Dạ Nguyệt đã bỏ ăn không biết bao nhiêu ngày, bà càng ngày càng ốm yếu, Liêu Viễn San đương nhiên không dám và cũng không muốn gặp Liêu Tịch nữa nhưng Dạ Nguyệt vẫn không thèm nói với nó nửa câu.
Hôm nay, lúc nó đi làm về tầm h chiều, bà đưa cho nó một tờ giấy, là vé tàu hỏa
"Nếu muốn đi theo dì, con sắp xếp hành lý một chút, hai ngày nữa khởi hành!"
Nó bối rối đọc sơ qua giờ xuất phát của chuyến tàu "h - //" còn ngày nữa.
Thấy nó im lặng, bà cười khổ "Con muốn thì cứ ở lại, có gì cứ tới Hàng Châu tìm dì!"
Nó giữ tay bà, chau mày khó xử nhưng nó vẫn đưa ra quyết định "Dì! Con đi theo dì, dì ở đâu con ở đó!"
Bà xoa xoa đầu nó "Không cần miễn cưỡng, dì không giận con, chỉ cần con hạnh phúc dì đã mãn nguyện rồi!"
Liêu Viễn San lắc đầu nguầy nguậy "Không! Hạnh phúc của con là mỗi ngày được chăm sóc cho dì!"
"Con nỡ bỏ lại Liêu Tịch sao?"
"Làm sao dì biết?" nó ngơ ngác nhìn bà.
Dạ Nguyệt ngồi xuống ghế thở dài, bà kể cho nó nghe một câu chuyện nó chưa từng nghe qua
"Năm đó... Mẹ con còn là một cô gái trẻ đã phải ra ngoài kiếm sống, do tuổi đời còn quá nhỏ nên bị người khác lừa làm gái mại dâm, từ đó chị ấy nuôi sống gia đình bằng nghề đó. Lúc ấy dì cũng chỉ mới tuổi, chị ấy trong một lần bất cẩn để mình mang thai, chị ấy nghĩ mình có thai với một nam nhân tên Liêu Tịch, người đó gia thế hùng mạnh, vẻ ngoài tuấn tú còn là một siêu mẫu quốc tế, trong lúc chị ấy đi tiếp khách ở bar đã gặp anh ta..."
Giọng bà càng nói càng đặc lại, thanh âm nức nở khiến nó đau lòng "...Sau đêm đó, toàn bộ quay về quỹ đạo ban đầu, chị ấy sau khi làm chuyện kia với anh ta thì phát hiện mình có thai nhưng đã quyết định giữ con lại vì con dù sao cũng là giọt máu của chị ấy. Năm con tuổi, Ngọc Bích gửi con cho dì nuôi, chị ấy không nói lý do nhưng dì biết, là do người nhà họ Liêu sợ mẹ con dùng con uy hiếp họ nên đã không để yên. Lúc con tuổi chị ấy đột nhiên tới đưa con đi rồi quay về nói với dì rằng con không còn trên đời nữa..." nói tới đây bà đã chính thức rơi lệ, những giọt lệ mà từ rất lâu bà giấu sâu trong đáy lòng mình.
Liêu Viễn San cũng đau lòng, nó cảm thấy mình thậy vô tâm, nó hận bản thân mình cũng hận luôn nam nhân vô tình là anh, thì ra anh chính là nguyên nhân khiến mẹ nó chết, là Liêu gia đã hãm hại gia đình nó.
Càng ngày nó càng muốn cách xa anh, không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Liêu Tịch nhận được tin báo anh biết cậu sắp rời khỏi đài nam, ánh mắt nhìn ra cửa nheo lại nguy hiểm "Dạ Nguyệt sao?!"
Từ sớm hai người đã cùng nhau đi tới ga tàu hoả, chờ mãi vẫn chưa thấy tàu chạy, mặc dù đã là h phút, bên ngoài ồn ào bên trong cũng ồn ào. Chiếc loa thông báo truyền đến giọng nói "Xin lỗi quý hành khách, hiện tại ga tàu đang có chút trục trặc, chuyến tàu số D sẽ bị hoãn lại....."
Dạ Nguyệt nhìn hai tấm vé, đều là tàu số D, lại xách hành lý ra ngồi một góc, trán bà đã nhễ nhại mồ hôi.
Liêu Viễn San nhìn dì mình vì mình mà chịu khổ trong lòng vô cùng áy náy, nó lủi thủi theo sau bà không nói tiếng nào.
Người của Liêu Tịch cũng đã tới ga tàu, mấy nam nhân mặc âu phục đen nói năng lịch sự đến mời nó đi theo họ nhưng nó nhất quyết không chịu đi, cuối cùng không còn cách khác họ phải đem Dạ Nguyệt ra uy hiếp nó.
Liêu Vuễn San không cam tâm leo lên xe, ngồi nhìn cảnh vật trôi qua trước mặt, trong mắt mơ hồ là do sương mù hay là nước mắt đây?!
Dạ Nguyệt giằng co với bọn người kia vẫn không giữ lại nó được, bà buồn bã kéo hai chiếc vali quay về nhà. Tự nhốt mình trong đó cái gì cũng không làm, ngay cả cơm cũng không ăn.
Liêu Tịch nhận được tin Liêu Viễn San đã được đem về nhà, anh nhếch môi cười đắc ý, lập tức bàn giao công việc cho thư ký rồi lái xe quay về nhà.
Hình bóng anh trông chờ nhất ở ngay trước mặt nhưng biểu hiện của nó tại sao lại lạnh nhạt như vậy?! Anh biết từ khi nó đi khỏi anh đã sớm trở nên bất bình thường, đây gọi là anh vì nó mà phát cuồng. Hành động của anh không còn có thể kiềm chế, chỉ cần lại có được nó anh cái gì cũng có thể làm. Nó giận dỗi anh thì sao chứ? Ổn cả thôi vì anh biết Liêu Viễn San yêu anh biết nhường nào.
Liêu Tịch cởϊ áσ khoác, tiến tới gần Liêu Viễn San nâng mặt nó lên, dùng giọng nói cực nhỏ thỏ thẻ vào tai nó "Hoan nghênh, tiểu tâm can!"
Nó đẩy tay anh ra, vẻ mặt xuất hiện vài phần buồn bã, nó sợ anh sẽ đụng chạm cơ thể nó nên sớm một chút đã đứng dậy.
Liêu Tịch bật cười thành tiếng, nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của nó đang sợ hãi, anh bỗng cảm thấy cực kỳ hứng thú, nhìn nó cứ như chú thỏ nhỏ rụt rè vô cùng đáng yêu "Em sợ sao?"
"Tôi muốn về nhà!"
"Đây là nhà của em!"
Nó quay lưng thét lớn "Không phải!"
Liêu Tịch kích động bước tới gần tát vào mặt nó một cái thật mạnh "Aish! Em quả thật lỳ lợm mà!"
Nhìn khóe môi vươn máu của nó, anh mỉm cười vươn đầu lưỡi liếm đi, mùi vị cũng không tệ, anh hăng say ngấu nghiến môi nó đến khi nó thở dốc anh mới buông ra, ghé vào tai nó, anh nói nhỏ "Nếu em đi khỏi đây, người nào đó tên Dạ Nguyệt sẽ sống không yên đâu!" nói xong anh còn cười khẽ bên tai nó.
Giờ phút đó Liêu Viễn San chính thức minh bạch, nam nhân này không còn là Liêu Tịch mà nó yêu, trong mắt của anh chỉ có phẫn hận, thị phi, không còn sự ấm áp của Liêu Tịch nữa, chỉ còn thấy đằng sau đó là một bộ mặt của quỷ satan điên cuồng tàn sát.
Không cho nó thời gian suy nghĩ nhiều, Liêu Tịch nắm lấy cổ tay nó kéo đi nhưng nó không chịu cố ý vùng ra, anh tức giận dùng tay trái bóp cổ nó, tay phải giật lấy tóc nó lôi đi về phòng. Liêu Viễn San hiện tại cũng đã biết được tương lai của mình, chính là bị anh tổn thương thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng lỗi của ai người đó gánh, trước đây là do nó chọn anh, hiện tại không nên liên lụy dì Dạ Nguyệt.
(: Máy củangộsửaxong dồi nè xD!!!
: Đáng lẽdừnghệliệtởcặpnàydồicơmàtựdưnglạimuốnnữa. MuốnchoLươngTriềuVỹ cũng cóchồngmớicôngbằng (a.k.a Ngộ bonchenlắm, mặcdùcòncảđốngchưaviếtxong, vìngộtùyhứngnhưvmà :) thể loại: Ngượcthân ngược tâm, niênhạcông, blah blah blah... Đchôn ?)