Tối hôm ấy, Kiều Cảnh Nam không hề rời đi.
Bởi vì Thẩm Tư Vũ ngủ trong phòng, cho nên hai người lớn chỉ có thể chen chúc trên chiếc sofa chật hẹp ở phòng khách.
Kiều Cảnh Nam nằm phía dưới, Thẩm Tư Thần áp lên người hắn, bên trên phủ thêm một chiếc chăn mỏng.
"Có nặng lắm không? Hay là...!tôi trải thảm dưới đất."
"Ngủ dưới đất không tốt."
"Hay là...!tôi vào phòng với Tiểu Vũ."
"Em nỡ bỏ tôi ngủ ở đây một mình sao?"
Thẩm Tư Thần im lặng một thoáng, sau đó mới lí nhí trả lời, "Tôi sợ anh cảm thấy không thoải mái."
"Rất thoải mái, tôi ngủ đây."
Dứt lời hắn nhắm mắt lại, nhịp thở trầm ổn đều đều.
Thẩm Tư Thần không biết phải làm sao, cả người cậu đều căng thẳng đến cứng ngắt, cậu không dám nhúc nhích cũng chẳng dám thở mạnh, sợ sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Được một lúc thì cậu không chống cự thêm được nữa, sự mệt mỏi cả ngày hôm nay do tâm trạng sợ hãi căng thẳng và cơn buồn ngủ cùng nhau kéo đến nhanh chóng đánh gục cậu.
Chẳng hiểu sao khi được người đàn ông này ôm trong ngực, cậu cảm thấy rất an tâm, cũng rất bình yên.
Thẩm Tư Thần chìm vào giấc ngủ, trong lòng không hề có chút phòng bị hay lo lắng gì, cảm giác an toàn ấm áp bao bọc lấy cả thân thể và tâm hồn cậu, dịu dàng vỗ về theo từng nhịp đập của trái tim.
Đợi cậu say giấc ngọt ngào, người phía dưới bỗng nhiên mở mắt ra, môi mỏng kéo lên một đường cong mãn nguyện.
Kiều Cảnh Nam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm, mùi hương thanh mát tỏa ra từ người cậu khiến tâm trạng hắn thư thái vô cùng.
Thiếu niên của hắn vẫn luôn như thế, năm năm qua chưa hề thay đổi, trên người cậu không có mùi nước hoa nồng nặc, chỉ có hương thơm sữa tắm dịu nhẹ, tóc cũng rất mềm, da thịt non mềm mịn màng, mọi thứ vừa vặn hoàn hảo.
Lúc trước hắn không biết mình để tâm cậu như vậy là do hắn thích mẫu người giống như cậu, hay bởi vì là cậu nên nhìn đâu hắn cũng thấy thích.
Bây giờ hắn có thể khẳng định chắc chắn là vế thứ hai.
Năm năm qua hắn gặp qua không ít loại người, sạch sẽ ngây thơ như cậu cũng không ít, nhưng hoàn toàn không thể lọt nổi vào tầm mắt hắn.
Hắn điên cuồng tìm cậu, ngày ngày đều nhớ tới cảm giác được ôm cậu trong lòng, đêm đêm đều mơ thấy hình ảnh hai người cùng nhau triền miên, trong từng giấc mơ của hắn vẫn luôn in hằn hình ảnh cậu r.ên rỉ dưới thân hắn, bên tai hắn cũng luôn văng vẳng tiếng khóc ngọt ngào của cậu.
Kiều Cảnh Nam lần nữa nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn, chuyên tâm hưởng thụ cái cảm giác sung sướng mà mình hằng ao ước.
Chắc sẽ không có ai ngờ một người từng hô mưa gọi gió chốn thương trường, một Kiều tổng cao cao tại thượng vung tay một cái thì muốn gì cũng có như hắn lại có một ước ao như thế, ước ao mỗi đêm đều có thể ôm thiếu niên của mình vào trong ngực mà ngủ.
Tận năm năm rồi...!hắn chờ cái cảm giác này, chờ tận năm năm trời.
...
Kiều Cảnh Nam ngủ một mạch tới sáng, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn trong năm năm qua, không có đệm ấm chăn êm, nhưng lại có thiếu niên trong lòng.
Hắn ôm Thẩm Tư Thần rất chặt, giống như sợ cậu sẽ lại chạy mất vậy, cho nên buổi sáng khi cậu vừa nhúc nhích, hắn đã lập tức tỉnh lại.
Chung quy cũng chính là không yên tâm, lần trước hắn cũng ngủ ngon như vậy, lúc thức dậy thì đã chẳng còn ai bên cạnh.
"Sao vậy?"
Người bên trên ngừng động, "Xin lỗi, tôi làm anh thức giấc sao? Tôi chỉ định đi xuống, nhưng mà..."
Kiều Cảnh Nam liếc nhìn qua đồng hồ treo tường, mới hơn bốn giờ.
"Bình thường em đều phải dậy sớm như vậy sao?"
"Không phải...!chỉ là...!chỉ là..."
"Ngủ ở sofa làm em không thoải mái?" Hắn cảm thấy cũng đúng, sofa chật chội như vậy, cậu nằm trên người hắn cũng không nhúc nhích gì được, có lẽ là khiến cậu khó ngủ.
Kiều Cảnh Nam buông lỏng tay, "Vậy em vào phòng ngủ đi."
Hắn không muốn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Tư Thần không ngồi dậy ngay, cậu áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ của Kiều Cảnh Nam, nhỏ giọng giải thích, "Chính là chỗ đó...!chỗ đó của anh cứ chạm vào tôi...!tôi..."
Kiều tổng: "..."
Cái đó là sinh lý bình thường, hắn cũng không phải cố ý.
Buổi sáng sớm đều như vậy, huống hồ gì hắn còn đang ôm cậu trong lòng, không có phản ứng mới là chuyện lớn đó.
Thế nhưng nhìn cậu lúng túng ngại ngùng như vậy, đột nhiên phản ứng ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Tư Thần cũng cảm nhận được sự thay đổi ấy, mặt lại càng thêm đỏ bừng, "Anh không cảm thấy khó chịu sao?"
Đương nhiên là rất khó chịu, thế nhưng hắn không muốn cậu nghĩ hắn là một tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
"Khôg-..."
"Hay là...!để tôi giúp anh?"
Ba chữ "Không sao đâu" mà hắn vừa định nói lập tức bị câu hỏi của cậu cắt ngang, não hắn lại nghĩ hay là trả lời rằng "Không cần đâu", thế nhưng đến cuối cùng miệng của hắn lại nhanh hơn một bước thốt ra ba chữ, "Có thể sao?"
Người trong lòng hắn do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
Được rồi, hiện tại hắn thừa nhận mình chính là người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bởi vì hắn không thể từ chối lời đề nghị quá mức dụ hoặc này của cậu.
Đã nói rồi, yêu thì không cần dùng lí trí.
Kiều Cảnh Nam ngồi trên sofa, hai chân mở rộng, Thẩm Tư Thần ngồi bệt lên chiếc chăn mỏng được hắn lót trên sàn, khuôn mặt nhỏ e thẹn ngước lên nhìn hắn.
Lần này ánh đèn tuy không quá sáng, nhưng thật may hắn có thể nhìn rõ mọi thứ, bao gồm cả khuôn mặt dịu dàng của cậu.
Tim hắn bắt đầu đập mạnh hơn, trong lòng như có hàng ngàn đợt sóng thi nhau cuộn lên.
"Thật sự có thể sao? Em không cần phải ép bản thân làm điều mà mình không muốn." Hắn đưa tay xoa mặt cậu, hỏi lại thêm một lần nữa.
Thẩm Tư Thần hơi đỏ mặt, cậu đưa tay lên mở khóa thắt lưng của hắn như một câu trả lời.
Chuyện này cậu đã làm qua một lần, cũng không phải là quá khó khăn, hôm nay Kiều Cảnh Nam đã giúp cậu nhiều như vậy, xem như là cậu trả ơn người ta đi.
Đây cũng là lần đầu Thẩm Tư Thần nhìn rõ thứ kia, thật sự rất lớn.
Thẩm Tư Thần nuốt một ngụm nước bọt, hai tay run run đưa lên đỡ lấy h.ạ thân của hắn, trong lòng có chút ý nghĩ muốn rút lui.
Cậu ngước lên nhìn Kiều Cảnh Nam, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, mặt cũng căng ra, nhìn như là rất khó chịu, thế nhưng hắn vẫn không hề hối thúc cậu, cũng không ép buộc cậu, chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Cuối cùng cậu vẫn không nỡ.
Thẩm Tư Thần há to miệng hết cỡ, cố gắng đưa h.ạ thân nóng rực của Kiều Cảnh Nam vào thật sâu, động tác có chút đột ngột làm người đang ngồi cắn răng phía trên phải hít sâu vào một hơi.
Quá k.ích thích rồi.
Môi lưỡi nhanh chóng lặp lại động tác phun ra nuốt vào, cậu vẫn như cũ không có chút thành thục nào, thế nhưng lại khiến Kiều Cảnh Nam k.ích thích đến muốn bắn ngay lập tức.
Miệng nhỏ của cậu thật ấm áp, cũng rất trơn trượt, chặt chẽ bao lấy h.ạ thân của hắn, không một kẻ hở.
Từng cái động chạm dù chỉ là nhỏ nhất cũng khiến hắn muốn phát điên, mồ hôi trên trán bắt đầu kết thành dòng chảy xuống sườn mặt.
Từ tối hôm qua hắn đã rất tận lực khắc chế không để cho bản thân mình làm đè cậu xuống, điên cuồng làm cậu.
Nhưng hiện giờ cậu làm thế này chẳng khác gì tra tấn hắn thêm.
Kiều Cảnh Nam tựa lưng vào sofa, ngửa đầu ra phía sau, thở d.ốc từng hồi.
Đầu óc hắn mơ hồ hỗn loạn, vừa cảm nhận sự sung sướng mà thiếu niên đem lại, vừa cố duy trì tia lý trí cuối cùng.
Nghĩ tới hình ảnh Thẩm Tư Thần vùi mặt ở giữa hai chân, hai tay bấu vào đùi hắn, cái miệng nhỏ ngọt ngào đang ngậm lấy h.ạ thân của hắn...!cả người Kiều Cảnh Nam lại căng cứng lên.
"Ưm...!ư..." Tiếng kêu rất nhỏ, phát ra từ cổ họng của thiếu niên, đánh từng hồi mạnh mẽ vào bức tường lí trí mỏng manh của hắn.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng m.út của cậu cùng tiếng nước óc ách phát ra cũng phá lệ rõ ràng.
Lát sau hắn ngồi thẳng dậy, bàn tay dịu dàng luồn vào tóc của cậu, tròng mắt hắn đã nhiễm lên một vầng đỏ ngầu.
Hắn cố kìm nén d.ục vọng của bản thân, tự nhắc nhở mình không thể đè cậu xuống, không thể ấn chặt đầu cậu rồi đâm thật sâu vào trong cổ họng ấm áp của cậu, ngàn vạn lần không thể làm như thế.
Giọng hắn khàn đi, "Thần Thần, được rồi, em buông ra đi, tôi sắp..."
Cậu mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn, mắt cậu đã phủ một tầng sương mờ, đuôi mắt ươn ướt, khuôn mặt hơi ửng hồng, hơi thở cũng có chút gấp gáp, bộ dáng đáng thương mà cũng vô cùng mê hoặc.
Thẩm Tư Thần hiểu được ý hắn, nhưng lại không có ý định dừng lại, dù quai hàm của cậu vô cùng mỏi, môi lưỡi cũng tê rần, thế nhưng động tác phun ra nuốt vào chẳng những không dừng lại mà còn bắt đầu nhanh hơn, lực m.út cũng mạnh hơn một chút.
"Thần Thần..."
Lúc cậu đưa hắn lên tới cao trào, trong đầu hắn trống rỗng, hai mắt nhắm nghiền còn miệng thì vô thức lặp lại tên cậu.
"Khụ...!khụ..." Thẩm Tư Thần che miệng, có nén lại tiếng ho.
Kiều Cảnh Nam lập tức bừng tỉnh, hắn vội vàng khom lưng đỡ lấy thiếu niên, tay kề lên miệng cậu, "Thần Thần, có phải khó chịu lắm không, em mau phun ra, đừng nuốt..."
Hắn vừa dứt câu thì nghe thấy "ực" một tiếng, thiếu niên đã nuốt xuống chất lỏng đặc sệt trong khoang miệng rồi.
Hai người mở to mắt nhìn nhau, một người ngại ngùng, một người trầm mặc.
Hai đầu lông mày của Kiều Cảnh Nam nhíu lại, hắn đưa tay lau một ít chất lỏng còn sót lại trên khóe môi của cậu.
Động tác vô cùng dịu dàng, trong ánh mắt cũng ngập tràn thương tiếc.
Thẩm Tư Thần rụt rè cúi đầu nên không nhìn thấy, cả người cậu co lại, trong lòng có chút rối rắm, hình như...!hình như vừa rồi cậu làm không được tốt, cho nên người kia mới có vẻ mặt như vậy.
"Tôi...!xin lỗi."
Sắc mặt Kiều Cảnh Nam càng khó coi hơn, "Sao em lại nói xin lỗi, người nên nói là tôi mới phải."
Hắn bế người đang co ro trên sàn lên, ôm vào trong ngực, "Tôi đưa em đi súc miệng."
Thẩm Tư Thần giật mình, hai tay theo phản xạ vòng qua ôm cổ hắn.
Dường như nghĩ tới cái gì, cậu ấp úng, "Nhưng mà, Kiều tổng...!anh...!có phải nên mặc quần vào trước không?"
Thịt bò tâm sự:
Aww muốn viết H cháy hơn nữa, nhưng sợ mọi người chê tục, cố chọn từ ngữ lắm rồi, nếu thấy không hay thì thông cảm nhá.
Về sau chương nào có cảnh + dù nặng nhẹ gì mình sẽ note chữ H nhá!.