Một đoàn bốn người dần đi xa, nhìn sân golf này như nơi không người.
Không khí sân golf như kiên cố lại, còn hơn cả kiên cố mà như là đóng băng.
Từ lúc Đồng Nhất Niệm xuất hiện, mặt Lục Hướng Bắc cũng giống như không khí này, chưa từng tan ra.
Anh nghe thấy Thẩm Khang Kỳ gọi cô “Nha đầu”, nhìn thấy anh ta buộc dây giày cho cô, thấy anh ta xoa tóc cô, thấy nụ cười nũng nịu dịu dàng của cô, sắc mặt anh ngày càng trầm lắng.
Không biết có tên nào không muốn sống lại nói ra một câu: “Bốn người bọn họ mới thật sự là một gia đình”
Lục Hướng Bắc nghe thấy, nhìn về phía giọng phát ra, ánh mắt sắc lạnh đủ để giết người.
Người đó biết mình nói sai, co mình lại, cười cho qua chuyện: “Nào tiếp tục chơi! Đánh bóng xong chúng ta lại đi "happy", tôi bao!”
Sắc mặt Lục Hướng Bắc lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu: “Mọi người chơi đi! Tôi có việc đi trước đây!”
Sau đó dù cho cả đám người cố gắng níu giữ, anh cũng không muốn ở lại thêm, một mình lái xe rời đi, trên mặt là một màn bí mật âm u.
Tại nhà họ Thẩm là một màn náo nhiệt.
Ăn bánh chẻo cần phải nhiều người. Do đó khi về đến nhà liền gọi thêm Kiệt Tây, Minh Khả và Giai My đến. Bà Thẩm nhìn thấy người giúp đỡ nhiều như vậy liền giao nhiệm vị cho những thanh niên này, còn mình thì vào bếp chuẩn bị mấy món ăn.
Toàn là những người lớn lên với nhau từ nhỏ, ba của Minh Khả là tham mưu trưởng cũng sống trong đại viện, Kiệt Tây là bạn của Đồng Nhất Niệm, cô ở đâu là cậu ở đấy, còn Giai My là bạn học của Đồng Nhất Niệm, đi cùng Đồng Nhất NIệm suốt dần dần cũng chơi với hội này luôn. Hơn nữa còn phát tia lửa với Minh Khả, hai người giờ đã kết hôn rồi.
Mọi người râ lâu không tụ tập, mới đầu còn nghiêm chỉnh, được một lúc sau thì không yên phận nữa. Đầu tiên là Kiệt Tây bướng bỉnh bôi bột lên đầy mặt Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm tức giận hai tay đày bột chạy đuổi Kiệt Tây, Thẩm Khang Kỳ tất nhiên là đứng về phía Đồng Nhất Niệm giúp cô đuổi Kiêt Tây, ba người liền chạy vòng quanh Minh Khả và Giai My.
Minh Khả vọi vã dùng thân mình bảo vệ cẩn thận bà xã mình, hét lên: “Mọi người cẩn thận đừng đụng vào người bà xã tôi, cô ấy mang thai rồi!”
Ba người nghe thấy mới chịu đứng lại từng người từng người ngạc nhiên kéo Giai My xem xét, Kiệt Tây nói một câu làm mọi người cười rụng cả răng: “Giai My, chị là người đầu tiên trong số chúng ta mang thai đấy!”
Đồng Nhất Niệm khi đó nằm tròn xuống ghế cười, cười đến nỗi không nói lên lời: “Kiệt Tây…cái gì mà người đầu tiên trong số chúng ta mang thai cơ? Lẽ nào cậu cũng có thể mang thai sao? Và cả anh sao? Anh nữa sao?” Cô chỉ về phái Minh Khả và Thẩm Khang Kỳ cười đến quặn cả bụng.
Thẩm Khang Kỳ nhân cơ hội ấn Kiệt Tây xuống đất: “Con heo nhỏ này nào có biết nói tiếng người chứ! Niệm nha đầu mau đến đây, cho em báo thù đấy!”
Đồng Nhất Niệm vui vẻ tiến đến trát bột lên cổ Kiệt Tây.
Minh Khả dìu vợ đứng một bên, vừa nhìn vừa lắc đầu cười: “Đúng thật là, đều là nhưng người hai mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn đùa như trẻ con vậy chứ!”
Thẩm phu nhân cũng đúng lúc đi từ bếp ra nhìn thấy mặt đất lộn xộn chỉ biết lắc đầu: “Xem xem, đây là bánh chẻo của các con sao? Sao lại giống như vừa đánh trận xong vậy? Giờ lấy ai dọn dẹp chiến trường đây hả?”
Nói thì nói vậy nhưng trên mặt bà Thẩm vẫn luôn cười giống như tình yêu của người mẹ hiền. Bà vốn thích náo nhiệt, thích trẻ con, nhìn bọn trẻ vui vẻ như vậy trong lòng bà rất vui.
Đến cả ông Thẩm đang ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng bị thu hút bởi tình cảnh bên này, ánh mắt dừng lại trên người Đồng Nhất Niệm chưa từng rời đi.
Niệm nha đầu này thật là càng lớn càng giống cô ấy…
Hết chương
Ps: Vì mình đã vào năm học rồi, mình có rất nhiều kỳ vọng cho năm học này, vả lại mình không có máy tính, tất cả các chương về sau mình dịch bằng điện thoại nên phải rất lâu mới có chương tiếp theo. Mình chỉ có thể hứa là không drop truyện thôi, chứ không thể hứa lịch đăng truyện. Mình rất hi vọng các bạn không giục mình đăng chương mới. Đôi khi mình rất dễ tính nhưng cũng rất khó tính... nên mình mong các bạn thông cảm. Cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ truyện