũ, thật lòng cảm ơn anh."
Bạch Kinh Vũ là thiếu gia của một công ty gia đình trong thành phố S, hai người họ gặp nhau trong một lần va chạm trên đường, vì muốn chịu trách nhiệm về cú va chạm, nên Bạch Kinh Vũ thời gian trước thường xuyên đến thăm hỏi cô, từ đó hai người cũng có thể xem là thân thiết.
Giàu có, tuấn tú và cả một cơ ngơi được trải thảm hoa hồng nhưng Bạch Kinh Vũ phải lớn lên trong sự áp đặt của gia đình, cho đến một ngày anh phát hiện bản thân mình đem lòng yêu bạn cùng giới, lúc này gia đình anh lại không ngừng hối thúc chuyện kết hôn, sinh con.
Bạch Kinh Vũ hoảng loạn, chìm đắm trong phiền não.
Anh không đủ can đảm để nói sự thật với người nhà, càng không đủ dũng khí đối diện với người bà đáng kính của mình, thế nên trong lúc nguy cấp, Bạch Kinh Vũ đã nhờ cô giả làm bạn gái của mình để ra mắt gia đình họ Bạch.
Khoảng thời gian đầu ở thành phố S Bạch Kinh Vũ đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Tiền viện phí và những chi phí liên quan của mẹ cô đã sớm tiêu hết vào khoản tiết kiệm ít ỏi, căn nhà đang ở hiện tại cũng đã trễ hạn hơn sáu tháng rồi, chủ nhà liên tục thúc giục còn đe dọa sẽ đuổi Dạ Vũ đi.
Bạch Kinh Vũ có ý mua lại căn nhà đó tặng cho cô, nhưng Dạ Vũ nhất quyết không nhận.
Với sự cố chấp này, anh ta đoán được nếu không đặt cô vào thế đã rồi thì khó mà dúi vào tay Dạ Vũ món quà này.
Thời gian gần đây gia đình anh quấy nhiễu liên tục, hối thúc anh cùng Dạ Vũ kết hôn.
Hết cách, anh đành dùng cái cớ chia tay để trì hoãn.
Nhưng món quà mà anh giành cho cô thật sự quá lớn, khiến Dạ Vũ cảm kích vô cùng.
Tiết Đông Phong ngồi thinh lặng trong xe quan sát, nhìn bộ dạng yếu đuối của cô, tại tim chợt trỗi lên cơn giận độc địa:
" Tư Không Dạ Vũ, chẳng phải em hung dữ với tôi lắm sao? Thế mà giờ giống như kẻ ngốc chỉ biết đứng đó khóc lóc nhìn theo tên tra nam Bạch Kinh Vũ, đó là cái giá mà em dám chống đối tôi.".