Trương Thắng hiện tại có thể xác định trong phòng không có ai. Hành động dị thường này của Trịnh Tiểu Lộ rất có thể là trước kia cô đã từng chịu qua đả kích rất lớn. Cô là cô nhi. Thông qua từng lời nói kích động của cô thì dường như cái chết của cha mẹ có quan hệ trực tiếp với cô. Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?
Tim của Trịnh Tiểu Lộ giống như là đang bị ai cắt. Trí nhớ thời thơ ấu đã xa vời. Rất nhiều chuyện đã mờ đi. Duy chỉ có chuyện phát sinh ngày hôm đó là vẫn khắc sâu trong trí nhớ của cô. Trở thành một bóng ma vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi.
Năm đó, khi cô chỉ vừa mới năm tuổi, là một viên ngọc quý trong tay cha mẹ. Ngày hôm đó trời mưa, nhưng cô vẫn cứ nằng nặc đòi ra ngoài thả diều. Cha mẹ cô nói rằng trời đang mưa, nhưng cô lại không nghe.
Vì quá cưng chiều đứa con gái mà cha mẹ đành đưa cô ra ngoài, ở trong sân thả diều. Con gió bị gió thổi đi, thổi lên thật cao. Ba của cô thì nắm con diều, còn mẹ và cô thì đứng dưới ô, cười thật vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, con diều bị mắc kẹt vào đường dây cao thế. Khi đó dây điện là lộ thiên bên ngoài. Dòng điện theo nước mưa nhanh chóng thấm xuống đất. Ba cô ngã xuống đất, nụ cười vĩnh viễn không còn nữa. Thất kinh, mẹ cô chạy lại chỗ chồng, và bà cũng vĩnh viễn ngã xuống.
Nếu không phải lúc ấy, Tiểu Vũ đang chơi đùa trong sân, khi thấy được hết thảy thì mãnh liệt nhào tới đè cô xuống, để cô không chạy lại chỗ ba mẹ mình thì hiện tại cô cũng đã ở bên thế giới bên kia rồi.
Chuyện này vĩnh viễn trở thành một ký ức đau thương không thể phai mờ trong tâm trí cô. Khi mâu thuẫn với bạn bè, chúng đã dùng sự việc này mà mắng cô là đồ sao chổi. Mắng cô khắc chết ba mẹ mình. Trẻ con nói thì giống như ruột để ngoài da, nhưng lần nào nghe được, lại giống như xát muối vào vết thương trong lòng của cô. Đau, rất đau.
Lặng yên khóc một trận, cô bỗng nhiên nhảy dựng, bóng dáng lại biến mất. Chắc là đang mở nồi lấy sủi cảo. Sau đó cô lại đem đi xả nước lạnh, trong phòng lại tiếp tục truyền ra tiếng lầm bầm của nó:
- Để nấu lại một lần là có thể ăn rồi. Tối nay, anh Trương Thắng mời con đi xem pháo hoa. Anh Trương đối với con rất tốt. Con có thể nhìn ra được anh ấy rất thích con.
Ngoài cửa nghe được, Trương Thắng đỏ bừng cả mặt.
- Anh ấy thích con, che chở cho con. Anh ấy thật là tốt và con cảm nhận được. Nhưng con không biết mình có nên chấp nhận anh ấy không. Cha mẹ, con..con là sao chổi, khắc nhân mệnh sao?
Trương Thắng nghe xong, cảm thấy thật đau lòng. Khó trách cô mặc kệ đối với ai cũng đều tươi cười. Cô rốt cuộc đã thừa nhận áp lực tâm lý của mình, luôn chú ý không gây ra phản cảm cho người khác. Cô tuổi còn nhỏ, nhưng bờ vai non nớt kia đã phải chịu đựng gánh nặng tâm lý như thế nào.
Trương Thắng không dám quấy rầy cô. Nếu hiện tại mà gõ cửa, với tính cách mẫn cảm của cô, rất có thể sẽ nghĩ rằng hắn đang sốt ruột, nên sẽ tùy tiện ăn một chút gì đó rồi theo hắn đi.
Hãy để cho cô ấy ăn một bữa cơm yên bình với cha mẹ của mình.
Trương Thắng lặng lẽ lui ra ngoài, xuống đến lầu hai thì dừng lại, xuất ra điếu thuốc, lặng yên mà hút.
Trong bóng đêm, một ánh lửa bập bùng. Ngẫu nhiên bên ngoài truyền đến tiếng pháo, xua tan màn đêm yên tĩnh.bg-ssp-{height:px}
Lúc Trương Thắng gõ cửa phòng, Trịnh Tiểu Lộ xuất hiện ở cửa, vẫn là cô gái có nụ cười ngọt ngào. Biết rõ sự thống khổ và tra tấn trong nội tâm của cô, Trương Thắng càng cảm thấy thương tiếc cho cô. Trên con người cô không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng sự đả kích đó đã ảnh hưởng tới cuộc đời của cô. Trịnh Tiểu Lộ ngoài mặt thì rất lạc quan,nhưng kỳ thật lại rất mẫn cảm và tự ti. Cô sợ người khác ghét bỏ mình. Ở trước mặt người khác lúc nào cũng chỉ muốn làm cho họ vui, còn mình thì chôn dấu vết thương lại.
Tối nay, Trịnh Tiểu Lộ thay một chiếc áo lông. Cái áo làm cho dáng người vốn thon thả của cô mập hơn một chút. Nhưng cặp chân dài bên trong cái quần jean lại rất rắn chắc, đường cong cực kỳ hoàn mỹ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thân hình mập mạp ở trên, ngược lại càng cảm thấy đáng yêu hơn.
Trang phục của cô không có theo mốt, có chút cũ kỹ, nhưng lại rất sạch sẽ. Hơn nữa, với dáng người của cô thì kỳ thật cũng chẳng cần trang phục hàng hiệu. Cho dù có phủ một tấm khăn trải giường thì vẻ đẹp thanh thuần của cô vẫn hiển lộ ra ngoài.
Quảng trường lúc này đầy người. Khi hai người đến quảng trường thì người ta đã tấp nập. Các cây cối ven đường đều treo đèn màu rực rỡ.
Quảng trường này rất lớn, nhưng hiện tại đã kín hết chỗ. Trịnh Tiểu Lộ dáng người xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào khiến cho người đi ngang phải ngoái đầu nhìn lại. Trương Thắng lúc nào cũng nhìn trộm cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Giờ khắc này, hắn chỉ ước thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại, khiến cho hạnh phúc của hắn vĩnh viễn được tiếp tục như vậy.
Dòng người chật chội, Trương Thắng cố kềm nén trái tim, nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Tiểu Lộ, nơi này nhiều người quá. Chúng ta qua chỗ khác đi.
Hắn nói xong, rồi làm như rất tùy ý mà nắm tay Trịnh Tiểu Lộ.
Bàn tay nhỏ bé hơi cựa một chút. Trương Thắng trong lòng căng thẳng. Hắn lo lắng Trịnh Tiểu Lộ sẽ cự tuyệt. Cho tới nay hắn đều chưa cưỡng cầu ai cái gì, bởi vì hắn cho rằng mình không xứng. Nếu tin tức Kiều Tây còn chưa xác thực thì hắn còn không có dũng khí nắm tay Trịnh Tiểu Lộ. Nhưng hiện tại hắn đã có năng lực mang đến hạnh phúc cho người mình yêu. Hắn không muốn buông tay.
Trương Thắng làm như không nhìn thấy sự giãy dụa của Trịnh Tiểu Lộ, tay càng nắm chặt hơn. Bàn tay của Trịnh Tiểu Lộ hơi lạnh một tý, nhưng lại rất mềm mại. Trương Thắng trên mặt lộ ra chút khẩn trương, nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Tiểu Lộ, cô có mệt không? Phía trước có bán thức uống nóng đấy. Chúng ta qua đó thử xem.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Thắng, Trịnh Tiểu Lộ thẹn thùng cúi đầu, nhu thuận gật đầu.
Trương Thắng vui vẻ cực kỳ, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, khoái hoạt mà bước đến cửa hàng bán thức uống nóng, chẳng khác gì một đôi tình nhân. Không, bọn họ chính là một đôi tình nhân. Trịnh Tiểu Lộ không có cự tuyệt tâm ý của mình, không phải sao?
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước. Hai cái ly thủy tinh trong suốt, có cắm hai cái ống hút thật dài. Dưới ánh đèn hồng quang, Trịnh Tiểu Lộ như càng thêm xinh đẹp. Ngập chìm trong hạnh phúc, Trương Thắng không biết lấy lời gì mà diễn tả.