Đêm đó, cổ họng tôi khô khốc.
Mơ mơ màng màng bò dậy, tôi lần mò trong bóng tối rót một cốc nước uống rồi quay về giường ngủ tiếp, nhưng trằn trọc mãi cũng không sao ngủ được.
Đầu đau như bổ.
Cầm điện thoại lên xem, đã hai rưỡi sáng rồi.
Lỡ tay ấn vào một dãy số, trên danh bạ là một dãy số tôi đã khắc sâu trong lòng, đôi mắt cay cay.
Biết rõ không gọi được nhưng vẫn muốn gọi.
Nghe giọng nữ lạnh lùng máy móc ở đầu dây bên kia: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đang tạm khóa”
Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc, gọi lại liên tục cho đến khi nước mắt chảy dài từ khóe mắt thấm ướt tóc mai.
Tôi vùi đầu vào trong gối khóc nức nở.
Lúc mới hẹn hò với Mục Gia Hòa, tôi luôn tìm đủ mọi lý do bắt anh làm bài tập hộ mình.
“Mục Gia Hòa, em bị ốm rồi.” Tôi đẩy quyển sách đến trước mặt Mục Gia Hòa: “Tay em không còn sức nữa, anh làm bài tập cho em đi.”
Anh tỏ vẻ bất lực với tôi.
“Sao anh lại tốt như thế chứ.” Tôi gối đầu lên bàn rồi nhìn anh: “Vừa đẹp trai lại vừa tốt với em, sao anh lại tốt thế nhỉ?”
Mục Gia Hòa mỉm cười: “Lại nịnh.”
“Haiz, em đau đầu quá, anh xoa cho em được không?” Tôi nắm lấy góc áo anh rồi lắc lắc.
Anh im lặng giơ tay lên.
Đầu ngón tay ấm áp đặt lên thái dương của tôi, dùng sức vừa phải.
Tôi nheo mắt nhìn Mục Gia Hòa, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên người anh, anh như đang tỏa sáng vậy.
Nhìn đôi môi hơi mím lại của anh, tôi nghĩ thầm nếu không phải bị ốm, tôi nhất định sẽ hôn anh.
Cứ thế, tôi thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đến khi thức giấc, vừa mở mắt ra tôi đã trông thấy đôi mắt cười của Mục Gia Hòa, trên người là chiếc áo khoác của anh.
Thấy tôi dậy, anh vội nhìn sang chỗ khác.
“Trời sắp tối rồi, mọi người cũng đã về hết sao anh không gọi em dậy?” Giọng tôi mang theo giọng mũi đặc sệt.
Đồ đạc cũng đã thu dọn xong.
Chúng tôi sóng bước quay về ký túc xá, Mục Gia Hòa cao hơn tôi rất nhiều.
Tôi thấy anh cứ liếc nhìn mình suốt.
“Sao anh cứ nhìn em vậy?” Tôi nhìn anh.
Anh nhìn mặt tôi rồi bật cười, khóe mắt cong cong.
Tôi sững người mấy giây, không hiểu chuyện gì cũng cười theo.
Nếu như khi ấy tôi biết Mục Gia Hòa làm gì với gương mặt mình nhất định tôi sẽ cho anh một trận.
Lúc rửa mặt vén tóc mái sang một bên, hai hàng mày vừa to vừa đen hiện ngay trước gương.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được vẻ mặt ngượng ngập của Mục Gia Hòa rồi, thì ra là chột dạ khi làm chuyện xấu.
Anh chắc rồi.
Sáng hôm sau tôi định tới tìm anh tính sổ, nhưng khi trông thấy thuốc cảm đặt trên bàn và Mục Gia Hòa đang lặng lặng viết chữ ở bên cạnh, cơn giận cũng không cánh mà bay.
Giấc mộng quá mức chân thật, lúc tôi tỉnh dậy đã hơn bảy rưỡi rồi, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy vào trong lớp trong tiếng chuông kêu.
Trông thấy Giang Khâm đang ngồi ở hàng ghế sau, anh ta vẫy tay với tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng để ý đến sách và bữa sáng đang đặt trên bàn.
Anh ta chỉ tay vào sách và bữa sáng rồi nói: “Mua cho em đó.”
“Cảm ơn.” Giọng tôi hơi khàn.
Anh ta thấy giọng tôi hơi khác, thế là hỏi: “Em ốm hả?”
“Vâng.”
Giang Khâm không nói thêm gì nữa mà chạy ngay ra ngoài.
Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Khâm, tôi thật sự không hiểu nổi rốt cuộc anh ta bị làm sao nữa. Ngày trước anh ta sẽ không nói chuyện ôn hòa với tôi như thế đâu, lại càng không mua bữa sáng cho tôi, hầu như toàn là tôi cầm theo bữa sáng đứng đợi anh ta trước cửa lớp.
Lúc ra chơi Giang Khâm mới về, anh ta còn cầm theo cả thuốc cảm.
“Sao em không ăn đi.” Anh ta nhìn bữa sáng để trên bàn.
“Em chưa đói.”
“Lát nữa ăn rồi uống thuốc.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Giang Khâm nhìn tôi thêm vài cái, có lẽ là do thái độ lạnh nhạt của tôi hôm nay khác hẳn ngày thường.
“Trưa nay cùng đi ăn nhé.”
Ngẩn người, suy nghĩ một lát cuối cùng tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc ăn cơm, Giang Khâm gọi rất nhiều món, đều là những món tôi không thích ăn.
Đang lúc ăn cơm, Giang Khâm nhận được một cuộc điện thoại. Hai hàng mày anh ta nhíu chặt, giọng điệu không vui.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ trong điện thoại.
Tôi đoán lại là cô gái nào đó giận dỗi muốn anh ta dỗ dành.
Quả nhiên anh ta cúp máy, nói một câu em cứ ăn từ từ rồi bỏ đi.
Tôi cũng không muốn ăn, anh ta vừa đi tôi cũng buông đũa xuống rồi đi luôn.
Tuy tôi không biết tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi thái độ nhưng những hành động sau đó của anh ta lại khiến tôi hoài nghi có phải anh ta biến thành một người khác rồi không.
Không chỉ ăn cơm cùng tôi, đưa tôi về ký túc xá, bảo vệ tôi trước mặt bạn bè, thậm chí Giang Khâm còn mua trà sữa, tặng túi quần áo cho tôi nữa.
Tự dưng anh ta tốt với tôi như thế, làm tôi trở tay không kịp.
Chẳng thà anh ta cứ như ngày trước, sai bảo tôi bất cứ lúc nào mình muốn còn khiến tôi yên tâm hơn.
Đứng trước gương, tôi không vui kéo khóa chiếc váy trắng tay bồng đang mặc trên người.
Hầu như đồ nào Giang Khâm tặng tôi cũng là màu trắng, tôi lại không thích màu trắng.
Ăn mặc thế này cũng theo mong muốn của anh ta.
Giang Khâm đang đứng đợi ở dưới tầng, lúc trông thấy tôi anh ta đã sững người rất lâu.
Tôi lại gần anh ta mới hoàn hồn, mỉm cười rồi nói: “Đi thôi.”
Anh ta muốn nắm tay tôi nhưng tôi lại tránh đi trong vô thức.
“Em vẫn chưa quen lắm.”
Giang Khâm khôi phục lại rất nhanh, anh ta cười nói: “Anh đưa em đến một nơi.”
Chúng tôi không đến được nơi đó bởi vì giữa đường Giang Khâm nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt anh ta lo lắng, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.
Đi ngay sau anh ta, tôi nghe thấy anh ta nói: “Em cứ đứng đó đợi anh, đừng đi lại lung tung… anh sẽ tới ngay.”
Giang Khâm rời đi không chút do dự, thậm chí anh ta còn quên mất sự tồn tại của tôi.
Tôi chưa từng thấy anh ta nóng vội như thế nên cũng hơi tò mò.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, quay người đi đến khu vui chơi ở gần đó rồi chơi suốt hai tiếng đồng hồ, lúc rời đi trời cũng đã tối rồi.
Bất ngờ là trên đường quay trở về trường tôi lại nhìn thấy Giang Khâm và một cô gái khác.
Đứng ở ven đường đợi xe, từ đằng xa tôi trông thấy Giang Khâm đang cẩn thận dìu một cô gái lên xe.
Trời quá tối, tôi cũng không thấy rõ gương mặt của cô gái nhưng hình như cô ấy say rồi.
Xe taxi chạy ngang qua người tôi, qua cánh cửa sổ tôi thấy Giang Khâm đang ôm lấy cô ấy, tôi chưa thấy dáng vẻ dịu dàng che chở đó bao giờ.
Sau khi quay về trường, Giang Khâm gọi điện tới hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, im lặng vài giây rồi mới nói chỗ mình đang đứng cho anh ta biết.
Giang Khâm bảo tôi đợi anh ta.
Đợi khoảng mười phút, tôi thấy Giang Khâm cầm theo ly trà sữa đi tới.
“Xin lỗi em, đã nói đưa em đi chơi mà lại có việc đột xuất.”
“Em biết, không sao đâu.” Tôi mỉm cười tỏ vẻ mình đã hiểu, giấu đồ nướng đang cầm trong tay ra sau lưng.
Nhìn nhau một lúc, anh ta lúng túng ngoảnh mặt đi rồi lại nhìn vào chiếc váy tôi đang mặc: “Sao vậy?”
Tôi nhìn sang thì trông thấy vết bẩn chói mắt trên chiếc váy trắng, do lúc ăn thịt nướng không cẩn thận bị bắn vào.
Giang Khâm chau mày.
Nhìn coi, váy trắng bị bẩn rất dễ trông thấy, tôi thật sự không hợp mặc màu trắng.
Anh ta quay sang nhìn mái tóc rối của tôi, tôi có thể cảm nhận được sự không vui của anh ta.
____
Nghe một người bạn của Giang Khâm nói, tôi biết anh ta có một cô bạn thanh mai, là người trong lòng anh ta.
Tôi đoán chắc là cô gái tối hôm đó.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu như Giang Khâm đã có người trong lòng, hơn nữa anh ta cũng không thích tôi thì tôi cũng không nên làm lỡ dở anh ta, dù sao thì tôi tiếp cận anh ta cũng chỉ vì Mục Gia Hòa.
Dù họ có gương mặt giống nhau thì có sao? Tôi chỉ đang dối mình thôi, không phải là không phải, không ai có thể thay thế được Mục Gia Hòa.
Tuy tôi không biết lý do tại sao Giang Khâm lại đồng ý hẹn hò với mình trong khi đã có người trong lòng nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa, vừa chấp nhận việc anh ta đối xử tốt với mình lại vừa áy náy lo lắng.
Tôi soạn tin nhắn chia tay rồi gửi cho Giang Khâm.
Lúc tin nhắn được gửi đi, tôi như được giải thoát, thở phào một cái nhẹ nhõm.
Với tính cách của Giang Khâm, sau khi đọc được tin nhắn anh ta sẽ tôi một trận trước tiên rồi mới đồng ý.
Vừa nghĩ đến những điều bất thường mấy hôm nay của Giang Khâm, tôi cũng không chắc anh ta sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mấy hôm sau tôi cũng không nhận được tin nhắn hồi âm, nó giống như hòn đá chìm sâu dưới đáy biển vậy.
Lúc đứng trước cổng trường đợi xe bus, tôi đã nhìn thấy Giang Khâm lâu rồi không gặp.
Giang Khâm bước từ trên xe taxi xuống, trông anh ta rất mệt mỏi.
Tôi gọi anh ta: “Giang Khâm.”
Giang Khâm ngẩn người: “Sao em lại ở đây?”
“Em muốn nói chuyện với anh.”
Anh ta gãi đầu, hơi bực bội: “Được.”
“Anh đọc được tin nhắn em gửi chưa?”
Anh ta híp mắt lại như đang suy nghĩ: “Anh tưởng em chỉ đang giận dỗi thôi.”
Thì ra trong mắt Giang Khâm tôi cũng giống như những nữ sinh khác thỉnh thoảng lại giận dỗi.
Hít một hơi thật sâu, tôi nghiêm túc nói: “Được, em sẽ nói thẳng trước mặt anh, Giang Khâm chúng ta chia tay đi.”
Bấy giờ Giang Khâm mới ngước mắt lên, anh ta nhìn tôi rồi cười khẩy: “Bởi vì mấy hôm nay anh vô tâm với em sao? An Tranh, em có thể hiểu chuyện một chút được không? Anh thật sự…”
“Không phải.” Tôi ngắt lời anh ta.
Không phải vì lý do này, mà là tôi thấy áy náy không muốn lợi dụng anh ta nữa.
“Là vì Lý Trúc sao?”
Lý Trúc là cán sự môn trong lớp, sao Giang Khâm có thể nực cười đến mức cho rằng tôi sẽ vì Lý Trúc mà chia tay với anh ta chứ?
“Đều không phải, em nói thật đó.”
Giang Khâm im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp.
Anh ta nói: “Tùy em.”
Nói xong, anh ta đi lướt qua người tôi.
Trước khi rời đi, anh ta tỏ vẻ đắc ý, như thể tin chắc là mấy hôm sau tôi sẽ khóc lóc cầu xin anh ta quay lại vậy.
Sau đó chẳng có gì cả, tôi không bám lấy Giang Khâm, cũng không gặp anh ta, cuộc sống của tôi chỉ có ký túc xá và thư viện, phong phú nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ tới những thứ có liên quan đến Mục Gia Hòa.
Từ khi Mục Gia Hòa mất, tôi không dám tiếp xúc với những việc và vật có liên quan đến anh, kể cả người nhà anh.
Nhưng hôm nay tôi lại gặp được Mục Doanh trong quán cà phê.
Mục Doanh là chị gái của Mục Gia Hòa.
Lâu rồi tôi không gặp chị ấy, từ khi nhà họ Mục chuyển đi nơi khác.
“An Tranh.” Mục Doanh gọi tôi.
Tôi bưng cốc cà phê, lúng túng không biết phải làm sao.
Chị ấy nhìn chiếc ghế trước mặt mình, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Mục Doanh hỏi tôi về tình hình dạo gần đây, tôi trả lời, phần lớn thời gian tôi đều ngồi nghe chị ấy nói chuyện.
Điện thoại của Mục Doanh bỗng rung lên, chị ấy nhìn nó rồi nhìn tôi sau đó mới bắt máy.
Tôi như ngừng thở, vô thức im lặng.
Giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia khiến tôi đứng hình, tim như ngừng đập.
Giọng nói này.
“Không cần tới đây, em cứ đứng đó đợi chị.”
Mục Doanh nhanh chóng cúp máy.
“Chị ơi, có phải là…” Giọng tôi run run.
Mục Doanh thở dài rồi lắc đầu: “An Tranh, em hãy quên nó đi.”
Tôi nắm chặt cốc nước rồi gượng cười: “Chị đang nói đến ai?”
Mục Doanh im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngoài Mục Gia Hòa ra, chúng ta còn gì để nói nữa đâu?”
“Chị ơi, chị nói cho em biết nghĩa Gia Hòa đang ở ở đâu được không?” Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cốc cà phê: “Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.”
Mục Doanh im lặng.