“Ha… ha... ha …” Lần đầu tiên Thành chân cảm nhận được mùi vị cười còn khó nhìn hơn cả khóc: "Người đó … không phải chị dâu đâu … không phải!”
Nhưng trên màn hình đã xuất hiện cận cảnh gương mặt tươi cười mê người của vợ sếp, phải nói rằng cô ấy có làn da trắng hồng đẹp hơn người. Đã bao giờ cô cười dịu dàng đến mê người như vậy với anh chưa? Ánh mắt của Lục Hướng Bắc lại sâu vào vài phần. Đột nhiên bộ mặt khóc lóc của Thành Chân có thêm vài phần nhăn nhó: “ Sếp à, cho dù đó là chị dâu thì cũng có khả năng cảnh này là do đóng thế. Đúng vậy! Nhất định là có đóng thế! Chị dâu sao có thể quay những cảnh như vậy được? Chị ấy cũng đâu có thiếu tiền!”
Thành Chân nhận thấy mình đã tìm được lời giải thích rất hợp lý nhất,không ngừng gật đầu để gia tăng tính chân thực của lời giải thích này. Lục Hướng Bắc vẫn giữ vẻ mặt không có gì kinh ngạc, ánh mắt nhìn màn hình sớm đã như băng hỏa giao đấu. Thế thân ư? Anh lặng lẽ cười thầm, trên màn hình lại phát lại lần nữa tấm lưng đẹp đẽ của người phụ nữ ấy,vcái nốt ruồi "chu sa" ở vị trí áo lót ấy đỏ ấy rõ ràng như vậy, chói mắt như vậy! Ai có thể đến nói cho anh biết trên thế giới còn có một người phụ nữ nào khác ngoài vợ anh không những có khuôn mặt giống mà đến cả vị trí nốt ruồi "chu sa" trên lưng cũng trùng nhau không?
“ Đi thôi! Về nhà!” Anh lạnh lùng nói, ra vẻ như chưa từng nhìn thấy gì cả. Thành Chân và Lâm Tử nhìn nhau toát mồ hôi lạnh. Có quỷ mới tin sếp chưa nhìn thấy gì, đi theo sếp nhiêu năm như vậy mà anh còn không biết sếp mình càng giận thì càng bình tĩnh hay sao? Điều này nên diễn tả như thế nào nhỉ? Ngột ngạt! Đúng! Sếp chính là chúa ngột ngạt! Nhưng chỉ cần ngọn lửa trong lòng sếp không làm liên lụy đến hai cái mạng nhỏ này của bọn họ thì bọn họ đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Đi về ư? Cả hai người cùng hoan hô. Xe nhanh chóng chạy về nơi ở của Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm, bỗng nhiên Lục Hướng Bắc nói "Dừng lại, rẽ trái.”
Thành Chân đang lái xe vội phanh xe, chẳng phải sếp bảo muốn về nhà sao: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?" Anh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Rẽ trái, rồi đi thẳng, rẽ phải đến ngã tư thứ hai thì rẽ trái!” Trong bóng tối, gương mặt Lục Hướng Bắc không hề vui vẻ một chút nào. Thành Chân không dám nói nhiều, lập tức lái xe theo hướng Lục Hướng Bắc chỉ, cho đến khi Lục Hướng Bắc nói: "dừng xe" thì xe dừng lại ở cửa một tiểu khu mới. Lục Hướng Bắc xuống xe, Thành Chân đang định hỏi anh xem có cần đợi không thì nhìn thấy anh vẫy tay: “Hai người về đi, sáng sớm mai đến đón tôi”. Thành Chân và Lâm Tử nhìn nhau, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ đen tối đang nhảy nhót, căn hộ mới? Qua đêm? Tình nhân mới của sếp? Mặc dù lòng hiếu kỳ đang lên đến cực điểm cũng chỉ đành giả mù nhìn sếp đi vào trong tiểu khu.
Trong căn hộ vừa mới trang trí của tiểu khu Ỷ Loan đang mở tiệc, trong phòng toàn mùi rượu. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nam nữ ăn mặc gợi cảm đang say sưa uốn éo nhảy nhót trong tiếng nhạc. Ở bên trong đó, người phụ nữ hấp dẫn xinh đẹp nhất đã nhảy lên bàn vừa nhảy vừa hét lên: “Các bạn thân mến! Mau chúc mừng tôi đi! Chúc mừng tôi từ nay thoát khỏi bể khổ! Trở về cuộc sống độc thân hoàng kim!” Cô còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng cửa mở "cạch" một cái, đèn bật sáng, người đàn ông đứng ở trước cửa với vẻ mặt lạnh băng. Bốn bề tĩnh mịch, không một tiếng động chính là từ ngữ dùng để hình dung khung cảnh lúc này. Có người chọc chọc vào người phụ nữ đang điên cuồng trên bàn trà: “Niệm Niệm, chồng bạn đến rồi kìa!”
Hết chương