Chương : Lãnh địa trung tâm()
Đững tại chỗ nhìn lấy những bộ hoá thạch này trong lòng Tử Thiên thầm có hiểu rõ.
Nơi này nhìn rất có thể là một cái cổ chiến trường hoặc cũng là một cái nơi phong cấm chi địa.
Tử Thiên nghiêng về phía người sau nhiều hơn.
Khả năng nơi này là một cái bị phong cấm thế giới, thời gian phong cấm có lẽ là đã rất lâu rồi nên mới khiến những sinh vật ở nơi này bị chết đi một cách oan ức như vậy.
Lúc này Tử Thiên cũng không có tiến sâu vào nữa vì hắn biết chỗ hắn đứng nơi này đã gần như trung tâm của vùng lãnh địa trung tâm này rồi.
Hai mắt nhìn lấy phía trước một cái cảnh tượng hùng vĩ hiện ra.
Nơi xa xa tầm mắt một quần thể núi cao tụ họp lại với nhau.
Tử Thiên thấy vậy phóng người lên cao, vượt qua mấy lớp mây mù thì hắn mới dừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống.
Quần thể núi kia giống như một cái thành luỹ vây thành một cái vòng tròn.
Tại chính giữa trung tâm, là một cái thông thiên Cự Nhạc, đỉnh của nó đâm thẳng lên trời xuyên lấy mấy lớp tầng mây mà thân mình của nó giống như một cái trụ chống trời to lớn mà hùng vĩ bao phủ lấy mấy trăm triệu km vuông đất đai.
Sườn của ngọn núi này dốc đứng, tại lưng chừng ngọn núi có lấy mấy chục toà phụ sơn đột ngột mọc lên, nhìn nó giống như một cái cao quý nữ nhân đang đội lấy một cái vương miện nữ hoàng.
Xung quanh ngọn núi được phong toả bởi chín mươi chín toà to lớn Thần Phong, từng toà cao đến mấy mấy trăm vạn trượng, mặc dù không có to bằng ngọn núi ở chính giữa nhưng mà cũng cực kỳ uy nghiêm cùng bá khí.
Nhìn đến, diện tích của nó cũng phải có đến mấy chục triệu km vuông.
Tại phía ngoài nhất là hàng ngàn hàng vạn các toà khác to lớn ngọn núi lúc nhúc thành một bầy đếm mãi không hết.
Nhìn lấy những ngọn núi này làm Tử Thiên bỗng nhiên có cái tưởng tượng …
Đám quần thể này giống như một cái quốc gia hay một cái hệ thống chính quyền.
Ở giữa trung tâm nhất là một cái Nữ Hoàng, đại diện cho ngọn thông thiên Cự Nhạc kia mà xung quanh nó chín mươi chín ngọn Thần Phong chính là một đám binh tướng hầu cận dưới quyền chuyên nhận chỉ thị cùng bảo vệ Nữ Hoàng.
Phía ngoài nhất, dùng vô số mà tính các ngọn núi nhỏ hơn chính là các quân thần, binh cua tướng tôm cùng dân quèn các loại…
Trong lòng nổi lên cảm khái.
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên mà Tử Thiên hắn có thể tần mắt nhìn thấy những thứ kỳ vĩ như vậy.
Từ sa mạc rộng lớn đến hoang mạc đến bình nguyên cỏ xanh đến một con sông khổng lồ vắt ngang, cánh rừng cổ thụ rộng lớn chứa đầy các loài cây cao trọc trời, những sinh vật thần bí không biết đến các thần thú chỉ có trong truyền thuyết rồi lại đến cái quần thể những dãy núi, ngọn núi này.
Cảm khái về cảm khái nhưng việc chính là vẫn phải làm.
Tử Thiên từ trên trời cao dần dần hạ xuống dưới.
Biết được nơi này chính là vùng lãnh địa này trung tâm nhất, Tử Thiên lập tức độn thân tiến vào quần thể núi non kia.
Làm gì?
Dĩ nhiên là kiếm bảo rồi.
Để dễ bề phân biệt hắn chia vùng quần thể núi non này làm ba phần đó là vùng trung tâm, vành đai giữa gồm chín mươi chín ngọn Thần Phong cùng vành đai ngoài chính là vô số những ngọn núi phía ngoài.
Lần này là bởi vì đã đến trung tâm nhất nên hắn cũng không vội vàng đi thẳng vào trong mà trước hết cứ lục tung vành đai ngoài lên hết đã sau đó lại tiếp tục tiến tới.
Tử Thiên tại vành đai phía ngoài tìm tòi lục lọi trọn vẹn gần hai ngàn năm mới vui vẻ từ nơi đó chui ra.
Không phải chém gió, trung tâm lãnh địa quả nhiên bảo vật càng cao cấp hơn lãnh địa phía ngoài.
Tại nơi này hắn tìm thấy rất rất nhiều các loại bảo vật, đa dạng chủng loại, đa dạng màu sắc, đa dạng …
Nơi này bảo vật chẳng những nhiều vô số kể mà còn chất lượng cực cao.
Chỉ là … nơi này để cho hắn cảm giác giống như không lâu trước đây hẳn là còn có người ở lại.
Tại rất nhiều các ngọn núi, hắn âm thầm cảm nhận được có khí tức con người từng ở lại, chẳng những có người từng ở nơi này sống qua mà còn là rất nhiều người.
Chỉ là bọn hắn giống như gặp phải một loại nào đó uy hiếp diệt tộc nên mới vội vã rời đi, những bảo vật này chính là giống như bọn hắn vội chạy không kịp mang theo mà để lại.
Lộn xộn lộn xộn một đống.
Làm hắn khó hiểu là nơi này giống như đã vị màn sáng màu vàng kia chặn lại, ngăn cách nơi này với bên ngoài làm sao mà họ có thể thoát ra được.
Cái này làm hắn khó hiểu.
Mọi chuyện còn chưa có dừng lại ở đó.
Tại mỗi cái ngọn núi mà hắn đi qua tìm bảo vật, hắn đều thấy tại nơi đó có một cái thạch đài, thạch đài giống như chỉ được làm bằng đá bình thường nhưng mà điều làm nó kỳ lạ đó là ở trên đó đều được khắc lấy những văn tự kì lạ khác nhau.
Chẳng những vậy, chín thành thạch đài mà hắn đi qua đều có loang nổ vết máu, cùng vỡ nát thân thể, những thạch đài này trên không thậm chí còn có vô số những giọt máu lơ lửng mà bay.
Theo như hắn suy đoán thì rất có khả năng một trăm ngọn núi kia cũng rất có những thạch đài có máu thịt tồn tại.
Nếu cái này suy đoán là thật thì… con moẹ nó nơi này phải thương vong bao nhiêu người rồi!
Nghĩ đến cái này trong lòng hắn đều khẽ rung lên.
Nhìn trong não hải những cái kia bảo vật cùng một góc to đùng ao máu trong lòng hắn cũng chẳng đành lòng, nhưng vì đại kế của hắn nên hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt xin lỗi.
“Xin lỗi các vị nha, bảo vật các vị để lại ta sẽ giúp các vị dùng dùm, còn đám máu cùng xác thịt này của các vị thôi thì đối với ta hẳn là sẽ có nhất định tác dụng nên ta cũng xem phép các vị!”
“Coi như các vị làm ơn làm phước ha!”
Ngửa đầu lên trời Tử Thiên liền đối với đám máu thịt chủ nhân xin lỗi.
Từ lúc lần đầu hắn thấy đám máu thịt đó hắn liền không chần chừ mà thu luôn.
Thế mới nói…
Thời gian này hắn đã không biết phải xin lỗi bao nhiêu lần.
Việc hăn thu bảo không nói, nhưng mà khi hắn nhìn thấy đám máu thịt kia trong đầu liền nhớ lại trong tiểu thuyết huyền huyễn có nhắc qua, trong thế giới huyền huyễn những kẻ tu luyện ma đạo hay những kẻ tu luyện thể xác đều dùng đến máu thịt cường đại hoặc dùng một loại nào đó hấp thụ máu thịt cường đại cơ thể cùng thực lực.
Nhưng loại này phương pháp thường bị sinh linh ghét bỏ, liệt vào ma đạo ác nhân bị người người đuổi giết.
Chẳng những vậy, loại này tu luyện phương pháp, do hấp thụ máu thịt kẻ khác để tu hành nhưng vì trong số máu thịt đó còn tồn tại chủ nhân nó tàn niệm nên người dùng phương pháp này tu luyện rất dễ bị số tàn niệm đó quấy phá.
Hấp thu ít thì khả năng còn không sao nhưng mà nếu như hấp thu số lượng lớn, máu thịt lại hỗn tạp( của nhiều người khác nhau) thì tỷ lệ đăng xuất là rất cao.
Người tu luyện có thể bị tẩu hoả nhập ma điên điên khùng khùng, cũng có thể bị tàn niệm đoạt xá chiếm đóng thần hồn trở thành một cái ma đầu thị huyết, cũng có thể sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử…
Mà hắn thì lại muốn dùng chính đám máu huyết này để tố lại thân thể.
Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Tiếp tục đi tới.
Tử Thiên lại ở chín mươi chín ngọn Thần Phong tìm tòi.
Những nơi hắn đi qua chính xác là không còn lại thứ gì, từ bảo vật, đến máu thịt, ! cái gì đều không có tha, chỉ cần cảm thấy có lợi hắn liền thu lại.
Làm hắn ngạc nhiên là nơi này mặc dù chỉ có chín mươi chín ngọn núi nhưng mà số lượng bảo vật cùng số lượng máu thịt so vành đai phía ngoài còn nhiều hơn gấp mất trăm, mấy ngàn lần không thôi.
Trong đầu hắn bảo vật lúc này đã có thể chất thành một ngọn núi to như một ngọn núi phía vành đai ngoài lớn nhỏ.
Cũng không phải hắn khiêm tốn mà thực vậy, chỗ bảo vật này có thể so với một ngọn núi phía vành đai ngoài, có có mấy chục vạn trượng, độ bao phủ có đến mấy triệu km vuông đất đai.
Mà ao máu thịt lúc này đã có xu hướng hướng một cái hồ tiến tới.
Ước tính cái hồ máu thịt này có diện tích mười mấy km vuông, mà độ sâu cũng có đến mấy trăm mét.
Đây là một cái lớn như thế nào tài phú a!
Chậc! Chậc!