Nếu như không phải vì công việc mà không muốn có con vậy thì vì nguyên nhân gì đây? Cô nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một nguyên nhân, đó là anh không yêu cô. Không yêu vì thế mới không muốn có con với cô. Nếu như không yêu cô, vậy tại sao anh lại cưới cô? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, đó là vì gia nghiệp của nhà họ Đồng. Nhưng anh lại không giống như vậy. Cô thật sự không thể hiểu nổi. Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ hiểu được anh.
Đêm đã rất khuya, ngủ cạnh người đàn ông đang ôm chặt mình như thế này càng làm cô tỉnh táo hơn. Cơ thể có chút tê cứng nhưng cô vẫn không muốn cử động. Sự thật là cô thích cảm giác Lục Hướng Bắc ôm mình, thích anh yên lặng ngủ cạnh mình, có như vậy mới làm cô cảm thấy anh thuộc về bản thân mình… Nhưng trong giấc mơ của anh sẽ là ai đây? Cô chưa bao giờ đoán ra được. Nhưng cô lại có trực giác, người đó không phải là cô, nhất định không phải.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cánh tay Lục Hướng Bắc siết chặt lại, sau đó truyền tới là hô hấp gấp gáp của anh. Ngay lập tức trong màn đêm tĩnh lặng vang lên tiếng hét kinh hãi của anh: “ Như Kiều! Như Kiều!” Lục Hướng Bắc tỉnh lại ngồi trên giường. Đồng Nhất Niệm vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng rất đau đớn, giống như những hạt mưa rơi trên mặt hồ từng vòng từng vòng dần biến mất. Đây là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên Như Kiều này. Lần đầu tiên là sau khi bon họ kết hôn không lâu, có một lần anh uống say cùng cô hoan ái, khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm thì cái tên từ miệng anh thốt ra lại là Như Kiều.
Nếu như bọn họ từng trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ. Vậy thì tất cả những đẹp đẽ đó đều chấm dứt vào đêm đó. Giống như đêm nay, Đồng Nhất Niệm giả vờ như không nghe thấy, không biết gì cả nhưng thực chất trong lòng cô như có hòn đá đè nặng vậy. Lục Hướng Bắc, từ khi đó đã không còn là ánh trăng sáng bên hoa sơn trà trong lòng cô nữa.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng sột soạt, Lục Hướng Bắc rời giường thì Đồng Nhất Niệm nhẹ nhàng mở mắt liếc nhìn đồng hồ dạ quang trong phòng, kim đồng hồ vừa chỉ ba giờ sáng.
Lục Hướng Bắc trong bộ quần áo cotton ở nhà, lúc này đang đứng bên cửa sổ.Rèm cửa đang mở, anh châm một điếu thuốc, ngoài cửa là màn đêm rộng lớn. Đến cả đêm tân hôn của bọn họ sau khi hoan ái anh cũng đứng như vậy rất lâu.
Đồng Nhất Niệm cũng không hiểu bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cái gì, ngoài ánh trăng ra thì còn có gì nữa đây? Cũng có thể cái mà anh nhìn thấy là thế giới của anh, là thế giới mà cô không thể chạm đến. Trong thế giới đó có thể có Như Kiều của anh nhưng nhất định là không có cô. Cô biết điều đó...
Trương Ái Linh nói lấy một bông hồng đỏ thì màu đỏ là máu muỗi trên tường, còn màu trắng là ánh trăng sáng trước giường. Vậy thì ai là ánh trăng sáng của anh đáng để anh nhìn ngắm mãi như vậy? Là Như Kiều sao? Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống ngấm vào gối chỉ để lại trên má cô một vệt mờ mờ. Cô chưa từng khóc trước mặt Lục Hướng Bắc, chưa từng… Trước mặt anh, cô kiên cường cứng rắn như một hòn đá nhỏ nhưng chỉ có cô biết rằng hòn đá có dù có kiên cường cứng rắn đến đâu đi chăng chỉ thì cũng không chống lại được sức mạnh của tạo hóa, mưa gió qua đi cô cũng chỉ là đống xương tàn hóa thành hạt cát rồi bay đi.
Hết chương