Nhân lúc đêm tối, Tang Niệm chạy vào dinh thự của nhà chủ.
Cậu rất quen thuộc với nơi này, biết vị trí của từng chiếc camera theo dõi, cũng biết cách lẻn vào tòa nhà mà không làm kích hoạt hệ thống an ninh.
Cậu giẫm lên ống dẫn nước mưa rồi trèo lên tầng hai, ngón tay bám chặt vào phần tường trang trí nhô ra, sau đó dựa vào lực quán tính của cơ thể để đánh đu, dằn mũi chân lên thành ban công.
Lúc này nên nghỉ ngơi cho lại sức, nếu không sẽ rất dễ thất bại.
Mấy năm trước, cậu từng thất bại một lần, bị ngã gãy chân khiến cho cậu chủ rơi nước mắt, kể từ đó, cậu hành động cẩn thận hơn.
Xét cho cùng, việc mình bị thương chỉ là chuyện nhỏ thôi, khiến cậu chủ buồn lòng mới là chuyện lớn.
Tang Niệm dựa vào chỗ tựa một chút để thả lỏng phần cơ dưới, đến khi cảm thấy đã ổn, cơ tay và cơ chân của cậu đồng thời bung sức, với lấy lan can ban công bằng một tư thế vô cùng mạo hiểm.
Nhìn xuống bãi cỏ tối đen như mực, Tang Niệm thở phào, nhanh nhẹn lộn người vào ban công.
Vào tháng , thời tiết ở thành phố Hồng cực kỳ nóng bức, ngay cả ban đêm cũng oi ả vô cùng, vận động một chút thôi là mồ hôi nhễ nhại.
Tang Niệm kéo vạt áo phông lên lau mồ hôi trên mặt và cổ, vừa đưa tay định đẩy cửa, cậu lại thấp thỏm hạ tay xuống, sau đó phủi mạnh quần áo trên người, cố gắng vuốt phẳng lại những nếp gấp luộm thuộm trên đó.
Sau khi vớt vát chỉnh trang áo quần, Tang Niệm giơ tay đẩy cửa một lần nữa.
Cửa kính ban công đáng lẽ phải được khóa lại bị cậu dễ dàng đẩy ra một cách nhẹ nhàng, căn phòng im phăng phắc, gió nhẹ thổi vào làm tấm rèm trắng trên giường đung đưa, khiến cho bóng người nằm dưới lớp chăn mỏng thấp thoáng ẩn hiện ở dưới ánh trăng.
Đã dặn trước là đêm nay tới rồi mà sao cậu ấy lại đã ngủ thế.
Mấy tháng không gặp, chẳng lẽ mình còn chẳng quan trọng bằng giấc ngủ của cậu ấy ư?
Tang Niệm nhăn mày, tiến đến chỗ chiếc giường bốn cọc kiểu Âu với vẻ bất mãn.
“Cậu chủ, có muốn ngủ thì ít nhất cũng phải đợi tôi… ngủ cùng tôi chứ chứ.” Tang Niệm bước đến bên mép giường, vừa nói, cậu vừa vén tấm rèm trắng lên, đến khi thấy dáng vẻ của người nằm trên giường, mấy từ cuối cùng gần như trở thành tiếng thì thầm.
Trên chiếc giường lớn, cậu thanh niên tóc đen nhễ nhại mồ hôi cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, mặt anh đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể run lên từng hồi, dáng vẻ đau đớn không sao chịu nổi.
“Ố ồ!” Cũng là một Alpha, tất nhiên Tang Niệm biết đối phương đang gặp chuyện gì.
Kỳ mẫn cảm của Kỷ Thần Phong đã đến.
Tang Niệm từng đổ bệnh vào năm ba tuổi, dẫn tới việc gặp vấn đề về tiết pheromone, cảm ứng của cậu với pheromone rất chậm, bất kể là pheromone của mình hay là của người khác.
Khiếm khuyết này làm cho cậu không thể phóng thích hay thu lại pheromone của mình một cách tự do, cũng không thể kịp thời tiếp nhận tín hiệu từ pheromone được A hoặc O khác truyền tới.
Rất nhiều lần, điều này khiến cho cậu trông cực kì hung hăng và hống hách.
Ai lần đầu gặp hai người họ, nếu không biết trước mặt mũi tướng tá của cả hai mà chỉ dựa vào khí chất cùng pheromone để phân biệt thì sẽ rất dễ nhận nhầm Tang Niệm là cậu chủ, suy cho cùng thì cũng hiếm có kẻ đầy tớ nào mà lại kiêu ngạo hơn chủ.
“Cậu chủ, dậy dậy… Cậu để thuốc ức chế ở đâu?” Tang Niệm quỳ trên giường, cậu luồn ngón tay vào mái tóc ướt sũng của Kỷ Thần Phong, không ngừng gọi khẽ bên tai anh.
Điều Tang Niệm không biết chính là pheromone của cậu đã nhanh chóng tỏa ra khắp căn phòng, trộn lẫn vào với luồng pheromone đang không ngừng xao động của Kỷ Thần Phong, thậm chí còn có chiều hướng lần át lại.
Đối với Omega mà nói, điều này chắc chắn đại diện cho sự “độc chiếm” và “nhất quyết phải có bằng được”, thế nhưng đối với Alpha, đây chỉ có thể là một sự khiêu khích.
Kỷ Thần Phong, vốn đanh mệt li bì vì bị hành hạ bởi cơn sốt cao trong kì mẫn cảm, bỗng mở mắt ra theo bản năng, cơ thể anh đã sẵn sàng cho cuộc chiến, tia sát khí lạnh như băng lóe lên trong mắt, thế nhưng, vào khoảnh khắc ánh mắt anh chạm đến Tang Niệm, sức lực được tích tụ lại bỗng chốc buông lơi.
“Tiểu Niệm…” Băng trong mắt Kỷ Thần Phong đều hóa thành nước, anh quyến luyến xoa mặt Tang Niệm không thôi, ngón tay bấu chặt lấy quần áo của đối phương rồi vùi đầu vào phần giữa eo Tang Niệm.
“Này!” Tang Niệm thử cử động nhưng lại bị ôm chặt hơn, “Thuốc ức chế đâu thuốc ức chế đâu? Chẳng phải ôm tôi thế này còn khó chịu hơn à?”
Alpha trong giai đoạn mẫn cảm cần được Omega hoặc thuốc ức chế xoa dịu chứ không phải vòng ôm của một Alpha khác.
“Mấy cái em nói không quan trọng…” Kỷ Thần Phong đáp bằng giọng rầu rĩ, “Anh thích mùi của em nhất.
Thích em nhất…”
Nghe vậy, Tang Niệm hơi trợn mắt, nhưng chỉ một thoáng sau, mặt mày cậu đã nóng bừng cả lên.
“Đừng đột ngột nói mấy lời như này chứ.” Cậu nghiến răng, siết chặt tay lại, cứng rắn gỡ Kỷ Thần Phong ra khỏi người mình.
Cậu quay người xuống giường rồi bật đèn ngủ lên, xục xạo khắp tủ để tìm thuốc ức chế.
“Trong tủ phòng tắm.” Giọng nói ướt át của Kỷ Thần Phong truyền đến từ trên giường.
Tang Niệm nhìn thân hình đang phập phồng lên xuống trên giường qua lớp rèm trắng rồi bước nhanh vào phòng tắm, cậu tìm thấy thuốc ức chế dạng tiêm trong ngăn kéo tủ.
“Ngoan nào, giơ cổ ra cho tôi xem.” Tang Niệm quay trở về giường, cậu ngồi khóa trên người Kỷ Thần Phong, một tay ấn đầu đối phương để cần cổ lộ ra hết mức có thể, sau đó cậu cắn mở phần nắp thuốc ức chế, tay kia tiêm chất ức chế vào cơ thể của Kỷ Thần Phong một cách chuẩn xác.
Cảm giác đau đớn mà mũi tiêm gây ra thực chất rất nhẹ, nhưng vì Kỷ Thần Phong đang trong kỳ mẫn cảm nên các giác quan của anh bị phóng đại ra vô hạn, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, chỉ nhói đau một chút thôi cũng đủ làm anh điếng người hồi lâu.
Vứt ống tiêm rỗng, Tang Niệm cúi xuống liếm đi chút máu rớm trên cổ đối phương.
Vốn dĩ chỉ định an ủi đối phương một chút, kết quả là càng liếm, động tác của cậu càng trở nên nôn nóng, răng nanh cậu day nghiến trên cổ Kỷ Thần Phong, rục rịch với con mồi dưới thân mình.
“Tiểu Niệm…” Bàn tay Kỷ Thần Phong lướt một đường từ đùi lên trên, anh xoa lưng Tang Niệm, qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt trong lòng bàn tay.
Muốn cắn xuống… Trút pheromone vào để anh biến thành của mình… Cắn xuống đi… Cắn thật mạnh vào…
Cuối cùng, thứ Tang Niệm cắn xuống lại là môi dưới của chính mình, cậu muốn dùng cảm giác đau đớn để lấy lại sự tỉnh táo, cậu ngồi thẳng dậy, oán trách: “Tại cậu hết đấy, thích với chả không thích…” Khiến cậu “muốn” chết đi được, cho dù chưa đến kì mẫn cảm.
Vì mẹ của Tang Niệm là vú nuôi của Kỷ Thần Phong nên cả hai đã lớn lên cùng nhau ngay từ khi còn nhỏ.
Do đều là Alpha nên mãi cho đến hai năm trước, khi cả hai đều đã mười tám tuổi, Tang Niệm vẫn một mực cho rằng tình cảm mình dành cho Kỷ Thần Phong có ba phần là tình chủ tớ, bảy phần là tình nghĩa anh em.
Kết quả là khi Kỷ Thần Phong tỏ ra quan tâm với Omega khác, cậu đã hoàn toàn phát điên.
Ngoài là Omega ra, Chu Cập Vũ còn điểm nào sánh được với cậu chứ?
Cái loại đĩ điếm ai cũng có thể làm chồng kia chẳng qua chỉ thích tiền của Kỷ Thần Phong thôi chứ sao có thể đối xử thật tâm với cậu ấy được? Còn cái tên Kỷ Thần Phong tồ tệch kia nữa, mới có dăm ba câu thôi đã để nó móc túi rồi.
Trên đời này, chỉ có Tang Niệm, chỉ có cậu là coi Kỷ Thần Phong quan trọng hơn mạng sống của chính mình, thế mà sao cậu ta lại có thể, sao lại có thể yêu người khác cơ chứ?
Giữ tâm tình như vậy, Tang Niệm hoàn toàn không mảy may quan tâm đến việc Alpha yêu Alpha là chuyện “kinh thế hãi tục” tới mức nào, lợi dụng sự hiều biết về Kỷ Thần Phong từ nhỏ đến lớn, cậu đã phá hỏng mối tình chưa kịp nảy nở giữa Kỷ Thần Phong và Omega nok, quay đầu lại đã lừa người vào trong tròng.
Vì trường học không ở cùng một thành phố nên ngoại trừ một số ngày nghỉ, họ sẽ sang thành phố của người kia để cùng dành thời gian cho nhau, chỉ đến kì nghỉ đông và nghỉ hè trở về thành phố Hồng, họ mới có thể ở bên nhau trong một thời gian dài.
Vì việc học trong học kì trước của cả hai đều rất nặng nề nên họ đã không thể gặp nhau trong khoảng thời gian đó, tính ra hai người đã không gặp nhau hơn ba tháng.
() Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
“Thì là thích thôi…” Dưới tác dụng của thuốc ức chế, Kỷ Thần Phong nhanh chóng trở lại bình thường, anh nằm trên giường, mỉm cười với Tang Niệm, nói, “Anh thích Tiểu Niệm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.”
Tang Niệm cụp mắt nhìn anh, mọi ngóc ngách trong cơ thể đều bị khỏa lấp bởi thứ cảm xúc đang sôi trào cuồn cuộn, trái tim như muốn nổ tung, da dẻ như muốn nứt toác.
Thân thể đau đớn, run rẩy, gào thét muốn được thỏa mãn dục vọng của một Alpha.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, xoay người sang một bên, quỳ trên giường, hạ thân trên xuống một cách tự nhiên, bày ra tư thế… đi ngược lại với thiên tính của Alpha, thậm chí còn khá nhục nhã đối với Alpha.
Đôi khi cũng không biết ai mới là người lừa ai vào tròng.
Tang Niệm đã nghi ngờ từ rất lâu rồi, rằng không biết liệu năm đó có phải Kỷ Thần Phong cố tình lợi dụng Omega để kích thích cậu, cùng cậu chơi trò “rút củi đáy nồi” hay không, nhưng vẫn luôn không có bằng chứng.
“Rồi, nhanh lên, tôi phải rời đi trước bình minh, nếu mùi mà không tán hết thì họ sẽ nghi ngờ mất.”
Kỷ Thần Phong ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào dáng vẻ ngoan ngoãn trên giường của Tang Niệm, anh đặt tay lên hông cậu, xoa bóp bằng một lực không nhẹ cũng không nặng, mãi vẫn không tiến thêm bước nào.
“Đừng đi mà.
Cứ bảo sáng sớm em đến tìm anh, phát hiện anh đến kỳ mẫn cảm nên đặc biệt ở lại chăm sóc.
Ngày trước anh đến kỳ mẫn cảm em cũng ở lại chăm sóc còn gì, họ sẽ không nghi ngờ đâu.”
Tì trán xuống chiếc giường êm ái, Tang Niệm chịu đựng từng cơn run rẩy của cơ thể, nghiến răng nói: “Sao cũng được, cậu nhanh lên!”
Mẹ kiếp, Kỷ Thần Phong mà là Omega thì đã chẳng rắc rối thế này rồi.
Nếu đối phương là Omega, cậu đã có thể hung hãn cắn vào cổ người ấy, để lại dấu vết trên người, rồi trút pheromone của chính mình vào người ấy, chứ không phải giống như bây giờ… Vì sợ bản thân bị mất kiểm soát và để lại dấu vết không nên để, cậu chỉ đành tự thân thuần hóa, khuất phục nằm dưới như giống cái.
Làm thế quái nào mà Kỷ Thần Phong lại khống chế được để không cắn mình nhỉ?
“Mấy tháng không gặp em không nhớ anh chút nào sao?” Kỷ Thần Phong nắm lấy vạt áo phông của Tang Niệm, kéo nó lên một chút.
Sao lại không nhớ cho được? Chẳng lẽ Kỷ Thần Phong cho rằng cậu phô ra cái tư thế này vì bản thân thấy hứng thú hay sao? Thằng Alpha nào mà dám chạm vào mông cậu thì cậu đã sớm tiễn gã đến Tây Thiên gặp Phật Tổ rồi.
Tang Niệm ngồi dậy, ra vẻ như muốn xuống giường: “Cậu chủ, cậu mà còn cọ tới cọ lui như thế nữa là tôi đi đấy…”
Kỷ Thần Phong ôm chầm lấy cậu từ phía sau, siết chặt eo kéo về.
“Tang Niệm, có phải em không thích anh không?” Kỷ Thần Phong cạ nhẹ răng vào tai Tang Niệm, hỏi với thái độ hơi tủi thân.
Có lẽ do kỳ mẫn cảm mà anh trở nên đa sầu đa cảm hơn một cách khác thường.
Tang Niệm luôn cư xử với người ngoài với thái độ thất thường, mềm cứng gì cũng không ăn, nhưng với riêng Kỷ Thần Phong thì có cứng mấy vẫn hóa thành mềm.
Chỉ cần Kỷ Thần Phong nũng nịu một cái là cậu đã không chịu được.
Dẫu cho đối phương có muốn lấy sao trên trời thì cậu cũng phải hái bằng được xuống cho anh mới thôi.
Tang Niệm quay người lại, vuốt ve sườn mặt của Kỷ Thần Phong: “Bất cứ thứ gì trên đời cũng có thể là giả, chỉ riêng tình cảm em dành cho cậu là không, cho dù chúng ta không còn trên cõi đời này nữa thì đến kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ cần em vẫn là em, em vẫn sẽ thích… Không, em vẫn sẽ yêu cậu.” Nói rồi, cậu cắn nhẹ lên môi Kỷ Thần Phong, “Em sẽ luôn yêu cậu, cậu chủ.”
Kỷ Thần Phong nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, không nói gì mà chỉ rướn người về phía trước, làm sâu nụ hôn hơn nữa.
Hai người ngã xuống giường, tấm rèm trắng bị nhuộm thành một màu vàng ấm áp bởi ngọn đèn ngủ khẽ phất phơ, mãi đến khi chân trời chong lên một màu trắng bạc mới ngừng lại.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của chị Táo.
Tang Niệm mở mắt ra, Kỷ Thần Phong đã không còn ở trên giường.
Anh uể oải vươn vai ngồi dậy, ngồi cho tỉnh ngủ một lúc rồi mới xuống giường.
Sau hơn ba tháng sửa chữa, cuối cùng họ đã chuyển về thành Ruồi vào ba ngày trước.
Cứ tưởng tường tiếc chỉ được sơn lại thôi, nhưng điều khiến Tang Niệm ngạc nhiên chính là mặc dù vẫn ở nhà cũ nhưng Kỷ Thần Phong đã cho đập thông phòng ngủ với phòng khách, mở rộng diện tích lấy sáng và thông gió, thay thế hệ thống mạch điện cũ và lắp đặt điều hòa không khí.
Hai hôm nay anh thử nghiệm thì thấy có vẻ hệ thống cách âm cũng đã được cải thiện.
Tiếng nước vọng ra từ trong nhà tắm, Tang Niệm đẩy cửa vào, thấy Kỷ Thần Phong đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, anh bước đến, ôm chầm lấy người kia từ phía sau một cách rất tự nhiên.
“Hôm nay ăn gì thế cậu chủ?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, cả anh lẫn Kỷ Thần Phong trong gương đều sững sờ.
“A, nằm mơ nên ăn nói linh tinh…” Anh nói lại lần nữa, “Hôm nay ăn gì thế bác sĩ Kỷ?”
Kỷ Thần Phong nhổ bọt trong miệng ra, anh lấy nước súc miệng rồi nhìn Tang Niệm trong gương, hỏi: “Mơ gì?”
Tang Niệm nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Chúng ta không bị tráo đổi, anh trở thành cậu chủ, còn em về làm đứa ở, nhưng hai đứa chúng mình vẫn yêu nhau.
Trong mơ anh không bị ngược đãi, thính lực của em cũng không sao, chúng ta không còn là chúng ta, nhưng dường như… vẫn là chúng ta.”
“Tốt thật.” Kỷ Thần Phong lấy khăn lau miệng, đáp.
“Phải, tột thật đấy.
Với lại trong mơ anh thích em gọi anh là cậu chủ, phải thử một chút mới được, tối nay em gọi anh là ‘cậu chủ’ nhé?” Tang Niệm đề nghị.
Kỷ Thần Phong nhìn anh một chốc, không trả lời mà quay người đi, nói: “Anh đi làm bữa sáng.” Nói xong thì rời khỏi phòng tắm.
Tang Niệm “xì” nhẹ một tiếng, anh vươn nửa mình ra từ cửa, nói với theo bóng dáng Kỷ Thần Phong đang vào bếp, “Trong mơ anh đâu thế này.”
Trả lời anh là tiếng ồn ào của máy hút mùi..