Cả ngày hôm nay Đồng Nhất Niệm không biết đã trải qua như thế nào, cuộc họp lúc bốn giờ chiều, ba cô sẽ đến tham dự. Lục Hướng Bắc cần tổng kết công việc trong tháng của cô, trong cuộc họp anh sẽ báo cáo công việc với ba cô, thế nhưng cả buổi sáng cô lại không viết được gì. Nhìn vào màn hình máy tính thì tất cả đều là hình ảnh của Lục Hướng Bắc, anh cau mày khi tức giận, ánh mắt của người chồng nhiệt tình khi hôn cô, trách móc cô không hề kiêng nể... và còn vẻ mặt tức giận nhất của anh, cả cảnh anh cùng người phụ nữ khác ôm nhau. Mỗi khi nghĩ đến đây suy nghĩ của cô liền bị gián đoạn, sau đó liền quay về với bản tổng kết nhưng cứ đánh được vài chữ lại chìm sâu trong lơ đãng. Cô cứ ở trong tình trạng như vậy cho đến trưa. Lục Hướng Bắc đến tìm cô lấy bản tổng kết, cô ngồi sau bàn làm việc đảo mắt: "Vẫn chưa có!"
Sắc mặt Lục Hướng Bắc lập tức trở nên nghiêm túc: "Sao em chậm chạp vậy? Một bản tổng kết mà cả sáng cũng không xong?"
Đồng Nhất Niệm giận một cách âm thầm nhưng khổ nỗi lại không thể nói là do đang nghĩ đến anh. Đang định tìn vài câu chọc giận anh thì ngoài cửa vang lên tiếng nói yếu ớt: "Anh Lục, mọi người đều đi ăn trưa cả rồi, anh ăn ở canteen công ty hay gọi đồ ăn bên ngoài ạ?"
"Còn em?" Lục Hướng Bắc hỏi
Đồng Nhất Niệm tưởng là gọi cô, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Lục Hướng Bắc đang hướng ra cửa còn Ngũ Nhược Thủy ở cửa nhẹ nhàng trả lời: "Em ăn ở canteen, anh có cần em lấy về cho anh một phần không ạ?"
Lục Hướng Bắc lắc đầu: "Chúng ta cùng đi ăn đi!" – Nói xong mới quay đầu hỏi Đồng Nhất Niệm: " Em cùng đi chứ?"
Đồng Nhất Niệm lửa giận bốc lên liền gõ loạn bàn phím: "Tôi không đi, tôi cần nhanh chóng làm xong bản tổng kết này. Không làm xong sẽ không ăn cơm. Như vậy đã được chưa?"
Lục Hướng Bắc nhìn cô đầy nghi ngờ, một lúc sau mới gật đầu nói: "Tốt! Tinh thần đáng khen, vậy anh đi đây, buổi chiều anh chờ xem bản tổng kết của em!"
Anh quả thực đã đi như vậy, ra đến cửa còn cười với Ngũ Nhược Thủy. Sau khi bọn họ đi, Đồng Nhất Niệm đập bàn một cái thật mạnh, tức đến nỗi muốn đập luôn cả bàn phím. Bỗng nhiên QQ của cô kêu lên, vừa nhìn avatar đã biết là ai...trong lòng chớp mắt dâng đầy ấm áp. Mở ra quả nhiên là người tên là "không quên nhớ mãi". "Không quên nhớ mãi" là Thẩm Khang Kỳ - người bạn của cô từ nhỏ đến giờ, sau khi tốt nghiệp trung học thì thi đỗ trường quân sự, giờ là sỹ quan rồi. Khi cô kết hôn, anh trở về nói với cô những lời đau khổ như "sao không đợi anh". Còn cô ngoài lời xin lỗi thì không biết nói gì hơn. Từ đó về sau anh liền đổi tên trên mạng thành "không quên nhớ mãi" là vì tên trên mạng của cô là "nhớ mãi không quên"
Nhớ mãi không quên:......
Không quên nhớ mãi: "Niệm Niệm anh sắp quay về xem mắt, mau chuẩn bị tiếp giá!"
Nhớ mãi không quên: "Thật à? Khi nào vậy?"
Không quên nhớ mãi: "Vẫn chưa định ngày cụ thể, em nhất định phải gặp anh! Anh có mang quà về cho em đấy."
Đồng Nhất Niệm gửi đi một biểu tượng thèm thuồng: "Có quà thì em nhất định chờ anh rồi!"
Không quên nhớ mãi: "Niệm Niệm, anh ta có tốt với em không?"
Lòng Đồng Nhất Niệm chợt trầm xuống, ngồi trước màn hình cười khổ, các ngón tay trở nên thật nặng nề, dường như cô có muôn ngàn lời muốn nói với Thẩm Khang Kỳ nhưng đã dừng lại mà chỉ gửi đi một chữ: "Tốt"
Hết chương