Nhất Niệm Trường Khanh

chương 36: hồng trần phong ba (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Càng về khuya tiết trời càng thêm rét, Niệm Tư Huyền đứng bên hiên vắng đợi Tố Đan đưa xe ngựa đến. Đôi tay nàng xoa xoa vào nhau vì lạnh, nước mắt cứ thế lã chã rơi.

- Nàng khó chịu lắm sao?

Hạ Lan Yến Minh không rõ đã bên cạnh nàng từ bao giờ, Niệm Tư Huyền ngẩng đầu chẳng kịp lau đi nhem nhuốc trên mặt, nàng gượng gạo thi lễ:

- Điện hạ! Thần nữ thật sự rất tốt!

Hạ Lan Yến Minh thở dài, Lăng Vương phủ hậu viện hắn không tiện đi vào, chỉ đành ở bên ngoài đợi người. Hắn đã đứng rất lâu, sương sa ướt cả vai áo, hiện tại nhìn thấy nàng chịu ấm ức, trong lòng hắn liền không mấy dễ chịu. Tuy rằng Hạ Lan Lăng Quân kinh thành nổi tiếng phong hoa, nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao các nàng cứ khổ tâm vì một kẻ bạc bẽo như hắn ta.

Hạ Lan Yến Minh đỡ tay mỹ nhân đứng dậy, dịu giọng:

- Nàng có thể tự mình hồi phủ? Để ta phân phó thị vệ hộ tống!

Niệm Tư Huyền không có tâm trạng phản đối, xe ngựa cũng đã đến, nàng gật đầu với Hạ Lan Yến Minh rồi bắt đầu khởi hành. Hạ Lan Yến Minh ôn nhu mỉm cười trong đêm xán lạn như sao trời. Niệm Tư Huyền thoáng ngạc nhiên, Hạ Lan Yến Minh hắn cuối cùng là muốn nạp Tưởng Giai Lệ vào phủ, có cần phải cùng nàng biểu hiện tình cảm thân mật thế này.

Niệm Tư Huyền ôm lấy chăn bông dày trên xe, cơ thể nàng bây giờ như đã bị rút sạch năng lượng, khắp phổi tê rát vì uống phải nước hồ giá buốt. Niệm Tư Huyền cố nuốt xuống canh an thần, lặng lẽ tựa người vào thành xe cố gắng ngủ. Không dễ dàng để có một cơ hội tốt như hôm nay, vậy mà nàng lại chẳng thể một đao kết liễu Trịnh Mẫn Doanh.

Niệm Tư Huyền mười đầu móng cắm sâu vào lòng bàn tay, thời điểm dìm Trịnh Mẫn Doanh xuống hồ, chính nàng cũng muốn đồng quy vu tận. Bản thân không có động lực sống, sâu trong tâm khảm nàng vẫn sợ rằng nếu Trịnh Mẫn Doanh thật sự chết đi, thì cả cuộc đời dài đằng đẵng này, nàng sẽ không biết phải làm gì tiếp theo.

Trong xe bập bùng ánh nến, Tố Đan kéo chăn kín người nàng, lại nghĩ rằng nàng đã say ngủ, mới nhỏ giọng thì thầm cùng Châu Ẩn:

- Hôm nay may mắn thật, nếu tiểu thư không cùng nhị thiếu tập bơi, còn sợ...

Châu Ẩn gật đầu, nhưng lại không đáp, khác với Tố Đan, Châu Ẩn hiểu được căn nguyên việc chủ nhân nàng học bơi. Chỉ là, hôm nay liều mạng lại không thu được kết quả gì, trong lòng Châu Ẩn ít nhiều khó chịu. Hơn ai hết, Châu Ẩn từng chính mắt nhìn thấy năm xưa tiểu thư nàng bị Trịnh Mẫn Doanh hành hạ đến rơi mất đứa nhỏ, cuối cùng phải bỏ mạng ở Phượng Hoàng lâu.

Màn đêm như tấm áo tang che kín hỷ khí Lăng Vương phủ.

Hạ Lan Lăng Quân một mình bất động, khuất sâu trong bóng tối thư phòng. Nếu không cảm nhận được xạ hương nồng đậm lan tỏa, Tạ Phong không thể đoán ra Hạ Lan Lăng Quân lại ở đây.

Tạ Phong châm ngọn đèn trên án thư, ánh sáng hắt lên nửa phần dung mạo nam tử đang xõa tóc nơi trường kỷ. Cả người Hạ Lan Lăng Quân mơ hồ bị u ám bao bọc, Tạ Phong lắc đầu, đi đến:

- Điện hạ không định viên phòng cùng Vương phi?

Hạ Lan Lăng Quân ngước nhìn Tạ Phong, khẽ vẫy tay. Tạ Phong đoán chừng chủ nhân mệt mỏi, rót lấy tách trà nóng:

- Điện hạ vừa rồi cứu Quận chúa có phải đã nhiễm phong hàn? Để thuộc hạ cho người đưa canh an thần đến!

Hạ Lan Lăng Quân tay đón tách trà nhưng không buồn động đến, hắn nâng lấy cằm Tạ Phong:

- Ngươi thật giống bản Vương!

Tạ Phong khựng người, đồng tử đảo nhanh về hướng khác, khóe miệng co rút, lúng túng cười:

- Điện hạ...đừng đùa như thế, thuộc hạ thô lậu sao có thể so sánh...

Hạ Lan Lăng Quân hừ một tiếng, vứt y hỷ phục tân lang còn đang gấp gọn bên cạnh đến. Tạ Phong mím môi, đăm đăm nhìn họa tiết long phượng hàm châu thêu trên vạt áo, ngập ngừng:

- Điện hạ thứ cho thuộc hạ nói thẳng, dù sao cũng đã bái đường...

Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, hắn ngả người ra tháp, lười biếng giải thích:

- Là bản Vương bái đường sao?

Tạ Phong lắc đầu, Hạ Lan Lăng Quân hài lòng tiếp tục:

- Cũng không ép ngươi đến tân phòng...

Tạ Phong khoác lấy hỷ phục lên người, nếu không phải Kỷ Vân Hương thì chỉ có thể là người mới:

- Mộ Cầm dung mạo đã tương tự tiên Vương phi...Kỷ gia lần này sợ sẽ...

Hạ Lan Lăng Quân phất tay áo, khinh miệt cười:

- Nếu họ Kỷ còn trọng nữ nhi thì đã không trước sau tìm mọi cách lấy được vị trí Vương phi này! Kỷ gia đã không coi bản Vương ra gì, bản Vương hà tất phải nể mặt họ?

Tạ Phong nghe xạ hương từ vạt áo xộc thẳng lên chóp mũi, hàng mày bất giác chau lại:

- Hoàng thượng vẫn không ngừng đưa đến thứ này, điện hạ không định tính toán chuyện nối dòng?

Hạ Lan Lăng Quân mệt mỏi nhắm mắt, nụ cười tắt dần:

- Thiên gia thì có gì tốt? Nếu không bảo vệ được hài tử bản Vương thà rằng không để nó sinh ra!

Tạ Phong hoàn tất y phục, đây là lần đầu hắn vận áo tân lang, chỉ là việc này bị coi như một loại nhiệm vụ, trong lòng nhạt nhẽo chẳng hiện nửa phần cảm xúc. Tạ Phong uống hết vò rượu, nhìn trong gương đôi mắt đã ướt át vằn đỏ, hắn mới lảo đảo ra ngoài, lại nghe Hạ Lan Lăng Quân trong phòng vọng đến:

- Bản Vương vừa để Chu quản gia thông báo, nàng ta hiện tại có lẽ cũng đã theo cách cũ chuẩn bị!

Tạ Phong không ngoảnh lại, chỉ ra hiệu bản thân minh bạch, cứ thế một đường đến viện tử Mộ Cầm. Dọc theo hàng lang bóng trăng chênh chếch chiếu sáng, dạ đăng đã tắt từ lâu. Tạ Phong tay vẫn nâng vò rượu, hắn vào cung từ năm mười hai tuổi, hiện tại đã ba mươi. Mười tám năm sống trong những nguy hiểm vồ vập, trong sự giả tạo và ghẻ lạnh nơi hào môn, Tạ Phong ngoại trừ ý niệm về thân nương đã khuất, cũng chưa một lần nghĩ cho riêng bản thân mình.

Sau sân đá cửa viện tử mờ mờ ánh nến, Tạ Phong vừa uống rượu vừa phất tay để hạ nhân lui, dù sao bọn họ cũng không được tùy tiện nhìn mặt chủ nhân, huống hồ hắn đang khoác tân lang hỷ phục càng không khiến ai nghi ngờ. Tẩm phòng thơm hương lê hoa dìu dịu, Mộ Cầm đã ngoan ngoãn giữa mộc sàng, tay nàng ta bị buộc vào thành giường, mắt cũng bị vải đen che kín. Tạ Phong hít một hơi sâu, hắn không hề lên tiếng, trực tiếp thổi đèn.

Gió đêm len lỏi qua khe cửa thổi rèm ngọc leng keng, sau mấy lớp tường phủ vẫn có thể nghe được tiếng kẻng báo canh trên đường lớn kinh kỳ. Càng về đêm trời càng trong, trăng càng sáng rõ, Tạ Phong nhìn lại Mộ Cầm còn mê mệt say ngủ. Loại chuyện này với hắn không phải lần đầu, kể cả mảnh khăn thẫm máu như đóa hồng khô kia cũng không mấy xa lạ, nhưng hôm nay, tâm trạng hắn cực kỳ tệ hại, nặng nề bức bối.

Tạ Phong vừa choàng áo vừa ngắm nguyệt quang lẩn khuất sau mây mờ, cũng vừa đúng thời thần quay lại thư phòng. Chỉ là hắn không ngờ được Mộ Cầm đã tỉnh, nàng ta bước chân như linh miêu trong đêm không tiếng động tiến đến cạnh hắn:

- Tạ thủ vệ cứ thế mà rời đi sao?

Tạ Phong khóe môi nhếch lên, dẫu sao cũng là gian tế, hắn cư nhiên không cố kị, lập tức kề chủy thủ lên cổ nàng ta, đáy mắt hiện rõ sát khí:

- Trừ cái lưỡi này thì trên thân thể ngươi nơi nào cũng tốt!

Mộ Cầm nghe tanh nồng lan tỏa không khí, nàng ta không che giấu nổi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:

- Tạ thủ vệ...ta với ngươi không thù không oán...hơn hết...cả hai...ai cũng đều vì sinh mệnh...

Tạ Phong nghiêng đầu, hàm ý lắng nghe, Mộ Cầm đánh bạo nói tiếp:

- Chuyện Lăng Vương phủ...ta sẽ coi như không biết gì...Hoàng Hậu nương nương...

Tạ Phong buông dao nhỏ xuống, để mặc Mộ Cầm vẫn còn sợ hãi, tiếp tục hoàn tất y phục:

- Là Hoàng Hậu sao?

Mộ Cầm không đáp mà Tạ Phong cơ bản cũng chẳng cần câu trả lời, thản nhiên rời đi.

___________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio