Chị dâu?
"Cậu là..." Phó Nhiễm nhớ ra cô và Vưu Hựu từng gặp chàng thanh niên này. Cậu ta chính là cậu thiếu gia theo lời kể của Vưu Hựu. Nhưng cụ thể tên là gì thì cô thật sự không nhớ được nữa.
Lý Thâm thấy vậy, lập tức im bặt. Cậu ta vượt qua Phó Nhiễm, rảo bước bỏ đi.
"Đợi đã, cậu là em họ của Thành Hữu?" Cô từng gặp cậu mợ của Thành Hữu, nhưng con của họ thì vẫn chưa kịp gặp.
"Dạ... Vâng..." Lý Thâm đáp qua loa cho có lệ: "Em còn có việc, em xin phép đi trước".
Nói xong, cậu ta loẹt quẹt đôi chân khập khiễng lao như bay về phía thang máy.
Phó Nhiễm đứng rất lâu bên ngoài cửa phòng bệnh, mọi ngờ vực trong lòng từ từ tan đi, cuối cùng đọng lại thành một nỗi hoảng loạn không rõ lý do. Cô có một linh cảm, hơn nữa không hay chút nào.
Lý Vận Linh họ Lý và cái tên Lý Thâm Vưu Hựu bật ra lúc nửa tỉnh nửa mê...
Cậu ta lại gọi cô là chị dâu?
Phó Nhiễm khẽ vỗ ngực, không dám nghĩ tiếp nữa.
...
Cả một ngày trời tâm trạng nặng nề, Phó Nhiễm quay về Y Vân Thủ Phủ. Gần đây Minh Thành Hữu hay lấy cớ công ty bận rộn để về nhà rất muộn.
Trong phòng không bật đèn, cô nghe thấy tiếng bước chân đi vào rất khẽ, rất nhẹ. Minh Thành Hữu tắm rửa trước rồi mới đi ra, cũng giống như mọi hôm, anh lại rón rén vén chăn ra, chui vào.
"Hôm nay ở bệnh viện em gặp em họ anh, cậu ấy tới thăm Vưu Hựu."
Minh Thành Hữu giật mình chợt mở to mắt. Lúc này anh không nhìn thấy sắc mặt Phó Nhiễm, tất cả những gì lọt vào tầm mắt đều hư ảo mơ hồ: "Anh còn tưởng em ngủ rồi".
"Thành Hữu, em trai anh tên là gì?"
"Sao thế? À, có khi nó là bạn học với Vưu Hựu cũng nên."
Phó Nhiễm giơ tay bật đèn ngủ trên tường, mượn chút ánh đèn cam hắt xuống trong chốc lát để nhìn Minh Thành Hữu. Cô chống tay phải nâng người dậy, kéo chăn ngồi bên cạnh anh: "Em muốn vay anh một ít tiền".
Minh Thành Hữu biết sớm muộn gì cô cũng lên tiếng. Cho dù trước đó Lý Vận Linh đã tỏ thái độ rõ ràng nhưng dẫu sao Phó Nhiễm cũng chưa được nghe chính miệng anh nói ra.
Đây lại là hai sự lựa chọn khó khăn. Nếu như chuyện này không dính dáng gì đến Lý Thâm, không cần Phó Nhiễm mở lời anh cũng sẽ tận lực đến cùng.
Minh Thành Hữu rút một điếu thuốc ra, châm lên: "Anh sẽ đưa em một trăm ngàn. Dù sao con bé cũng không phải em gái ruột của em. Phó Nhiễm, nhà họ Vưu đều không gấp gáp, em gấp gì chứ? Em bỏ tiền riêng của em ra thì thôi nhưng sau khi cầm được một trăm ngàn này, anh hy vọng em không bỏ quá nhiều công sức vào chuyện này nữa".
Thái độ của anh trước sau như hai người khác biệt.
Cô hỏi vay tiền anh, vốn dĩ cũng chỉ là thăm dò.
Minh Thành Hữu hút thuốc xong đứng dậy định lấy ví, Phó Nhiễm giữ tay anh lại: "Thôi khỏi".
Cô tắt đèn, nằm xuống giường, quay lưng về phía Minh Thành Hữu. Mùi thuốc lá chỉ thoáng qua như vậy mà lưu lại trong phòng rất lâu không tan hết, vô tình đã kéo giãn khoảng cách của hai người, không phải cứ xích lại là có thể dựa gần vào nhau. Cả hai không ai nói thêm câu nào nhưng mỗi người đều mang trong lòng bộn bề những suy nghĩ.
Người luật sư bị đuổi đi dạo nọ vẫn kiên trì đến bệnh viện ngày ngày. Sau nhiều lần được Phó Nhiễm khuyên nhủ, chú thím cũng kiên quyết muốn đòi lại công bằng cho Vưu Hựu.
Luật sư không còn cách nào khác. Lý Vận Linh thấy chuyện này cứ kéo dài như vậy sẽ bất lợi với Lý Thâm, dự định nói hết ra mọi chuyện.
Chú Vương cố tình được điều tới công ty đón Phó Nhiễm. Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ là ngày có tất cả mọi câu trả lời.
"Chú Vương, cậu con trai nhà cậu Thành Hựu tên là Lý Thâm phải không?"
"Đúng vậy, cậu Thâm trước kia hầu như chỉ ở nước ngoài, hiếm lắm mới quay về đây. Thiếu phu nhân vẫn chưa gặp cậu ấy phải không ạ?"
Phó Nhiễm qua quýt chuyển chủ đề: "Cậu ấy và Thành Hữu có thân thiết không ạ?".
"Việc đó thì chắc chắn rồi. Cậu ba rất quý cậu Thâm, nói là tính khí hai người giống nhau."
Phó Nhiễm cài mấy lọn tóc bên má ra sau vành tai, lặng lẽ che giấu một nụ cười khẩy. Chiếc xe đi vào biệt thự nhà họ Lý. Lý Vận Linh và vợ chồng Lý Tắc Cần đều đang ngồi trong phòng khách. Cô cũng nhìn thấy cậu thanh niên hôm trước có mặt ở đây.
"Con chào mẹ, chào cậu, chào mợ."
Lý Vận Linh ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Tiểu Nhiễm, chuyện nhà chú con mọi người đều rất thông cảm. Chuyện đã đến nước này có những chuyện mẹ không thể không nói rõ ràng. Con cũng biết đấy, thanh niên dễ bồng bột, nông nổi. Chuyện giữa Lý Thâm và cô gái đó là đôi bên tình nguyện, nhưng chung quy ầm ĩ lên cũng chẳng hay ho gì. Nếu con đã nghĩ cho họ như vậy thì mẹ khuyên con nên nhận tiền của họ." Lý Vận Linh ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm chăm chú. Đám người trốn tránh phía sau thấy không bịt được mọi chuyện nữa, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.
"Mẹ, mẹ nói chuyện giữa Lý Thâm và Vưu Hựu là đôi bên tình nguyện ư?" Phó Nhiễm làm như vừa nghe một câu chuyện quá đỗi khôi hài.
Lý Vận Linh tỏ rõ sự khó chịu đối với ngữ khí của cô: "Lẽ nào không phải vậy?".
"Thành Hữu có biết chuyện này không?" Phó Nhiễm biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.
"Đây cũng là ý của Thành Hữu."
Phó Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Thâm ngồi trên ghế, cúi gằm không nói được môt câu. Cậu ta và Vưu Hựu bằng tuổi nhau, đều vừa hai mươi, một lứa tuổi căng tràn sức sống lại bất ngờ bị mây đen che phủ cuộc đời: "Lý Thâm?".
Cậu ta ngước lên, ánh mắt có phần né tránh.
"Có thật là Vưu Hựu tự nguyện không?"
Lý Thâm mím chặt môi, khuôn mặt có nét do dự. Lý Vận Linh quát lên ngắt ngang: "Tiểu Nhiễm, con nói vậy là có ý gì? Đến lời của mẹ, con cũng không tin?".
Chiếc di động trong túi xách đổ chuông rất không đúng lúc. Phó Nhiễm nhìn thấy số gọi đến là thím: "Dạ".
"Tiểu Nhiễm, Vưu Hựu tỉnh rồi, nó vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi!"
Phó Nhiễm nở một nụ cười hiếm hoi suốt một thời gian dài vừa qua. Cô cầm chặt di động: "Vâng, con sẽ qua ngay".
Cô cất di động vào trong túi xách: "Nếu cậu đã nói giữa cậu và Vưu Hựu là đôi bên tình nguyện và cậu cũng không làm chuyện hắt xăng vào nó, vậy được, cậu cùng tôi tới bệnh viện. Chúng ta sẽ đứng trước mặt nó, nghe nó nói xem thế nào, xem có phải đổ oan cho cậu không!".
"Không được, thằng Thâm không thể tới bệnh viện được!" Lý Tắc Cần vội vàng ngăn cản: "Chúng tôi chấp nhận bồi thường".
"Bố." Nhưng Lý Thâm lại đứng lên: "Chính con cũng muốn làm rõ xem mọi việc rốt cuộc là thế nào, con phải đứng trước mặt hỏi rõ cô ấy".
"Không được."
"Bố, chuyện con không hề làm vì sao bố không tin? Trừ phi bố trói con lại, nếu không con vẫn sẽ nhảy ra khỏi ban công như lần trước."
...
Người cùng họ tới bệnh viện là Lý Vận Linh. Phó Nhiễm không ngờ lại gặp Minh Thành Hữu bên ngoài phòng bệnh.
Nhìn thấy Lý Thâm anh cũng không quá bất ngờ, mà tiến lên kéo cậu ta qua một bên.
"Thâm à, cậu còn trẻ. Có những chuyện đã làm rồi vẫn có thể ăn năn hối cải. Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là chính cậu cũng không dám đối mặt, mà lại giấu giếm."
"Anh họ, em... lúc đó em quá kích động, nhưng em thật sự không hủy hoại diện mạo của Vưu Hựu."
Phó Nhiễm đứng ngoài cửa, nhìn thấy Minh Thành Hữu vỗ vỗ mấy cái lên vai Lý Thâm. Còn về việc họ đã nói gì, vì cách quá xa nên cô không thể nghe được rõ ràng.
Cô đẩy cửa bước vào, tiếng khóc cố kìm nén của thím bật ra đầu tiên, chút ánh nắng khó khăn lắm mới ló qua màn mây giờ lại một lần nữa bị u ám gột sạch.
Khuôn mặt Vưu Hựu bị băng kín mít, chỉ còn hở độc hai con mắt. Phó Nhiễm cố gắng kìm nén cơn xót xa dâng lên đầu mũi. Cô đi tới, cúi người, sát gần con bé: "Vưu Hựu?".
"Chị, em đau lắm."
Đây là câu đầu tiên nó nói với Phó Nhiễm sau khi tỉnh lại.
Nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt Phó Nhiễm, cô không kiềm chế được.
"Vưu Hựu..." Cậu thanh niên cũng đi tới.
Vưu Hựu cố gắng liếc về phía có âm thanh. Phó Nhiễm không nhìn rõ biểu cảm của nó, chỉ thấy nó gắng sức kéo chăn che hết bả vai.
"Anh xin lỗi..." Lý Thâm đi tới bên cạnh giường. Vưu Hựu nhìn kỹ một lúc rồi bỗng dưng kinh hoàng: "Vì sao anh ta lại ở đây? Mẹ, con không muốn gặp anh ta...".
Vì vết thương quá nặng nên tiếng hét của con bé vẫn chẳng có chút sức lực nào, nhả chữ cũng mơ hồ không rõ. Phó Nhiễm giữ chặt hai bả vai nó: "Em nói cho chị biết đi, có phải chính cậu ta hại em ra nông nỗi này không?".
"Vâng! Vâng!" Những âm thanh kiên định của cô bé như dùi găm vào trái tim Minh Thành Hữu. Lý Thâm khó tin lắc đầu: "Không, anh không làm vậy".
"Chính anh ta cưỡng bức em, chính... chính anh ta dùng xăng hắt vào em rồi bật bật lửa..."
Phó Nhiễm đau đớn tột cùng, thậm chí còn không dám tưởng tượng tới khung cảnh thảm khốc ấy.
Cô đứng lên, chỉ tay ra cửa: "Ra ngoài!".
"Vưu Hựu, có thật anh đã làm thế với em không?"
Thím chạy qua đẩy Lý Thâm. Lý Vận Linh đã ra ngoài trước. Phó Nhiễm mở cửa, hét lên với Minh Thành Hữu: "Dẫn cậu ta đi, đi khỏi đây!".
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tất cả chỉ còn là xa lạ và lạnh nhạt...
Hết chương