Chương .
Cốt thành cùng Huyết hải
Tử Thiên một mình đứng trên đỉnh núi, cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làn da.
Đây là lần đầu tiên mà hắn có thể chân chính cảm nhận được sự ma sát của gió kể từ khi đặt chân đến nơi này.
Cảm giác có một cái cơ thể suy cho cùng là tốt hơn linh hồn thể rất nhiều…
Đến hiện tại có rất nhiều việc mà hắn từng suy nghĩ khi quyết định tố lại thân thể, điển hình đó chính là việc duy trì sự sống.
Hắn sợ rằng một ngày mà bản thân tố lại thân thể thì sẽ chẳng thể duy trì sống được quá lâu, nhưng mà hình như hắn có chút nghĩ nhiều.
Bởi vì tại khoảng một ngàn năm trước, ngay khi mà hắn tố thể xong một thời gian thì hắn liền phát hiện ra bản thân mình không còn cảm thấy đói hay là khát nữa.
Điều này, là một cái minh chứng…
Hiện tại hắn đã không cần phải ăn để duy trì sự sống nữa, thay vào đó là hắn chỉ cần hấp thu thiên địa lực lượng là liền có thể thay thế việc cơm nước hàng ngày.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải nói hắn không thể ăn cơm hay uống nước, mà chỉ là những việc đó đối với hắn cũng giống như là giải trí vậy đó.
Không cần thiết phải ăn nhưng mà nếu như muốn ăn thì vẫn có thể được.
Haizz!
Thở dài một cái, Tử Thiên hất lên một cái miếng vải, quấn xung quanh thân mình.
Hắn hiện tại đã tương đối là nhàn hạ, nên bây giờ hắn phải đi kiểm tra nốt xung quanh nơi này, những nơi mà hắn còn chưa từng đi qua.
Mặc dù là cơ thể đã được tạo xong nhưng không có nghĩa bảo vật là sẽ không đi tìm nữa.
Nhớ năm ấy, hắn từ lãnh địa phía ngoài đi vào nơi này là chỉ chọn một cái thẳng tắp con đường, nên còn rất nhiều nơi hắn còn chưa có đi qua.
Thậm chí tại cái lãnh địa trung tâm này còn đến tám phần mười diện tích hắn còn chưa có đặt chân đến.
Đây là một khoản to lớn bảo vật.
Không thể vì thân thể đúc xong mà bỏ lỡ được.
Nghĩ liền làm, Tử Thiên động thân bay lên.
Nói đến việc bay này thì hắn lại nhớ đến một khoảng thời gian tương đối đau đầu.
Khi đó …
Tại một ngàn năm trước, sau khi mà hắn tố lại thân thể xong liền dành một ngàn năm để làm quen lại với thân thể, cũng tại trong thời gian đó, hắn liền muốn học cách bay.
Đắng cay thay, mặc dù cảm nhận được thực lực của mình rất rất mạnh nhưng mà hắn không thể nào mà giống như trong tiểu thuyết động thân liền bay được.
Phải một thời gian dài nghiên cứu sau đó, hắn mới hiểu được.
Bởi vì bản thân hắn không phải người của thế giới này nên nên có một số việc là tương đối “không bột đố gột nên hồ”.
Sở dĩ trước kia hắn có thể nhẹ nhàng bay lượn được đó là do hắn còn tồn tại dưới dạng linh hồn thể, mà bây giờ thì hắn trọng tố được thể xác thì chuyện động thân liền bay lên liền cực kỳ khó khăn.
Như trong tiểu thuyết, nếu như một người tu hành mà muốn bay lên thì phải cần đến một cái tu vi cấp độ nhất định, khi đó trong cơ thể người này sẽ sinh ra một loại khí lực giúp hắn ta bay lên, mà loại khí lực này giống như được gọi là nguyên khí.
Trong điển tích có nói, nguyên khí là một loại thiên địa lực lượng, có một độ phù hợp cực cao đối với trời đất… một người nếu như muốn bay lên chỉ cần điều động nguyên khí quấn thân sao cho nó phù hợp cùng thiên địa cộng hưởng, sau đó liền là bằng bào bản thân ý niệm điều khiển liền có thể bay được.
Khái niệm đại khái liền là như vậy.
Chỉ là lý thuyết thường cùng thực tế khác biệt rất nhiều, khác biệt này liền là hắn bây giờ.
Hắn, trong cơ thể nào có cái gì gọi là nguyên khí khí lực.
Nhưng mà điều đó không đại biểu hắn không thể bay.
Thế giới này, chắc chắn là sẽ luôn có bất ngờ xảy ra.
Tại mấy chục năm nghiên cứu cùng luyện tập sau đó hắn liền có thể bay được, chỉ là hắn lại không bay nhờ vào nguyên khí chi lực mà lại dựa vào trong cơ thể mình nước tràn bờ đê khí huyết.
Cách này mặc dù có hao tổn khí huyết một chút nhưng mà chỉ cần hắn điều dưỡng một hồi liền có thể hồi phục.
Tiếp theo đó hắn lại bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng linh hồn lực lượng để bay lượn.
Chỉ là cái này có phần lâu hơn một chút, phải mất gần một trăm năm sau thì hắn mới có thể bay được.
Cách này đối với hắn chẳng những khó nhằn mà còn tương đối hao tổn tinh thần nên mặc dù hắn có luyện tập nhưng cũng không quá chú trọng sử dụng.
Mà hiện tại đang phi hành trên không Tử Thiên chính là dùng khí huyết chi lực thôi động.
Hắn không biết là khi bay thì dùng nguyên khí bay có nhanh hơn không nhưng mà theo hắn thấy như hắn đang sử dụng huyết khí chi lực phi hành thì tốc độ lại khá nhanh, đại khái nhanh hơn khi hắn sử dụng linh hồn lực nhiều lắm.
Còn nhớ khi mà hắn đi từ ngoài rìa cao nguyên đi đến vành đai ngoài cần đến gần một ngàn năm thì bây giờ hắn chỉ cần đến hơn hai trăm năm mà thôi.
Ra khỏi thông thiên Cự Nhạc, Tử Thiên lập tức cảm nhận được thần thức của mình quay trở lại.
Vẫn như cũ là mấy chục triệu km diện tích bao phủ.
Theo Tử Thiên không ngừng bay ra phía ngoài, thần thức của hắn quay lại ngày càng nhanh.
Khi hắn đặt chân đến vùng xương cốt thần thức của hắn liền lên đến mấy tỷ km.
Đến nơi này, Tử Thiên cũng không còn tiếp tục đi thẳng lên phía trước nữa nữa, mà thay vào đó hắn sẽ đi vòng quanh kiểm tra khu vực chứa đầy xương cốt này.
Nhớ khi trước, khi mà hắn mới đi vào nơi này, hắn chỉ có thể đi thẳng một đường, hơn thế nữa, có đến một ngàn năm trăm năm là hắn dành thời gian đi phía dưới, tốc độ không được quá nhanh.
Bây giờ quay lại nơi này, kiểm tra lại, có chút ít cảm xúc làm hắn bồi hồi.
Thời gian ở nơi này giống như rẻ như lá mít vậy.
Thật, hắn đến nơi này thoáng cái đã mười bốn mười năm vạn năm rồi, mà những thời gian đó hắn chủ yếu là dùng để đi đường cùng tìm kiếm bảo vật.
Bất kỳ một vùng đất nào hắn đi qua đều phải dùng đến hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng vạn năm.
Đây không phải là một cái số ít thời gian.
Đang bay trên không Tử Thiên đột ngột lại dừng lại.
Tính đến hắn từ vành đai trung tâm đi ra đến vùng xương cốt này đã có mấy năm, ở phía dưới mặt đất, tất cả đều rất bình thường, tất cả đều là từng khối khổng lồ xương cốt.
Chỉ là vừa nãy, khi hắn đang mải nghĩ ngợi thời gian trôi qua thì đột nhiên trong không khí truyền đến một chút mùi ngầy ngậy công thêm một chút tanh hôi.
Cái mùi này hắn cảm thấy khá là quen thuộc.
Giống như trước đây có từng tiếp xúc qua.
Máu!
Đúng là như vậy, mùi này đúng là mùi của máu.
Mùi của nó cực kỳ tanh nồng cùng buồn nôn.
Không kịp chần chừ Tử Thiên vùn vụt lao về phía trước.
Chỉ thấy, theo Tử Thiên phóng như điên về phía trước thì mùi máu tanh cũng càng ngày càng nồng nặc.
So huyết trì của hắn trước đó còn nồng nặc hơn rất nhiều lần.
Thời gian trôi qua, một năm lại một năm.
Tại ba trăm năm sau, rốt cuộc thì Tử Thiên cũng cảm nhận được nơi phát ra mùi máu tanh là ở nơi nào.
Tiếp tục phi hành tầm hơn một tháng thì phía trước mặt Tử Thiên rốt cuộc cũng có thay đổi.
Phía trước không còn là từng khối to như quả núi xương trắng dải đầy nữa mà là một cái xếp thành trường thành xương trắng.
Hắn có thể cảm nhận được mùi máu tanh chính là ở nơi này phát tán ra.
Bắt được đầu mối, Tử Thiên lập tức phi thân về phía trước.
Tường thành ban đầu còn bé tý nhưng theo thời gian lại dần dần lộ rõ.
Đi đến chân tường thành làm bằng xương trắng này hắn mới thấy được độ hùng vĩ của nó.
Tường thành này rất cao, như một người bình thường đứng ở dưới chân thành đều sẽ không thể nào nhìn thấy tường thành điểm cuối cao đến đâu.
Nhưng mà hắn là ai, thần thức của hắn đủ để nhìn thấy cách đây một tháng đi đường thì há lại có thể không thấy được tường thành này độ cao.
Mười hai ngàn mét độ cao.
Đây là một cái cỡ nào độ cao?
Nhún mình một cái, Tử Thiên lập tức nhảy lên phía trên.
Từ phía trên quan sát xuống một cảnh tượng thậm chí còn so tường thành độ cao mà kinh hãi.
Cốt thành bên trong không phải là cái gì thành trì mà là một cái biển máu.
Chính xác thì là một cái vô biên vô tận biển máu.
Mà tường thành này chính là một cái bờ biển ngăn cách huyết thuỷ trong biển máu tràn ra bên ngoài.