Liêu Tịch từ bên ngoài bước vào, ngồi xuống giường quan sát biểu hiện của nó, ban đầu anh muốn giấu đi nhưng sớm muộn nó cũng biết, thà đau một lần rồi thôi "Tiểu San!"
"Ân?" nó đang tựa lưng vào gối dùng răng cửa gặm gặm miếng táo ngọt lịm.
Anh không nỡ phá vỡ sự yên bình của nó, ngập ngừng mãi nói không thành câu "Con của chúng ta..."
Nó khựng lại, không nhìn thẳng vào anh mà chăm chú nhìn TV, bỏ lại miếng táo xuống đĩa sứ ở tủ đầu giường, nó nở nụ cười thê lương "Em đều biết! Xin anh đừng nhắc tới nữa!"
Liêu Tịch xúc động ôm nó vào lòng liên tục hôn lên tóc nó "Anh xin lỗi! Đều là lỗi của anh. Anh nhất định cho ả đàn bà độc ác đó một bài học!"
Nó lắc đầu "Bỏ đi, ai bảo em cướp đi nam nhân của cô ta!"
Tim anh đập thình thịch trong lòng ngực, cảm giác tội lỗi dần xâm chiếm cả linh hồn lẫn thể xác "Không! Em không có lỗi, anh trước đến nay chưa từng yêu cô ta! Anh... Anh sẽ bắt cô ta ký đơn ly hôn!"
"Không cần đâu!" Liêu Viễn San khẽ đẩy anh ra, bước xuống giường đi ra ban công hít một hơi thật sâu. Nó biết anh cũng đi theo phía sau nó, quay lưng về phía anh, nó lặng lẽ nhăn nhó, vết thương ở lưng nó còn chưa lành hẳn.
Ngày hôm sau, Lâm Vĩnh Kỳ nổi giận đùng đùng đi tới phòng bệnh của nó. Liêu Viễn San sợ hãi lùi vào góc tường.
"Tiện nhân! Mày còn dụ dỗ chồng tao ly hôn với tao?"
"..."
"Xem ra lần trước mày còn chưa sợ!"
"..."
May mắn, Liêu Tịch từ bên ngoài chạy vào giữ lấy cánh tay đang vung lên định hành hung nó của ả.
Thẳng tay giáng lên mặt Lâm Vĩnh Kỳ một cái tát thật mạnh, anh đứng chắn ngang che chở cho nó, tay chỉ thẳng mặt ả quát lớn "Tôi đã cảnh cáo cô, vậy mà cô vẫn không nghe. Chết tiệt! Cô là muốn tôi tuyệt tình mà xử lý sao?"
Lâm Vĩnh Kỳ hướng ánh mắt căm phẫn về phía nó, viền mắt ửng hồng giọng nói run run "Anh... Anh tại sao lại có thể đối xử tôi như vậy? TMD Liêu Viễn San cái tên biếи ŧɦái đồng tính này, mày làm sao lại mê hoặc anh ấy thành ra dạng này!"
Liêu Viễn San mở to mắt nhìn hai người như hai ngọn lửa đang đấu đá nhau.
Nó buồn bã gục đầu xuống gối không dám nhìn cũng không dám nghe.
"Lâm Vĩnh Kỳ, chúng ta ly hôn!"
Cô ả trợn mắt tức giận "Tại sao chuyện này anh cứ nói mãi, đừng ép tôi. Anh còn nói một lần nữa đừng trách Lâm gia và Liêu gia trở mặt!"
Liêu Tịch nhếch môi khinh bỉ, anh quay về giường ngồi xuống bên cạnh cậu "Tùy cô! Bất quá... Cho cô biết, tôi có trong tay bằng chứng cô hành hung người khác!"
Bị ánh mắt sắc bén cứa trúng, ả trán bắt đầu đổ mồ hôi, mặt đùng đùng hắc tuyến bỏ đi.
Lâm Vĩnh Kỳ đi rồi anh liền quay lại vẻ mặt ôn nhu ban đầu, lấy chiếc gối ra khỏi tay nó, ôm nó vào lòng khẽ nói "Ổn rồi!"
Lâm Vĩnh Kỳ không phải là người dễ cho qua, cô quay về nhà anh thu dọn đồ đạc một chút, tay mở ngăn tủ lấy đồ vô tình chạm phải một tấm ảnh.
Nam nhân trong ảnh xinh đẹp nụ cười tựa như ánh nắng mặt trời, lật bên dưới tấm ảnh ra có dòng chữ "Điềm Mạt La. Ngày --"
- ---- Flashback -----
"Tôivàcô chỉ làhônnhântrênhợpđồng ! Okay?"
"Tôikhôngtintheothờigiananhkhôngbịtôilaychuyển !"
"Tronglòngtôicóngườirồi, là nam, tôikhôngphải straight!"
-------------------------------------------
Cô giật mình làn rơi tấm ảnh sau đó lại nhặt lên, môi nhếch lên tạo thành nét cười ma quái "Thời gian kia còn chưa có sự xuất hiện của hồ ly tinh kia. Vào khoảng tháng năm đó trên báo xuất hiện rầm rộ tin tức tổng giám đốc Tân Tinh Vương Hoa Nhiên và một nam nhân tên Điềm Mạt La mất do tai nạn giao thông. Lúc đó trông Liêu Tịch vô cùng đau khổ, thì ra là do nam nhân này!"
Bỏ tấm ảnh vào vali, Lâm Vĩnh Kỳ hài lòng bước ra khỏi nhà...
Tác giả : muốn thầu thêm truyện nữa. Nội dung là do một phút cảm hứng dạt dào nghĩ ra. Có nên đăng hôn?!?!?! Hội ý đêi ~ -OwO-
Mặc dù mấy truyện kia và truyện này còn chưa xong:v quả nhiên bon chen:))