Tối nay đã cười quá nhiều rồi! Chưa bao giờ cô thấy anh cười nhiều như vậy. Có gì đáng để anh vui vẻ như vậy sao? Cô mặt lạnh xoay người đi vào bếp, tìm thấy một gói mỳ trong tủ lạnh liền ném cho anh: “Muốn ăn không?”
Kỳ lạ, không phải ở cùng Ngũ Nhược Thủy sao? Sao có thể không mời cô ta đi ăn tối chứ? Còn nữa, hôm nay cô chơi Ngũ Nhược Thủy một vố, anh không tìm cô tính sổ sao?
Một đêm này, mọi yêu ghét cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Gặp phải Lục Hướng Bắc, cô muốn trốn cũng không được.
Cô có chút chán ghét cảm giác này, vừa có ý tẩy chay lại vừa trầm mê. Giống như khi cô ở dưới thân anh, vừa hận đôi mắt hấp dẫn như màn sương của anh lại vừa không ngừng run rẩy vì anh. Giống như khi anh thủ thỉ bên tai cô “Niệm Niệm”, cô vừa nhớ đến anh khi gọi “Như Kiều” lại vừa không ngừng để trái tim mình chìm đắm trong tình cảm dịu dàng đó. Cô ghét Lục Hướng Bắc và bản thân mình như vậy.
Nếu như Lục Hướng Bắc đúng là Lục Thế Mỹ thời hiện đại, một lang sói mắt trắng của hiện thực. Là một lang sói, tuyệt tình với cô hơn một chút nữa thì cô đã không do dự. Nhưng anh lại cứ như vô tình lại như có tình làm cô đoán không ra, nhìn không hiểu làm người ta thật không biết thế nào. Thật khó chịu.
Cô cũng ghét bản thân mình như vậy, mâu thuẫn bối rối, đến bản thân cũng xem thường chính mình rồi. Nhưng mà cô vẫn ném cho mình một cái cớ, nếu như tình yêu trên thế giới này cứ tan tan hợp hợp, đơn giản chỉ cần một chữ "đoạn”, quyết đoán một chữ “ly” là có thể giải quyết được, thế mà sao vẫn có nhiều người mua dây buộc mình như vậy chứ?
Lục Hướng Bắc, trong thời gian hai năm đã thâm nhập vào từng mạch máu của Đồng Thị. Nói một cách nghiêm trọng thì còn liên quan đến vận mệnh Đồng Thị. Cô và Lục Hướng Bắc đã không còn là hai người đơn giản như nữa, vừa co rút dưới thân anh, trong đầu lại có rất nhiều phức tạp. Anh phát hiện cô không nhập tâm liền tăng thêm vài phần mãnh liệt, mang theo sự trừng phạt va chạm khiến dục vọng của cô khó có thể thừa nhận nổi, trong đầu cũng không thể tiếp tục giả vờ như là không có việc gì nữa.
“Mau gọi tên anh, Niệm Niệm…” Anh như mộ nhà thôi miên đang dẫn dắt bên tai cô. Tâm lý báo thù tinh nghịch của cô bỗng xuất hiện, những tiếng rên quyến rũ thoát ra từ môi cô, ánh mắt như mờ đi, mái tóc rối loạn nhưng âm thanh phát ra lại là: “Khang Kỳ… Khang Kỳ…”
Cô cảm thấy rõ sự co cứng của cơ thể anh, sau đó là sự tấn công như thác đổ thông thường mỗi khi anh nổi cơn giận. Cô cười thầm, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc người phụ nữ dưới thân mình kêu tên một người đàn ông khác. Kể cả không yêu hay là bất lực, nói dễ nghe là tôn nghiêm, nói không được dễ nghe cho lắm là chủ nghĩa đàn ông.
Sau khi phát tiết xong, anh quay người rời đi chứ không ôm cô ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy đi vào nhà tắm, rửa đi tất cả các dấu vết. Cô trong gương vẫn là đôi má đỏ hồng, những dấu hôn Lục Hướng Bắc lưu lại trên người cô dù rửa cũng không đi nhưng những dấu ấn trên cơ thể rồi cũng sẽ biến mất còn dấu ấn trong lòng thì sao? Cô thừa nhận cơ thể cô rất vui, anh càng điên cuồng cô càng vui vẻ. cảm giác này gọi là đau cùng khoái lạc. Lục Hướng Bắc, còn anh thì sao? Đêm nay anh có đau không? Hoặc có vui không?
Lần này rất nhanh cô đã đi vào giấc ngủ, người khó ngủ lại là anh. Cầm di động trong tay lật tới lật lui, trong mục ghi nhớ của di động viết: Hôm nay cô ấy trở về cùng Kiệt Tây, bộ dạng rất vui vẻ, đứng bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng cười của cô ấy vọng lại, tiếng cười nghe rất hay nhưng cô ấy lại nói dù cho nằm trên giường của Kiệt Tây cũng vẫn an toàn, ha ha…. Cô gái ngốc nghếch, chỉ có điều khi cô ấy trong vòng tay tôi người cô ấy gọi tên lại là tên một người đàn ông khác.
Viết xong đọc một lượt rồi lại xóa đi. Giống như cuộc đời anh, viết rồi lại xóa, mãi mãi cũng không lưu lại dấu vết.
Hết chương