Cô nghiến răng, Lục Hướng Bắc ơi là Lục Hướng Bắc, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa! Chờ rồi xem!
Cô dẫn bọn họ đến nơi mua sắm cao cấp nhất thành phố nhưng lại không vào trong mà lại đi vào một cửa hàng nhỏ bên ngoài. Cửa hàng không lớn nhưng trang hoàng rất độc đáo. Lục Hướng Bắc vừa bước vào liền thốt ra: “Không tồi chút nào! Sao trước giờ anh không biết có nơi như thế này nhỉ!”
Đồng Nhất Niệm nghe thấy liền công kích: “Không phải bây giờ ngài Lục đã biết rồi sao, sau này có thể đưa bạn gái đến mua quần áo! Quần áo ở đây không phải do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế nhưng bất kể là phong cách, thiết kế hay là chất liệu đều không kém hàng hiệu nổi tiếng đâu!”
Ngũ Nhược Thủy nghe cô nói vậy liền nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Đồng Nhất Niệm cũng nhìn thấy nhưng chỉ im lặng mỉm cười. C bé này cũng khá hiểu chuyện đó chứ, bây giờ đã nhận ra cô là Lục phu nhân rồi à.
Dường như Lục Hướng Bắc ngửi thấy trong không khí mùi dấm chua, nhìn cô cười: “Anh ngoài đi mua sắm với Lục phu nhân ra còn có thể đi với ai chứ?”
“Khó có thể nói trước được, hôm nay không phải là cùng…” Cô cũng cười nhưng không nói tiếp nữa.
Thật ra anh chưa bao giờ đi mua sắm với cô. Không chỉ mua sắm mà những chuyện như ăn cơm, xem phim, nghe nhạc, bọn họ đều chưa bao giờ làm cùng nhau. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hướng Bắc không biết nói gì nhưng trong lòng cô không có một chút vui vẻ của chiến thắng.
Thì ra tranh cãi, gây lộn giữa vợ chồng thì thắng thua chẳng có nghĩa lý gì cả. Dù thắng hay thua thì tình cảm đều bị tổn thương, cãi thắng rồi thì sao chứ? Ai cần quan tâm thì người đó bị thương nặng hay nhẹ, mà cô mãi mãi là người quan tâm nhiều nhất, vì thế mà cô sẽ luôn là người đau nhất.
Nhân viên trong tiệm thấy có khách đi vào liền chào đón rất nhiệt tình, nhìn thấy Đồng Nhất Niệm liền nồng nhiệ gọi cô “Đồng tiểu thư".
Cách xưng hô này làm Lục Hướng Bắc cau mày lại, cười như không cười nhìn Đồng Nhất Niệm: “Em thân quen với người trong tiệm thật!”
Nhân viên bèn cười giải thích: “Đồng tiểu thư là…”
Đồng Nhất Niệm nhanh chóng trừng mắt với cô. Nhân viên nhanh nhẹn liền sửa thành: “Đồng tiểu thư là khách quen của cửa hàng chúng tôi!”
“Hãy chọn cho cô gái này vài bộ quần áo, công sở, dạ hội, trang sức đi kèm, túi xacha đều phải hoàn mỹ đấy. Người ta lần đầu đến nên đừng làm hỏng biển hiệu của ông chủ các người! Còn về giảm giá thì là do tôi dẫn đến cô hãy liệu mà làm!” Cô chớp mắt với nhân viên.
Hàm ý của câu này người khác có thể không hiểu nhưng nhân viên trong tiệm thì hiểu.
Nếu như Đồng tiểu thư thật sự muốn giảm giá thì sẽ nói rõ ràng, vậy mà lại nói “liệu mà làm” thì có nghĩa là dê béo đến rồi tha hồ mà giết mổ đi!
Bình thường Đồng tiểu thư sẽ không làm như vậy, người làm ăn phải để hai chữ “thành tín” lên trước đầu, điều cần thiết là khách hàng phải quay lại. Còn hai người tới ngày hôm nay chắc chắn là đã đắc tội với Đồng tiểu thư, không cần bọn họ lại đến nữa.
Trong lòng Vi Vi như nở hoa đưa Ngũ Nhược Thủy đi thử đồ, trong lòng bắt đầu tính toán xem tiền hoa hồng của mình ngày hôm nay là bao nhiêu. Một người nhân viên khác đi đến bưng ra ba tách cà phê mời bọn họ ngồi trên sô pha: “Đồng tiểu thư đây là cafe của cô, còn vị tiên sinh đây thì sao ạ? Thêm sữa hay đường ạ?"
Đồng Nhất Niệm mỉm cười: “Đây là Lục tiên sinh, anh ấy không uống cafe."
Cô không nặng không nhẹ giới thiệu, giống như giới thiệu một người lạ không hề có quan hệ gì với mình vậy.
“Vậy Lục tiên sinh muốn uống gì ạ?” Nhân viên lịch sự hỏi.
“Nước lọc, cám ơn.” Trong lời nói của Lục Hướng Bắc đã bắt đầu không vui.
Lục Hướng Bắc là người kén chọn và thường rất cố chấp, đã thích trà xanh rồi thì loại khác không bao giờ uống nữa. Nếu đã không phải là loại trà ngon thì không cố uống, thà uống nước lọc cũng không uống loại trà đó.
“Lục tiên sinh xin chờ một lát ạ!"
Nhân viên đi rót nước. Đồng Nhất Niệm nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của Lục Hướng Bắc vang lên ở bên tai: “Lục phu nhân yêu quý, em giới thiệu anh như thế nào thế?”
Cô cười giả vờ như nghe không hiểu, ngực giống như bị kéo căng ra: “Lục tiên sinh thấy có gì không thỏa đáng sao?”
“Vậy bọn họ gọi em như thế nào?”
Cô lại cười, nhìn liếc sang, làn sóng trong đôi mắt như đang dịch chuyển: “Đồng tiểu thư, không phải sao?”
Anh cầm tách cafe của cô lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe mắt thể hiện ý cười, gọi một cách yêu nghiệt: “Vợ yêu quý của anh, hình như em quên là mình đã kết hôn rồi đấy!”
Cô chưa báo giờ quên, người quên là anh mới đúng. Cô cười châm biếm: “Chán uống nước lọc rồi thì uốn cafe cũng ngon đấy không phải sao?”
Nghe nói đàn ông đều như vậy, ăn trong bát ngồi trông nồi. Vợ là bữa chính, người tình là điểm tâm, thay đổi khẩu vị để đêm đêm được làm tân lang, mỗi ngày đều có hương có vị.
Anh thông minh như vậy thì làm sao có thể không hiểu ý trong lời nói của cô được đâ? Cùng lúc đó Ngũ Nhược Thủy mặc trang phục mới bước ra đứng trước gương ngắm nghía: “Anh Lục, em mặc như thế này có đẹp không ạ?”
Anh buông tách cafe xuống, chớp chớp mắt dùng âm thanh chỉ đủ cho cô nghe thấy nói: “Uống nhiều cafe sẽ kích thích gây khó ngủ…”
Ngay lúc ấy, cô không hiểu ý anh. Cô cẩn thận nghĩ nhìn vào mắt anh xem cảnh vật như thế nào, còn anh lại đứng dậy đi về phía Ngũ Nhược Thủy: “Rất đẹp! Đổi đôi giày mới, kết hợp với túi xách thử xem!”
“Anh Lục, em thích đôi giày đó! Nó đẹp quá!” Ngũ Nhược Thủy chỉ đôi giày ở gian trưng bày, đó là đôi giày thủy tinh, rất hợp với tên. Sản suất thủ công bằng da dê màu hồng dịu dàng ấm áp. Đinh thủ công tạo ra thủy tinh sang trọng, cả dáng dày đều cực kỳ tinh tế, gót giày còn đính một dải kết hình bướm bằng vải sa tanh hồng, đặt trong gian trưng bày đón ánh nắng chiếu vào liền như phát ra ánh sáng bóng lóa tuyệt đẹp.
Satanh hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám. Vật liệu dệt satanh là lụa, nylon hoặc polyester, mặc dù một số người quan niệm satanh chỉ làm từ lụa. Tiếng Việt cho đến đầu thế kỷ gọi loại hàng bằng lụa bóng này là vóc.
Satanh thường dùng làm vỏ áo bóng chày, quần short thể thao, đồ lót, áo ngủ, áo và váy dạ hội dành cho phụ nữ nhưng đôi khi cũng được dùng làm vật liệu may quần lót, áo sơmi và cà vạt cho nam. Nó cũng được sử dụng trong việc sản xuất giày sử dụng trong múa ba lê. Các ứng dụng khác bao gồm vải trang trí nội thất, vải bọc ghế và tấm trải giường.
Đồng Nhất Niệm ngồi trên sofa nhìn ra xa, trong lòng như đi vào ánh trăng, rõ ràng cười lạnh, một cô bé rất có con mắt nhìn, đôi giày này trên thế giới chỉ có một đôi duy nhất, đó là đôi giày do Kiệt Tây thiết kế và tự tay làm cho cô.
Vi Vi nhìn Đồng Nhất Niệm, giống như với tất cả các vị khách nhìn thấy đôi giày lịch sự cười giải thích: “Xin lỗi vị tiểu thư này, đôi giày này không phải là hàng để bán.”
“Nhưng…” Ngũ Nhược Thủy bũi môi, e dè nhìn Lục Hướng Bắc, trên mặt ghi rõ sự luyến tiếc.
Lục Hướng Bắc để lộ ra vẻ độc đoán: “Ông chủ của các người đâu? Liên lạc đi, tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”
Ôi! Trong thế giới của Lục Hướng Bắc đã là đồ vật thì đều có giá? Không cần quan tâm nó là cái gì mà hàng không bán, anh chỉ cần ra giá cao, anh dám đảm bảo người khác sẽ bán sao? Không sai, anh bây giờ đã là một người làm ăn thành công, trong làm ăn thì quy tắc đương nhiên là như vậy nhưng chỉ e rằng hôm nay anh phải hiểu ra một đạo lý: trên thế giới vẫn còn có thứ dùng tiền cũng không mua được.
Nhắc đến ông chủ, Vi Vi lại nhìn về phía Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm vờ như không nhìn thấy, để mặc bọn họ tự giải quyết.
Hết chương
Ps: hôm nay bù hôm qua nhé, chương gộp thành một