Đây gọi là gì đây?
Nhưng cuối cùng thì Đồng Nhất Niệm không có ngăn cản bảo mẫu vào nhà.
Ngồi bên bàn ăn chỉ cảm thấy đầu rất nặng nề, hít thở cũng khó khăn, ngâm nước lâu như vậy cuối cùng thì vẫn là bị cảm rồi..
Từ nhỏ cô đã sợ bị ốm, con người yếu ớt nhất là lúc bị ốm, không nói đến sự khó chịu của cơ thể mà còn đặc biệt muốn được sự quan tâm của người nhà, cô không giống như Đồng Nhất Lăng, lúc bị ốm có thể thoải mái nhõng nhẽo trước mặt mẹ nhỏ thậm chí còn mượn cớ ốm để mẹ nhỏ đồng ý rất nhiều mong muốn của mình, cô chỉ có thể một mình lặng lẽ trong một góc nhỏ của mình chịu đựng sự cô đơn, uống mấy loại thuốc khó uống kia, cắn răng chịu bị tiêm, chỉ mong trận ốm này nhanh chóng qua đi.
Hai năm này gả cho Lục Hướng Bắc cũng rất may mắn, hình như đến cảm nhẹ cũng không bị.
Nhưng hôm nay lại ốm rồi, cô nên làm thế nào đây?
Ngồi bên bàn ăn, ăn một miếng trứng không có khẩu vị gì nhưng bát cháo kia thanh đạm lại bị cô ăn hết cả bát, sau đó lên ngồi trên bàn không muốn động đậy.
Bảo mẫu nhìn thấy liền đi qua sờ chán cô mà giật mình: "Đại tiểu thư, cô bị sốt rồi!"
"Vậy sao?" – Tự cô cũng sờ thử nhưng không nhận ra điều gì, cả người lười nhác không muốn động chỉ nghe thấy bảo mẫu gọi điện cho Lục Hướng Bắc.
"Lục tiên sinh, đại tiểu thư ốm rồi, có chút sốt, có vẻ như bị cảm lạnh rồi.. dạ.. được.. được, tôi biết rồi.." – Sau đó bảo mẫu nói với Đồng Nhất Niệm: "Đại tiểu thư Lục tiên sinh muốn cô nghe điện thoại."
"Không nghe." –Cô cảm thấy không cần thiết nghe cuộc điện thoại này, tự mình đi vào phòng ngủ, lại cuốn mình vào trong chăn.
"Tiểu thư không nghe.. dạ.. dạ được ạ.." – Bảo mẫu lại báo cáo với anh.
Sau đó di động của cô liền vang lên, cô thuận tay với lấy nhìn, vẫn là Lục Hướng Bắc..
Ném di động ra xa, lấy chăn trùm kín đầu, không muốn quan tâm việc gì khác ngoài cái chăn.
Đúng khi cô dần dần có chút chán nản mơ màng ngủ thì chuông cửa kêu lên, sau đó bác sĩ đi vào, là bác sĩ thường đến khám cho Đồng gia, nhìn thấy cô bọc lấy mình như bánh trưng liền nhẹ nhàng cười: "Ồ, Niệm Niệm đang làm gì vậy? Lớn vậy rồi mà vẫn thích chơi bánh trưng nhỉ?"
Cô ngại ngùng chui đầu ra khỏi chăn, kêu lên: "Chú Phùng."
"Ừm, bị ốm nên cuối cùng cũng ngoan nhiều rồi! Để xem, trước tiên đo nhiệt độ đã." – Bác sĩ Phùng lấy nhiệt kế ra đưa cho cô: "Tự mình đo trước."
Đồng Nhất Niệm chớp chớp mắt, cô trước giờ luôn ngoan ngoãn, cô ở trong cảnh giới của Đồng gia không dám không ngoan ngoãn..
Nhiệt độ đo xong gần độ, bác sĩ Phùng muốn tiêm cho cô.
"Không tiêm không được sao?" – Cô sợ tiêm, có thể trốn liền trốn.
Bác sĩ Phùng ồ một tiếng: "Không được, trừ phi Lục tiên sinh nhà cháu đồng ý còn không thì chú không thể chống trả nổi những cuộc điện thoại đòi mạng kia của cậu ta đâu."
"Liên quan gì đến anh ta chứ!" – Đồng Nhất Niệm lẩm bẩm, sẽ nhanh chóng trở thành người ngoài thôi, bản thân anh ta chắc còn chưa biết!
Bác sĩ Phùng cười: "Sao lại không liên quan đến cậu ấy, chú hôm nay vốn có hẹn khám, nhưng một cuộc điện thoại của cậu ta đã buộc chú phải phái người khác đi để đến đây khám cho cháu đây, nếu chú mà nói không chắc cậu ta quay về sẽ xẻ chú thành tám khúc mất!"
Đồng Nhất Niệm nhìn chăm chú, bác sĩ Phùng đang nói đến là anh sao? Lẽ nào là Lục Hướng Bắc người mà không quan tâm gì đến cô đấy sao?
"Do đó, vì an toàn của bản thân chú nên mấy ngày này cháu hãy ngoan ngoãn nghe lời chú đi! Mau ngoan ngoãn đưa tay ra đây, tiêm một mũi thực nghiệm xem, ừm.. mang thai rồi sao?"
Đồng Nhất Niệm cứng đờ mặt: "Không đâu." – Ông trời ơi bác sĩ Phùng không phải lại càm ràm chuyện cô nên có con đấy chứ?
"Vẫn chưa có con sao? Ông già nhà cháu không phải là muốn cháu ngoại đến phát điên rồi sao? Có phải Lục tiên sinh nhà cháu có vấn đề không? Lần sau kéo anh ta đi kiểm tra đi!" – Bác sĩ Phùng giống như bắt được trò gì vui vậy, trên mặt xuất hiện nét ranh mãnh.
Tiêm xong bác sĩ Phùng vẫn ở bên cạnh cô, một lúc sau di độngcủa cô lại vang lên đúng lúc cô đang tiêm nên vừa hay có cớ không nhận, nào ngờ bác sĩ Phùng lại lấy chiếc di động đã vứt ra xa mang lại gần cho cô nói: "Là điện thoại của Lục tiên sinh, rút cuộc vẫn không yên tâm, đến tôi mà con không yên tâm rõ ràng là muốn sỉ nhục nghề nghiệp của tôi mà."
Ông nhấn nút nghe sau đó để di động bên tai cô, lần này không muốn nghe điện thoại của anh cũng không được rồi, dù sao cũng không thể trước mặt người ngoài mà lại gây ra sự lúng túng được.
Giọng nói của Lục Hướng Bắc từ đầu kia vang lên, vốn tưởng anh sẽ rất giận giữ, trong lòng vốn đã nghĩ kỹ nếu như anh giận giữ sẽ trả lời như thế nào, nào ngờ anh ta lại dịu dàng kì lạ: "Niệm Niệm, đang tiêm sao?"
Đầu óc cô bỗng nhiên không biết phản ứng ra sao: "Đang."
"Ừm, ngoan." – Anh dường như rất hài lòng, sau đó ngữ khí tràn đầy hối lỗi: "Niệm Niệm, xin lỗi em, em bị ốm anh lại không ở bên em, tự mình hãy chăm sóc tốt bản thân. Thời gian tắm không nên quá lâu, buổi tối không được giãy chăn biết không?"
Cô thấy rất kì lạ, đêm ngủ cô có thói quen giãy chăn sao? Sao cô lại không biết chứ? Trước giờ không có ai nói với cô..
Lục Hướng Bắc bên kia lại nói: "Lẽ nào em còn không biết bản thân mình có bao nhiêu là thói quen xấu sao? Nếu không ôm chặt em thì chỉ sợ ban đêm đến anh cũng sẽ bị em giãy ra ý chứ! Còn nữa, không được ăn kem, không ăn cay, quản chặt cáo mồm của em vào! Anh sẽ bảo bảo mẫu giám sát em!"
Cái này.. nếu như cô còn chưa nghe ra sự quan tâm cảu Lục Hướng Bắc thì cô thật sự có vấn đề rồi nhưng một Lục Hướng Bắc thế này làm cô thấy không quen, có thể bản thân thật sự có vấn đề rồi, có lẽ do bị ốm, hệ thống khả năng nghe có vẻ không được bình thường..
Nhưng có thể anh đối với ai cũng sẽ như vậy, đặc biệt là Ngũ Nhược Thủy nói không chừng còn tốt hơn ý chứ..
Cô cố gắng nghĩ như vậy để trái tim yếu ớt khi bị ốm của mình có thể tiếp tục trạng thái cứng rắn,
Dù nói thế nào thì bị ốm đúng là có chút phúc lợi, ít ra Lục Hướng Bắc khi rời đi vẫn còn hừng hừng nóng giận vậy mà bây giờ lại dịu dàng như nước vậy, cô cảm thấy dường như có gì đó cần nói liền nhỏ giọng nói: "Lục Hướng Bắc.."
"Hả?" – Nghe cô muốn nói chuyện anh có vẻ rất vui. Chỉ ngắn gọn một chữ "hả" nhưng lại bao hàm sự nhẫn nại và dịu dàng, loại cảm giác không thể nói thành lời đó lại làm cô nhớ lại lúc Đồng Nhất Lăng bị ốm ôm lấy cổ mẹ nhỏ nhõng nhẽo gọi "mẹ", mẹ nhỏ cũng ôm lấy em ấy và "hả" một tiếng như vậy, khung cảnh ấy Đồng Nhất Niệm luôn ghi nhớ trong lòng, Đồng Nhất Lăng trù môi còn mẹ nhỏ thì cả gương mặt là sự sủng ái. Phải biết một Đồng Nhất Niệm đang nhìn trộm trong góc nhỏ lúc đó có biết bao nhiêu là ngưỡng mộ..