“Không thích, sau này đừng mua nữa”
Cậu y tá đang ngủ gà ngủ gật choàng tỉnh giấc vì tiếng đẩy cửa của tôi, cậu ta dụi mắt ngẩng đầu lên.
“Tôi đến gặp bác sĩ Kỷ.”
Tôi luồn tay vào trong chiếc áo khoác len mỏng, bởi vì nãy chạy vội mà nói đứt hơi.
Có lẽ do cách nói của tôi quá đỗi tự nhiên và quen thuộc nên đã gây ra một sự hiểu lầm nho nhỏ, cậu y tá chỉ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, đáp: “Anh là bạn của bác sĩ Kỷ ư? Cậu ấy mới lên tầng để kiểm tra phòng đấy.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện bác sĩ thú ý phải đi kiểm tra phòng.
Tôi nhảo lên gác.
Đèn trên tầng hai được bật sáng trưng, khoảng không gian rộng lớn được ngăn thành ba phòng nhỏ, trong mỗi phòng lại có những chiếc lồng sắt với nhiều kích thước khác nhau kê dựa vào tường, một số chuồng đã được sử dụng để nhốt thú, một số chuồng khác thì còn bỏ trống.
Tiếng chó sủa vẳng lại từ căn phòng phía đối diện cầu thang, trực giác mách bảo cho tôi rằng hắn đang ở nơi đó, khi bước qua nhìn, tôi thấy hắn đứng quay lưng về phía mình và đang tẩn mẩn kiểm tra cho một con phốc sóc.
Có vẻ con poodle ở bên cạnh bị bạn nó đánh thức nên mới liên tục cạy cửa sắt và phát ra những tiếng rên ư ử.
“Không phải lúc nào tôi cũng thế đâu.”
Kỷ Thần Phong run lên, tay hắn va mạnh vào thành lồng tạo thành tiếng động lớn.
Vỏn vẹn trong thoáng chốc, lũ chó con trong phòng đã bắt đầu nhao nhao thi nhau sủa như được mùa.
Đám chó bị nhốt ở hai phòng khác cũng nháo nhác hết cả lên, sủa loạn theo phản ứng dây chuyền.
Tôi cau mày, đầu óc ong lên vì tiếng ồn, thành ra phải quay người đi khép cửa lại để ngăn cản tiếng ồn từ bên ngoài.
Kỷ Thần Phong chỉnh lại chỗ thiết bị suýt bị mình làm rơi rồi ngoái đầu lại thị sát tôi, nếp gấp giữa hai bên lông mày hằn sâu hoắm.
Hắn im lặng, nhưng ẩn trong đôi mắt đang găm chặt vào tôi kia lại ánh lên vẻ khiển trách nặng nề.
“Xin lỗi nhé, tôi làm cậu giật mình à.” Tuy cảm thấy mình vô tội nhưng tôi vẫn chủ động xin lỗi hắn.
“Chỉ có nhân viên y tế và chủ vật nuôi mới được phép lên tầng hai thôi.”
Chắc đang tỏ ý muốn đuổi tôi xuống đây mà?
Khó giải quyết đấy.
“Cậu y tá dưới sảnh bảo tôi lên.” Tôi giải thích, “Cậu quên tôi rồi à? Con rùa nhà tôi đang điều trị ở đây, tôi đến thăm nó.”
Hắn gật đầu rồi vươn tay về phía tay nắm cửa, “Nó không ở trên tầng này đâu, để tôi đưa cậu qua chỗ nó.”
Căn phòng chật chội cộng với mùi thuốc lá ám trên người Kỷ Thần Phong thôi thúc cơn nghiện trong tôi chộn rộn.
Bất giác, tôi hít một hơi thật sâu, và rồi, cảm thấy mùi khói thuốc đậm nồng ngạt ngào này phù hợp với hắn hơn là mùi xà phòng rẻ tiền từ tận đáy lòng.
Diện tích phòng vốn đã hẹp nên hắn phải nghiêng người sang ngang hết mức có thể để không chạm vào tôi.
Vì vóc dáng của cả hai đều to lớn nên trông như hắn đang chen chúc vào cùng một chỗ với tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể thấy rõ vệt sáng xanh nhỏ trên thiết bị ốc tai điện tử.
Tôi trau chuốt lại vẻ ngoài rồi liến láu lấp liếm cho mình: “Gã đàn ông kia động tay động chân với em trai tôi, tôi chỉ răn dạy lại gã hộ em trai mình thôi.
Bình thường tôi không thô bạo như vậy đâu.”
Tôi đã thử tưởng tượng ra rất nhiều cách phản ứng của Kỷ Thần Phong, nhưng không ngờ — hắn lại giơ tay lên bịt kín lấy ốc tai điện tử, mắt nhắm nghiền như thể đang phải hứng chịu cơn đau nào tê dại lắm vậy.
“Cậu có sao không?” Thấy phản ứng của hắn quá mức dữ dội, tôi mới sáp đến gần hơn để xem xét tình hình cho Kỷ Thần Phong, nhưng ngay giây sau đã bị đẩn mạnh ra.
Toàn bộ phần lưng bị đập mạnh vào lồng sắt, tôi mất thăng bằng nên loạng choạng ngã ngồi xuống sàn, BGM tiếng chó sủa lại vang ông ổng.
Hết bị hạ đường huyết, bị cắt hàng rồi lại đến bị đẩy ngã… Cũng muốn nhẫn nhịn lắm, nhưng thú thật bây giờ tôi chẳng thể chịu đựng nổi nữa.
Tôi ngẩng đầu, trợn trừng mắt với Kỷ Thần Phong: “Đằng đấy bị điên à?”
Có vẻ Kỷ Thần Phong cũng không ngờ rằng bản thân sẽ đột ngột xô xát với tôi, hắn nghệt mặt ra mất mấy giây, sau đó tháo ốc tai điện tử xuống và nhét nó vào túi áo blouse.
“Xin lỗi nhé, hình như thiết bị của tôi bị làm sao rồi.” Hắn chìa tay về phía tôi, “Cậu không sao chứ?”
Tôi hoàn toàn có thể hất tay hắn ra, từ chối lời xin lỗi của hắn và bỏ đi luôn.
Đây là bản chất của con người tôi, cũng là cung cách xử sự mà tôi vô cùng quen thuộc.
Nhưng, cũng giống như “công trình” cai nghiện thuốc lá vậy, càng cố gắng làm gì, tôi càng căm ghét việc mình vấp phải thất bại trong gang tấc.
Vào thời điểm này, rành là bỏ đi thì sướng thật đấy, nhưng điều tôi muốn không phải là cảm giác sảng khoái trong lúc nhất thời.
Tôi muốn “khổ một lần sướng cả đời”, muốn giải quyết triệt để “mối nguy hại to lớn” này.
Nên là, không thể bày ra dáng bộ cáu bẳn một cách vô lối được.
“Không sao.” Tôi lầm bầm, nắm lấy tay hắn để mượn đà đứng dậy.
Tôi còn chưa kịp đứng vững, hắn đã rụt tay về, làm như thể chỉ cần tiếp xúc với tôi thêm một giây nữa thôi là hắn sẽ bị lây nhiễm loại vi khuẩn kinh khủng vô phương cứu chữa vậy.
Thằng cha này ghét loài người như thế thì ngoại giao với bạn bè trên lớp và đồng nghiệp kiểu gì nhỉ?
Tôi âm thầm bỉ báng trong khi đang yên lặng đi theo hắn xuống tầng một.
Bước vào một căn phòng nhỏ, trông có vẻ là văn phòng, tôi thấy Tiểu Thảo đang nằm im lìm trong bể kính.
Lớp màng trắng che phủ mắt của Tiểu Thảo đã tiêu đi trông thấy, tình trạng sức khỏe tổng thể của nó khá ổn, khả năng cao là không nguy hiểm đến tính mạng.
“Tốt đấy…” Tôi ngoái đầu lại, định bụng khen Kỷ Thần Phong vài ba câu thì thấy hắn đang đứng dựa bên cửa với vẻ lơ đễnh.
Không có ốc tai điện tử đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi khả năng giao tiếp và không thể tiếp nhận bất kỳ thông tin nào từ thế giới bên ngoài.
Rắc rối thật.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã bắt đầu ngán ngẩm với kiểu giao tiếp khó khăn này.
Có vẻ, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến cho “người bạn nối khố” kia quyết định chia tay hắn nhỉ — Đâu phải ai cũng chịu đựng được việc người yêu mình không thể phản hồi cảm xúc đúng lúc.
Kỷ Thần Phong ngước lên nhìn tôi, hẳn là đã cảm nhận thấy ánh mắt tôi đang dán vào hắn.
“Cậu nói chậm lại một chút được không, tôi có thể đọc được khẩu hình miệng của cậu.” Hắn nói.
Tôi rút thẳng điện thoại ra rồi ra hiệu cho hắn quét danh thiếp.
Hắn thoáng do dự, nhưng vẫn chấp nhận lưu thêm thông tin liên lạc của tôi.
【Có vẻ Tiểu Thảo đang phục hồi khá tốt, cảm ơn bác sĩ Kỷ nhé.
】
Vừa gửi tin nhắn xong thì tôi nghe thấy giọng của Đường Tất An vọng vào.
“Tôi cần tìm một người, cái anh mà mặt mũi quàu quạu vừa vào ấy…”
Tôi quát người đứng ngoài cửa: “Đây!”
Đường Tất An đứng nghỉ cho lại sức một lúc rồi vào phòng tìm tôi.
“Cậu Tang, em xử lý xong xuôi hết rồi.
Cái chú đó không bị sao cả, em đút ít tiền vào túi rồi dìu ổng vào quán rượu.
Chủ quán rượu quen ông chú đó, người ta hứa là sẽ theo dõi ổng cho đến lúc tỉnh rượu rồi.” Nó tia mắt đến chỗ cái bể kính đặt trên bàn, con ngươi bỗng sáng quắc lên, “Ôi Tiểu Quy! Tiểu Quy còn sống thật này!”
Nó lao đến chỗ cái bàn rồi dòm vào trong bể kính như để xác nhận xem con rùa này có phải con rùa mà nó biết hay không.
Từ lúc Đường Tất An mới bước chân vào, Kỷ Thần Phong đã vội vàng đứng nép vào trong góc phòng, tỏ ý từ chối giao tiếp một cách dứt khoát.
【Đây là em trai tôi.
】
Tôi gửi tin nhắn cho hắn.
Hắn nhìn màn hình điện thoại rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó gõ tin nhắn trả lời bằng một tay.
【Ba hôm nữa là được xuất viện rồi.
】
Ba ngày ư, ba ngày thì làm được cái quái gì chứ? Tôi phải tìm ngay ra cách tạo dựng quan hệ với hắn trong ba ngày này thôi.
Chứ để đến sau này thì sẽ rất khó để tìm được lý do chính đáng.
【Ừm, cảm ơn nhé.
】
Tôi trả lời một cách lịch sự, sau đó ngoảnh đầu sang hướng khác, giở giọng: “Này, chó con.”
Đường Tất An quay lại nhìn tôi, nó quá quen với kiểu gọi của tôi rồi.
“Về thôi.” Tôi hếch cằm về phía cửa.
“Hôm nào anh lại đến thăm bé nhé.” Nó vuốt ve mai rùa, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
Đường Tất An vừa đi vừa âm ư hát trong miệng như một thằng thiểu năng.
Kỷ Thần Phong chỉ đứng dựa vào góc tường mà chẳng hó hé lấy bất cứ tiếng nào, dường như hắn đang cố thu mình vào một chỗ kín đáo nhất có thể để không cho ai phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.
【Tạm biệt.
】Tôi dừng bước trước Kỷ Thần Phong, rồi vừa gửi tin nhắn vừa vẫy tay chào hắn.
“Tạm biệt.” Hắn đáp lại tôi bằng cách phát âm trúc trắc.
Bánh sừng bò vừa mềm vừa ngọt trôi xuống dạ dày tạo nên thứ cảm giác khoan khoái mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được.
Tôi ngốn liền một lúc bốn cái, sau đó lau tay, vứt nửa túi bánh mì còn thừa ra ghế sau.
“Cậu Tang, anh thích bánh sừng bò lắm ạ?” Đường Tất An vặn to giọng, cố gắng nói át lại tiếng gió thổi ào ào.
Nâng cửa kính xe lên, tôi nhớ lại dư vị của những chiếc bánh sừng bò hồi nãy một cách tẩn mẩn.
Nói thẳng ra là mùi vị không ngon lắm, chẳng qua dạ dày tôi đã héo quắt lại nên nãy nhìn món nào cũng thấy ngon, cũng thấy hấp dẫn.
Nếu là lúc bình thường thì loại hàng này, cho dù có được nhập khẩu đi chăng nữa cũng không thể xuất hiện trên bàn ăn của tôi.
Không khác…… Kỷ Thần Phong là bao.
Nếu không phải do bất đắc dĩ thì tôi đã chẳng bao giờ giao du với loại người như hắn.
“Không thích, sau này đừng mua nữa.” Nói xong, tôi hạ lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Vì chuyện gặp bác sĩ mới mà tôi bị Tang Chính Bạch gọi đến sau một thời gian dài không gặp nhau.
Điểm hẹn là tại một nhà hàng Michelin trong tòa trung tâm thương mại của ông ta, chúng tôi chỉ gặp nhau trong vòng một tiếng, bởi ngay sau đó, ông ta còn cuộc hẹn với các khách hàng quan trọng khác.
Trong phòng VIP được trang trí thang nhã, tôi và Tang Chính Bạch ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn tròn có đường kính rộng phẩy mét.
Đường Chiếu Nguyệt lặng lẽ đứng phía sau Tang Chính Bạch hệt như một bông tường vi hoàn hảo.
Ngay từ khi tôi bắt đầu có nhận thức rõ ràng với thế giới xung qunh, bà ta đã là thư ký của Tang Chính Bạch rồi, suốt nhiều năm qua, bà ta đã cùng Tang Chính Bạch vượt qua biết bao sóng gió, thăng trầm.
Có thể nói, hai người họ chính là đồng sự ăn ý nhất của nhau.
Ngoài ngoại hình ra, Đường Tất An chẳng còn điểm nào giống với Đường Chiếu Nguyệt.
Chỉ cần Đường Tất An thừa hưởng một phần mười sự thông tuệ của mẹ nó thôi là đã được Tang Chính Bạch trọng dụng rồi chứ không đến mức phải làm chân cu li cho tôi như một con chó thế này.
“Bác sĩ mới họ Chu, người ta vừa từ nước ngoài về, chỉ lớn hơn mày vài tuổi thôi.”
Trên bàn có một phới đồ ăn nhẹ truyền thống, mặc dù đã sáu giờ tối, nhưng hôm nay tôi ngủ đến tận bốn giờ chiều mới tỉnh nên giờ chẳng có hứng ăn uống gì, chỉ thấy vừa mệt vừa buồn ngủ.
Điều tôi mong nhất bây giờ là mau mau kết thúc chủ để này để tôi có thể về nhà đánh tiếp một giấc.
“Người cùng lứa tuổi sẽ có tiếng nói chung hơn, mai mày đi gặp người ta xem có vừa mắt không.” Tang Chính Bạch gắp một miếng sủi cảo tôm bỏ vào miệng, thái độ mang tính chất thông báo chứ không hề có ý thương lượng.
Tôi không động đũa, ngón trỏ đập nhẹ trên mặt bàn bày tỏ thái độ cáu kỉnh, tuy bực bội nhưng tôi vẫn gật đầu một cách ngoan ngoãn.
“Con biết rồi.”
“Trông sắc mặt mày kìa, hôm qua lại đi bar trắng đêm đúng không?” Tang Chính Bạch đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Đã dặn mày tránh tiếp xúc với đám Trịnh Giải Nguyên rồi mà sao mày còn không nghe?”
Chỉ cần ông ta bảo Đường Chiếu Nguyệt đi điều tra là biết tôi không gặp bọn Trịnh Giải Nguyên suốt hơn một tháng này ngay.
Mặt mũi tôi nhợt nhạt thế này là do mất ngủ.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta chẳng bao giờ thực tâm quan tâm đến tôi, đến hỏi thăm tình hình gần đây của tôi cũng thấy phiền.
Mời bác sĩ tâm lý cho tôi không phải vì muốn sức khỏe tinh thần của tôi được cải thiện, mà chẳng qua là sợ một ngày nào đó tôi lại nổi điên lên rồi làm ông ta mất mặt thôi.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tang Chính Bạch, một gương mặt trẻ trung hơn, khôi ngô hơn bỗng hiện ra trước mắt tôi.
Mặc dù diện mạo của cả hai không giống nhau, nhưng biểu cảm thờ ơ của họ lại y hệt một cách đáng kinh ngạc.
Đúng là, bố con ruột có khác nhỉ?
“Bọn con không gặp nhau nhiều, nhưng chẳng phải bố từng nói là rắn quá cũng không tốt à, dù sao nó cũng là con của bác Trịnh.” Tôi nhấp một hụm trà Phổ Nhĩ, đè nén chút tức giận trong lòng.
Vẫn dạy dỗ con cái trong lúc ăn uống như mọi khi.
Đến giờ, Đường Chiếu Nguyệt bước tới nhắc ông ta, Tang Chính Bạch lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy: “Mày cứ ăn từ từ, bố có việc đi trước.”
Tôi chưa kịp nói gì mà ông ta đã rảo bước rời khỏi phòng.
Ăn cái đéo gì mà ăn.
Nhìn bộ đồ ăn mình chưa động vào tí nào trên bàn, tôi cười gằn một tiếng, sau đó nhấc chiếc chén nhỏ đặt trước mặt lên để quan sát kỹ hơn.
Lớp men tráng trắng tinh hoàn mĩ, bề mặt nhẵn mịn và láng bóng.
Đột nhiên, tôi quăng mạnh tách trà xuống đất khiến nó vỡ bấy thành từng mảnh.
Cũng giống như tâm trạng hiện tại của tôi, cũng tan tành.
//
—
Harry: Tại có nhiều bạn không theo dõi blog nên tui quyết định đăng song song vid chế, meme miếc các thứ lên cả wordpress lẫn blog trên face luôn:vv.