Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối hôm nay chính là tiệc toàn cua.
Hạ Trí Viễn đặt trước một phòng bao nhỏ lịch sự. Bữa ăn gồm chín món chính, hấp, luộc, hấp nướng, chiên, ăn sống… Đủ cách chế biến thay nhau đến, thêm đồ ăn kèm, cơm, bánh ngọt, canh cua, trên bàn bày hơn ba mươi cái bát đĩa.
Chân cua và càng cua đều đã lột vỏ, lấy nước lọc chưng lên, chất thịt trắng nõn non mềm, nửa đỏ nửa trắng đặt trong lớp vỏ đã được cắt ra. Cầm đũa nhẹ nhàng chọc một cái là có thể đẩy nguyên vẹn lớp thịt, lại chấm thêm chút nước tương dấm vụn gừng, nếm được hương vị nguyên chất. Thịt cua nướng thì lại càng thơm mềm hơn, không cần cho thêm gia vị, chỉ cần rưới mấy giọt nước chanh để khử mùi tanh là có vị rất tươi và thơm ngon. Gạch cua và thịt cua còn sót lại được hầm trứng, nấu cháo, hấp đậu hũ, phần nào có riêng phần đấy.
Nhà hàng này thiết kế bàn ăn thành hình con cua đỏ chót, lại gấp gối đũa thành một con cua nhỏ. Bố Bố túy ông chi ý không ở cua, chẳng ăn được mấy miếng mà chỉ lo nghịch đĩa, lúc thì xếp cua nhỏ thành hàng, lúc lại xếp vỏ cua lên cao, còn ăn uống phải nhờ người đút.
Lấy từ câu Túy ông chi ý không tại tửu
Tụng Nhiên múc một thìa bánh ngọt vàng óng mềm mại, đưa tới miệng Tụng Nhiên: “A.”
Tôm thẻ chân trắng, rau chân vịt màu xanh, nấm truffle đen, canh cá ngừ màu bàng bạc thơm phức.
“A!”
Bố Bố vui vẻ nuốt đồ ăn, bé gật gật đầu thỏa mãn “Ừm” một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục loay hoay với đám kê đũa. Tụng Nhiên lại múc thêm một thìa cơm hấp gạch cua, từng hạt gạo chắc mẩy, thơm phức mềm mại, lớp phô mai mặn kéo dài từng sợi: “A nào.”
“A ưm!’
Bố Bố lại há miệng ăn hết. Lúc này bé không thèm ngẩng đầu, đôi mắt vốn không thể rời khỏi cua nhỏ được.
Tụng Nhiên còn định múc một thìa đậu hũ trứng đút cho bé nhưng bị Hạ Trí Viễn ngăn lại. Anh nhìn cậu con trai đang mất tập trung, sắc mặt lạnh lùng không vui: “Em ăn đi, đừng chiều thằng bé.”
“À.”
Hình như hơi nuông chiều quá rồi.
Ngày đầu tiên Bố Bố đến nhà Tụng Nhiên, bé ăn cơm vừa ngoan ngoãn vừa chăm chỉ, điều đó khiến cậu rất đau lòng, kết quả bây giờ… Hầy, đều là lỗi của cậu, cậu đã quá không có nguyên tắc.
“Bố Bố, Bố Bố.” Tụng Nhiên đẩy đẩy bé con đang ham mê chơi đùa, nhỏ giọng báo tin: “Đừng nghịch nữa, mau tập trung ăn cơm đi, ba em sắp giận rồi kìa.”
Cái gì, ba sắp tức giận hả?!
Bố Bố sợ đến độ ngẩng phắt đầu lên. Bé nhìn thấy sắc mặt sắp nổi mưa bão của Hạ Trí Viễn thì lập tức đẩy cua nhỏ ra mười centimet, ngồi nghiêm chỉnh lại, tay trái cầm thìa tay phải cầm đũa bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, thi thoảng còn mở to mắt liếc trộm mấy lần.
Hạ Trí Viễn và Tụng Nhiên liếc nhau một cái, cùng mỉm cười.
Ăn xong Hạ Trí Viễn đi thanh toán, Tụng Nhiên dẫn Bố Bố đến phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó rửa tay, hong khô, cuối cùng tụ họp lại với ba ba.
Ba người đi tản bộ trong trung tâm thương mại, Hạ Trí Viễn thuận miệng hỏi: “Tiếp theo muốn làm gì nào, xem phim nhé?”
Bố Bố chỉ vào khu vui chơi Tom’s World ở đối diện: “Papa ơi con muốn chơi chỗ kia!”
Trước đó khi tới đây Bố Bố cũng đã từng nhắc đến yêu cầu tương tự, có điều lại bị Hạ Trí Viễn dùng cách từ chối uyển chuyển và lý trí. Bây giờ có Tụng Nhiên làm chỗ dựa, nhóc con hào khí tràn đầy, lần nữa dũng cảm thực hiện. Lúc này không chỉ đồng ý mà Hạ Trí Viễn còn tự mình xắn tay áo tham gia với bé.
Hạ Trí Viễn cao gần một mét chín, tóc vuốt keo chải hết ra đằng sau, dáng vẻ tinh anh trong giới kinh doanh. Thế mà trong tay anh lại đang cầm hai chiếc dùi gỗ cùng chơi Taiko Drum Master, hình ảnh kia thấy thế nào cũng rất vui. Không ít người qua lại bị thu hút sự chú ý, đều dừng bên cạnh để quan sát.
Một lát sau, Hạ Trí Viễn đổi sang chơi air hockey với Tụng Nhiên, Bố Bố đứng chính giữa làm trọng tài. Dần dần có người phát hiện ra giới tính của một nhà ba người này không đúng lắm nên bắt đầu dùng ánh mắt kỳ quái dò xét họ. Tụng Nhiên bị ánh mắt chằm chằm kia nhìn khiến cả người không dễ chịu, liên tục mất điểm. Thấy thế, Hạ Trí Viễn cho cậu một cái nhìn khích lệ, đoạn trấn an: “Không sao đâu, cứ tập trung đánh đi.”
Tụng Nhiên gật nhẹ đầu. Cậu hít sâu một hơi, sau đó coi những người đang vây xem mình chỉ như không khí.
Ba người chiến đấu hăng say đến chín giờ, lúc ra khỏi Tom’s World thì trong ngực mỗi người đều có thêm một con gấu bông: của Bố Bố là Pikachu, Tụng Nhiên là bé Clefairy mập tóc quăn, còn của Hạ Trí Viễn là bé Eevee có chùm lông trên cổ. Đây đều là gấu bông Hạ tiên sinh dùng sức của mình gắp được, tổng cộng chỉ mất ba xu game.
Clefairy và Eevee, mấy em pokemon trong bộ truyện tranh cùng tên.
“Ba ba của em cực! Kỳ! Lợi! Hại!”
Bố Bố vô cùng hưng phấn, bé nhảy chân sáo trên đường nom như một chú cua nhỏ. Hai vị phụ huynh sóng vai đi phía sau, Tụng Nhiên bóp bóp cái tai của bé mập, tỏ vẻ vô cùng bó tay với cái số trăm gắp thú trăm lần rơi của mình, rất không phục: “Trình độ gắp thú của anh cao thế này là đã luyện bao lâu rồi?”
“Chưa từng luyện.” Hạ Trí Viễn nhướn mày cười một tiếng, cố ý chọc tức cậu: “Có lẽ tôi có vầng sáng của người chơi mới.”
Trên đường về nhà, trừ người đã quen với công tác cường độ cao như Hạ Trí Viễn – một kẻ cuồng làm việc tăng ca trong thời gian dài, thì cả Tụng Nhiên lẫn Bố Bố đều mệt mỏi.
Bố Bố trái ấp phải ôm ba con gấu bông cảm thấy rất hài lòng thỏa mãn, vừa lên xe đã bắt đầu nằm ngáy o o. Tụng Nhiên cố gắng chống chọi mười phút, rốt cuộc cũng chịu thua trận trước một cột đèn đỏ khá dài. Mí mắt của cậu càng lúc càng rũ nặng, sau đó cậu nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Hạ Trí Viễn tắt âm thanh trong xe, lại tăng nhiệt độ, giúp cậu ngồi thẳng dậy rồi nhét một chiếc gối ngủ hình chữ U sau cổ Tụng Nhiên.
Chiếc Infiniti màu xám bạc chở một nhà ba người vững vàng tiến về phía Bích Thủy Loan Cư.
Lúc Tụng Nhiên tỉnh lại, xe đã dừng, bên ghế lái chẳng có ai, không biết Hạ Trí Viễn đã đi đâu. Cậu uể oải dụi dụi mắt rồi ngáp một cái thật dài, gắng gượng tỉnh táo lại chút. Lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tụng Nhiên nhận ra đèn đường, cửa hàng, người đi đường… Vẫn chưa tới Bích Thủy Loan Cư.
Họ đang dừng lại bên lề của một con đường lạ lẫm, cách đó không xa là một cửa hàng tiện lợi đang sáng bảng đèn. Màu xanh và màu trắng sáng lấp lóe trong đêm tối, chói chang khiến người ta không mở mắt nổi.
Tụng Nhiên nhìn xuống ghế sau, Bố Bố vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, có điều vẻ mặt không đúng lắm. Bé đang ôm bé gấu mập, đôi mắt lấp lánh linh động, trong mắt có ánh sáng.
“Ba em đâu rồi?”
Tụng Nhiên hỏi.
Bố Bố chỉ tay vào bảng đèn cửa hàng: “Ba đang đi mua kem cho em ạ!”
“….”
Đêm hôm khuya khoắt rồi còn ăn kem, thói xấu gì thế này!
Tụng Nhiên ỉu xìu dựa vào ghế ngồi, cậu khoanh tay bĩu môi nguýt dài: Còn bảo em nuông chiều trẻ con, dù em có chiều thì cũng chẳng đến nỗi cho bé ăn kem lúc chín mười giờ đâu.
Một chốc sau Hạ Trí Viễn trở về. Anh mở cửa xe ra, thật sự đưa cho Bố Bố một hộp Bát Hỉ: “Vị vani, con có thích không?”
Kem Bát Hỉ
“Thích ạ!”
Bố Bố nhận kem rồi xé miếng nilon ra, dùng muỗng nhỏ xúc ăn như gió cuốn.
Hạ Trí Viễn ngồi lại vào ghế lái, thảy một chiếc túi nilon có logo FamilyMart vào ngực Tụng Nhiên: “Còn lại là cho em, vị cam và dâu tây, hai loại đó tùy em chọn.”
“Không cần.”
Tụng Nhiên quả quyết từ chối.
Hạ Trí Viễn thắt dây an toàn, nổ máy xe: “Sao lại không cần?”
“Đêm hôm khuya khoắt rồi, cần mới là lạ ấy.” Tụng Nhiên nhìn lướt qua đồng hồ, lầu bầu: “Đã mười giờ, về nhà phải tắm cái rồi đi ngủ, thế mà anh còn đi mua cái này, rốt cuộc là anh nghĩ sao vậy?“
Lý do Hạ Trí Viễn đưa ra rất đơn giản: “Trong nhà không còn hàng tồn nữa.”
Tụng Nhiên cạn lời: “Vậy, vậy anh không thể chờ đến ngày mai hẵng mua à? Chờ thêm một đêm cũng không chết đói được.”
“Sẽ chết đói.” Hạ Trí Viễn thẳng thắn nói: “Chờ lâu một giờ cũng sẽ chết đói.”
“….”
Tụng Nhiên không nhịn được mà oán thầm: Lạ thật, sao trước đó không nhìn ra anh là một người thích ngọt như mạng nhỉ?
Hạ Trí Viễn cười cười, anh khẽ rướn người qua thì thầm: “Hay thật ra ý của em là… Chúng ta không cần nó cũng được, hả Tụng Nhiên?”
Câu nói này của anh khá kỳ quặc, không đầu không đuôi, còn mập mờ khó hiểu khôn cùng. Tụng Nhiên không ngẫm được, một lát sau mới phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng mở túi nilon trên đầu gối ra.
Vừa xem một cái, sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng như cà chua chín.
Ngón tay cậu cảm nhận được thứ trên tay là hộp bao cao su mười hai cái cỡ lớn, hai hộp, một hộp vị cam, một hộp vị dâu, kèm thêm một bình bôi trơn.
“Anh!”
Cậu nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái to đùng trần trụi trên hộp, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trí Viễn, Tụng Nhiên mới thấy khắp khuôn mặt anh là nụ cười xấu xa không muốn che giấu, bèn tức tối thở hổn hển nhéo mạnh một cái lên cánh tay anh: “Tại! Sao! Anh! Lại! Như! Thế! Này! Cơ! Chứ!!!”
Hạ tiên sinh rất vui vẻ, cả đường đều trêu chọc Tụng Nhiên. Mới đầu anh còn lo có Bố Bố trong xe nên không dám làm càn, chỉ làm ở mức nhẹ nhàng mà uyển chuyển. Chờ đến khi Bố Bố ăn kem xong nằm ngáy o o, anh lập tức nghiễm nhiên biến thành một con sói dâm dê bên ngoài áo mũ chỉnh tề để lộ hàm răng nhọn.
Trước kia không ít lần Tụng Nhiên đã bị đùa giỡn qua điện thoại, nhưng đùa giỡn trực tiếp thế này lại là chuyện khác rồi.
Cậu đỏ bừng mặt, tay ôm một túi bao cao su năm sắc cầu vồng, gằn từng chữ: “Em… Em sẽ trả thù.”
“Tôi rất mong chờ.”
Hạ Trí Viễn thích thú. Anh chỉ coi đây là một loại tình thú, hoàn toàn không để tâm, thế là cánh tay lại chịu đòn thêm mấy lần.
Chờ đến khi họ về Bích Thủy Loan Cư, Bố Bố đã ngủ say đến mức hai mí mắt trên dưới dính chặt vào nhau, nếu có một tia sét đánh xuống phỏng chừng bé cũng không bật dậy nổi. Đêm khuya gió lạnh, vừa mở cửa xe ra đã có một cơn gió chui vào. Đôi chồng chồng phối hợp rất ăn ý, Hạ Trí Viễn bế Bố Bố ra trước, để bé gối đầu lên vai mình tiếp tục ngủ, còn Tụng Nhiên thì lấy áo khoác âu phục ở ghế sau ra nhanh chóng đắp lên cho Bố Bố.
Họ vào thang máy đến tầng mười hai. Lối đi nhỏ sáng lên, thảm cửa hình sóc chuột ở căn A và thảm cửa vuông màu xám ở căn B nằm đối diện nhau.
Hạ Trí Viễn lấy chìa khóa ra mở cửa căn B. Lúc anh đang muốn đẩy cửa vào, sau lưng bỗng bị chọc nhẹ một cái.
Anh quay đầu lại hỏi: “Sao thế em?”
“Khụ, chuyện là… Hạ tiên sinh này.” Tụng Nhiên gãi gãi đầu, dè dặt nói: “Hoan, hoan nghênh anh về nhà.”
Năm chữ này, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói ra miệng.
Hạ Trí Viễn dịu dàng mỉm cười.
Anh ôm Bố Bố đẩy cửa bước vào, bật đèn cửa trước lên. Kén tằm trắng tiểu Q lóe ánh đèn màu xanh lam nhiệt tình nghênh đón, đèn báo hiệu sáng từ bên trái qua bên phải, nom như sóng biển chập chùng.
“Đừng nhúc nhích.” Hạ Trí Viễn nhỏ giọng nhắc Tụng Nhiên, tiếp đó anh đi vào mấy bước, đoạn quay người đứng ở phòng khách B, mỉm cười vươn một tay về phía cậu: “Tụng Nhiên, hoan nghênh em về nhà.”
Câu nói này lại có hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt, nó đại diện cho việc cậu đã chính thức được tiếp nhận.
Tụng Nhiên nhìn Hạ Trí Viễn và Bố Bố, khóe mắt hơi ươn ướt. Một sức mạnh có thể ngăn cản hết thảy gió mưa nào đó đột ngột hạ xuống lòng cậu. Nó bình thản mà thỏa mãn, tựa như một dòng nước ấm trong luồng không khí lạnh, bao phủ lấy cơ thể cậu.
Tiểu Q vang lên mấy tiếng, ánh đèn màu lam chuyển sang màu lục, đèn báo hiệu hơi ngừng một lát, sau đó lần nữa khôi phục thành màu xanh lam dịu dàng.
Lần đầu tiên Tụng Nhiên nhìn thấy màu xanh lục, không nhịn được hỏi: “Nó sao thế anh?”
“Nó đã tăng thêm một thành viên gia đình mới.” Hạ Trí Viễn trả lời: “Về sau, nó sẽ nhận ra em, cũng sẽ bảo vệ em.”
Giống như để đáp lại câu nói này, tiểu Q xoay tại chỗ một vòng, để lộ vẻ đáng yêu trước nay chưa từng có.
Tụng Nhiên đưa tay mình cho Hạ Trí Viễn, lần đầu tiên dùng thân phận người nhà để bước vào căn B, thân thiện chào hỏi tiểu Q.
Mười giờ rưỡi tối, Tụng Nhiên ôm Bố Bố đến phòng tắm. Bé con vẫn chưa tỉnh, vừa tắm vừa mơ mơ màng màng, kế đó lại lau tóc, thay áo ngủ, rồi được đặt trong chăn mềm mại. Hơi nước trong phòng tắm đầy tràn đã hun khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng lên, trên hàng mi còn vương mấy giọt nước, không biết đang chìm trong giấc mơ nào mà nó đang rung rung.
Bảo bối, đêm nay anh không ngủ với em được, một mình em ngủ phải ngoan đấy nhé.
“Ngủ ngon.”
Tụng Nhiên thơm Bố Bố một cái, sau đó tắt ngọn đèn màu vàng ấm trên đầu giường, đoạn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đóng chặt cửa phòng, đột nhiên cậu bị lôi mạnh đến bên tường, sau đó là một thân thể nóng rẫy đè lên. Hạ Trí Viễn cúi đầu nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nóng bỏng, tựa như một đốm lửa vùi dưới than củi. Nó vừa mới thoáng bùng lên, nhiệt độ đã nóng rực khôn cùng.
Hàm ý là muốn bỏ qua tất cả các bước làm nền mà trực tiếp tuyên bố bắt đầu.
Tụng Nhiên không ngờ rằng Hạ tiên sinh còn gấp gáp hơn cả mình, cậu gần như phải sợ hãi vì đốm lửa trong ánh mắt kia. Trong chớp mắt, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sự xấu hổ bị đốt sạch, cậu còn có thể nghe thấy tiếng người mình bị nhen lửa.
Lách tách.
Âm thanh đó rõ ràng, và nổ tung ở chốn sâu thẳm trong thần kinh.
Không biết bị cái gì thôi thúc, cậu chủ động duỗi một tay ra ôm lấy cổ Hạ Trí Viễn, một tay khác thì chầm chậm xoa lên cơ ngực rắn chắc của người ấy, năm ngón tay cong lên hết vò lại nắn da thịt cách một lớp áo sơ mi đen đắt đỏ, tựa như móng vuốt của một con mèo nghịch ngợm.
“Hạ tiên sinh, anh có thích mèo không?”
Cậu nhẹ giọng hỏi.
Thật sự là một vấn đề ngoài dự kiến.
Hạ Trí Viễn cười nhẹ và nhìn qua “Tiểu yêu tinh” trong ngực, giọng nói quá đỗi trầm khàn: “Đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy, giả sử mèo nhà anh bây giờ đói rồi…” Tụng Nhiên chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, khóe mắt vương chút đỏ mập mờ: “Anh sẽ bỏ mặc không cho nó ăn sao?”
“Đương nhiên là không bỏ được.”
Hơi thở Hạ Trí Viễn bỗng dồn dập hẳn, anh dùng tay nâng gáy Tụng Nhiên lên, vội vã cúi đầu định hôn.
Đúng ở giây này, cái tay đang vuốt ve ngực anh bỗng nhân lúc anh không để ý mà dùng lực đẩy mạnh ra xa.
“Tụng Nhiên?!”
Hạ Trí Viễn vô cùng kịnh ngạc.
“Em cũng không bỏ mặc được.” Tụng Nhiên cười dối trá, nhanh nhẹn nhảy ra xa năm bước: “Bố Đâu Đâu bị đói sắp gần một đêm rồi, ngay cả vỏ cua cũng chưa được ăn. Em về trước cho mèo ăn đây, còn anh… Ừm hửm, cố gắng chịu nha.”
Nói đoạn, cậu chỉ chỉ đũng quần đã gồ lên của Hạ Trí Viễn, sau đó quay người nhanh chóng chạy về phía cửa, xỏ dép về nhà mình.
Hạ Trí Viễn tựa trước cửa A, vừa dò xét căn nhà Bố Bố ở nửa tháng, vừa chờ Tụng Nhiên chậm rãi cho mèo ăn, sắc mặt càng lúc càng tối tăm. Một bầu lửa nóng bị trêu đùa, tình dục bị tắc nghẽn nửa chừng, giống như mũi đang ngứa muốn hắt xì nhưng mãi không hắt xì được, nhanh chóng nhóm thành lửa giận không xua tan được.
Trả thù ngây thơ.
Đợi chút nữa đừng có khóc.
Anh híp mắt nhìn Tụng Nhiên, đũng quần vẫn gồ lên như cũ.
Vừa rồi nó có mềm một chút, nhưng lúc Tụng Nhiên ngồi xổm xuống cho mèo ăn, áo thun bị kéo lên để lộ một đoạn eo trắng nõn và cả khe mông như ẩn như hiện, dương vt của anh lập tức điên cuồng hưng phấn, cứng đến nỗi quần tây sắp không ghìm được nữa.
Hai phút đồng hồ trôi qua, Bố Đâu Đâu đã ăn xong bữa khuya ngon lành, bắt đầu cần mẫn liếm vuốt rửa mặt. Có điều Tụng Nhiên vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ không nhúc nghích.
Hạ Trí Viễn lạnh lùng cười một tiếng. Đây chính là cách trả thù đầu óc phát sốt, đến lúc lại sợ như con rùa rụt đầu.
“Mèo đã no rồi, tôi vẫn đang đói đây.” Hạ Trí Viễn giơ tay gõ cửa một cái, thúc giục Tụng Nhiên đối mặt với hiện thực: “Bảo bối, bao giờ đến lượt tôi?”
Lúc này Tụng Nhiên mới từ từ đứng dậy quay người, ngón tay siết chặt lấy vạt áo thun. Cậu cúi đầu chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Trí Viễn, do dự duỗi hai tay ra ôm lấy cổ anh, đoạn vùi mặt vào cổ.
“Em sai rồi, Hạ tiên sinh, em… A!”
Tụng Nhiên thầm muốn xin lỗi, nhưng lại bị bóp chặt lấy eo rồi đẩy mạnh lên tường hành lang. Hạ Trí Viễn lần nữa đè lên ngậm lấy vành tai mềm mại của cậu, thấp giọng cười nói: “Chỉ là chuyện hai hộp áo mưa mà đáng để em ghi hận đến bây giờ thế hửm? Sao lại ngây thơ vậy, còn… Đáng yêu đến thế?”
“Ưmm!”
Vành tai là một trong những điểm mẫn cảm của Tụng Nhiên. Kinh nghiệm tình dục của cậu bằng không, chính cậu cũng không biết chạm vào đâu sẽ thoải mái. Bị Hạ Trí Viễn bất thình lình ngậm vào như vậy, lại thêm chất giọng trầm ấm thì thầm bên tai, lúc này da gà Tụng Nhiên nổi đầy, toàn thân run rẩy.
“Đừng, đừng chạm vào!” Tụng Nhiên sợ hãi tránh đi, đỏ mặt nói: “Em, em cho anh ăn là được chứ gì…”
“Nói xem, chuẩn bị lấy gì cho tôi ăn?”
Hạ Trí Viễn dùng sức hẩy mạnh thân dưới, cây hàng cương cứng vừa lúc đâm đến bụng Tụng Nhiên. Cách một lớp quần, Tụng Nhiên cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng dọa người của thứ này, mặt và cổ lập tức biến thành màu đỏ, ba chữ ngắn ngủi cũng phải nói lắp hồi lâu: “Hoành… Hoành… Hoành thánh nhỏ?”
“Hoành thánh nhỏ?”
Cũng thật sự ám chỉ, vô cùng đẫm ý vị sinh hoạt.
Hạ Trí Viễn truy hỏi: “Bảo bối, em định để tôi ăn thế nào?”
Mặt Tụng Nhiên đỏ tới mang tai: “Anh muốn ăn thế nào thì… Thì cứ ăn thế ấy.”
“Thế thì, trước hết chúng ta nấu một nồi nước nóng, chờ khi hoành thánh chín rồi thì sẽ cắn lớp vỏ từng miếng từng miếng, để lộ nhân thịt bên trong, lại nuốt sạch nhân thịt, đến nước canh chảy ra cũng liếm sạch sẽ, cuối cùng cùng nhau rửa bát…. Em cảm thấy thế nào?”
“….”
Từ tắm rửa đến thanh lý, thế mà anh đã nhắc đủ toàn bộ các bước của trình tự.
Lưu manh.
Về sau phải để người ta nghiêm túc ăn hoành thánh thế nào hả?
Tụng Nhiên xấu hổ đến độ toàn thân nóng lên, cậu rũ mi trả lời: “Được chứ.”
Hạ Trí Viễn lại hỏi: “Thế em thích dùng nồi nào để nấu hoành thánh? Nồi nhà em, hay là nồi nhà tôi?”
Tụng Nhiên: “Tùy… Tùy anh.”
Hạ Trí Viễn hơi suy nghĩ, đoạn nhìn về chiếc ghế sô pha vải màu sáng trong nhà. Đấy là nơi mà Tụng Nhiên đã từng tự an ủi qua điện thoại, khi ấy tiếng thở dốc của cậu ngọt ngào mà hấp dẫn biết bao, khiến anh bên kia bờ đại dương gần như thất thố. Anh cảm thấy bản thân mình ngứa ngáy đến lạ, bỗng nhiên cực kỳ muốn ân ái cùng Tụng Nhiên trên chiếc ghế sô pha này, bèn quyết định: “Dùng nhà em.”
“Dạ.”
Tụng Nhiên gật nhẹ đầu.
Cậu nảy sinh phản ứng sinh lý mãnh liệt, dương vt bị trói chặt trong quần jean, cương đến nỗi căng đau khó chịu. Hạ Trí Viễn ôm lấy cậu, ngón tay sờ soạng dọc từ sống lưng xuống dưới. Lúc sờ đến bờ mông, bàn tay anh ôm trọn lấy hai phiến thịt cách một lớp quần, dùng sức nhấn nó về háng, muốn thông qua ma sát để làm dịu cơn khô nóng trong người.
Có lẽ vì quá lâu không có tiếng nói chuyện lớn tiếng, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang đột ngột tắt đi.
Một bên sáng, một bên tối đã phác họa đường nét của người đàn ông này rõ ràng, từ xương lông mày, mũi, cằm, hầu kết, đường cong góc cạnh của khuôn mặt, vô cùng gợi cảm.
Là dáng vẻ mà cậu thích nhất.
Tụng Nhiên si mê nhìn Hạ Trí Viễn. Cậu vươn tay, dùng đầu ngón tay mơn trớn từng tấc đường nét khuôn mặt. Lúc chạm phải hầu kết, Hạ Trí Viễn bỗng khẽ nuốt xuống. Phần xương sụn mềm lồi ra lướt qua lòng màn tay mẫn cảm của Tụng Nhiên, thoáng chốc kích thích luồng dục vọng hủy thiên diệt địa.
Cậu rút phắt tay về như bị điện giật, đáy mắt mờ mịt hơi ẩm.
Giây phút ấy, hai người nọ nảy sinh ăn ý không nói nên lời – Cái tay đang nâng mông Tụng Nhiên của Hạ Trí Viễn dùng sức hất mạnh, Tụng Nhiên mượn lực nhảy lên, hai chân quắp lấy thắt lưng anh.
“Em đổi ý rồi, chúng ta tới… Tới phòng anh đi…”
Tụng Nhiên dùng tay trái ôm lấy cổ Hạ Trí Viễn, tay phải sờ đến vạt áo trước, lộn xộn cởi cúc sơ mi anh ra. Cậu rải những nụ hôn nóng bỏng lên mặt và môi anh, cầu khẩn: “Hạ tiên sinh, xin anh… Hãy chơi em trên giường của anh.”