Nhất Niệm

chương 81: c81: bản tính vô lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khóe mắt Phạm Nhàn ửng đỏ, những giọt lệ nóng hổi không kiềm chế được trào ra. Bà giang tay ôm lấy Phó Nhiễm. Cô con gái này của bà thông minh mà tế nhị. Nếu không phải tối nay bà kể chuyện, e rằng Phó Nhiễm sẽ giữ mãi chuyện này trong lòng. Phạm Nhàn những tưởng sau khi biết chuyện, Phó Nhiễm sẽ rất oán hận Minh Vân Phong, càng trách bà vì đã biết rõ chuyện cô lưu lạc nơi khác suốt hai mươi năm qua chắc chắn có trách nhiệm của Minh Vân Phong nhưng vẫn ngầm đồng ý để cô tiếp tục sống tại nhà họ Minh.

Một nỗi đau khó mà chịu nổi dấy lên trong lòng. Xưa nay bà vẫn nghĩ Phó Nhiễm tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, không khiến người khác thoải mái, yêu quý như Vưu Ưng Nhụy. Tới hôm nay bà mới hiểu, hóa ra mọi chuyện Phó Nhiễm đều giúp bà.

"Tiểu Nhiễm, mẹ có lỗi với con."

Đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm ngủ chung một giường với Phạm Nhàn. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hai người khi sát lại gần khiến họ thoải mái và dễ chịu. Ban đầu Phó Nhiễm chưa quen lắm, dù sao thì từ nhỏ tới giờ, ngoài Minh Thành Hữu ra cô chưa ngủ chung với ai khác. Phạm Nhàn giúp cô dém chăn cẩn thận. Hai mẹ con nằm chung trong chăn, tâm sự không ít chuyện.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Nhiễm đưa tay chạm vào bên cạnh, thấy vẫn còn lưu lại hơi ấm, nhưng mở mắt ra lại không thấy Phạm Nhàn đâu.

Cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng. Vì hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều ở nhà cả. Phó Nhiễm nhìn thấy Phó Tụng Đình đang đeo kính lão một mình ngồi bên bàn uống nước cạnh cửa sổ phòng khách bày một bàn cờ. Thấy cô đi xuống, ông vẫy tay: "Tiểu Nhiễm, qua đây chơi với bố mấy ván".

Phó Nhiễm xỏ dép đi tới: "Bố, con chơi cờ tệ lắm".

Hôm nay tâm trạng Phó Tụng Đình vui lạ thường, nụ cười đong đầy gương mặt, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày. Phó Nhiễm khoanh chân ngồi đối diện ông, mái tóc dài xõa xuống trước ngực đen lấp lánh. Cô nhìn bàn cờ chăm chú đến xuất thần, mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng.

Phó Tụng Đình quan sát vẻ nghiêm túc cẩn thận của cô, tỏ ra vô cùng mãn nguyện. Phạm Nhàn đi tới bên cạnh ông, khoác tay lên vai ông.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Phó Nhiễm hoàn toàn không biết gì, cầm quân cờ định đặt xuống. Chiếc quạt trong tay Phó Tụng Đình kịp thời ngăn cản cô: "Con phải suy nghĩ cho kỹ đấy, bước chân đi cấm kỳ trở lại".

Cô suy nghĩ tỉ mỉ rồi thu tay về: "Aiya, con không đánh chỗ này đâu, để con nghĩ tiếp".

Suốt ván cờ, số lần Phó Nhiễm hối hận nhiều hơn cả số lần cô đánh cờ xuống.

Khó khăn lắm mới chơi hết một ván, cô đẩy bàn cờ ra: "Mất mặt chết đi được, con đã nói là con chơi dở tệ mà".

"Không sao." Phó Tụng Đình thu dọn bàn cờ: "Bố có thể từ từ dạy con, để con có bản lĩnh đánh khắp thiên hạ không địch thủ".

Niềm thương xót trong lòng Phạm Nhàn càng đậm thêm, càng nhìn cô bà lại càng yêu. Chung quy vẫn là con mình dứt ruột đẻ ra, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Những ấm áp suốt hai mươi năm qua không được nhận, sau này bà sẽ từ từ bù đắp cho Phó Nhiễm.

...

Sau khi ra viện, Tống Chức vẫn không chịu nằm yên, ngày ngày ai oán ở nhà chán quá. Nhân dịp cuối tuần anh Hòa Bình cũng ở nhà, Phó Nhiễm tới mời hai vợ chồng họ đi ăn cơm, còn Tần Mộ Mộ viện cớ bạn trai hẹn hò mà bỏ rơi họ. Phó Nhiễm đã đặt bàn từ trước. Hết cách thôi, món cá kho niêu của nhà hàng này cứ gọi là đỉnh của đỉnh, cứ tới buổi tối đều phải chen nhau, đánh nhau vỡ đầu cũng chưa chắc đã có chỗ ngồi.

Tống Chức ăn uống no nê, liên tục khen ngon không ngớt lời. Anh Hòa Bình vừa lau miệng cho cô ấy vừa dặn dò: "Em không được ăn nhiều đồ cay đâu, ảnh hưởng tới con đấy".

"Anh chỉ biết càm ràm thôi, sau này con cũng sẽ ăn cay như em cho anh chết tiền."

Phó Nhiễm gắp thức ăn cho cô ấy: "Anh Hòa Bình nói đúng đấy, vì con cậu phải kiêng đi. Không phải mọi người không cho cậu ăn mà không được ăn tham".

"Thôi được rồi." Tống Chức dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Anh Hòa Bình cười nói: "Vẫn là Phó Nhiễm trị được em".

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, qua làn khói nghi ngút bốc lên từ niêu cá kho, cô vô tình nhìn thấy cánh cửa được người nhân viên kéo ra. Một nhóm người theo đó đi vào bỗng chốc khiến quán ăn với quy mô vừa trở nên nổi bật và đặc sắc, đủ nam thanh nữ tú, dường như tập trung hết các thể loại cực phẩm.

Người đi đầu là Minh Thành Hữu vào một ngày lạnh như vậy lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Dường như đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm bắt gặp anh mặc màu này. Khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng cực kỳ ưa nhìn.

Đám bạn đi cùng anh Phó Nhiễm cũng quen. Huống Tử bắng nhắng đang nói với quản lý chuyện gì đó. Cô bạn gái bên cạnh Minh Thành Hữu đang khoác tay anh vóc dáng thật chuẩn, dung mạo càng khỏi cần bàn. Thật ra xét mặt bằng cả đám người vừa vào ấy đều không tệ, có thể đạt tới cấp ngôi sao showbiz.

Minh Thành Hữu quét mắt nhìn cả sảnh một lượt, ánh mắt hững hờ không hẹn mà gặp chạm phải Phó Nhiễm. Tống Chức ngồi đối diện huyên thuyên những gì, Phó Nhiễm đều không nghe thấy. Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên bàn tay đang khoác tay Minh Thành Hữu, sau đó cô quay đi, không nhìn nữa.

Phó Nhiễm bình thản gắp một miếng cá. Đám người kia được người quản lý dẫn đường đi tới phòng VIP ở tầng hai. Ở đó có một không gian độc lập được thiết kế, có lúc chỉ ăn bữa cơm muốn chơi đùa gì đó thì cũng phải có một không gian đủ rộng mới làm hài lòng được đám cậu ấm cô chiêu này.

"Tiểu Nhiễm, cậu ăn đi chứ, gầy đét đi rồi kìa." Sau khi mang thai, Tống Chức béo lên kha khá, mỗi lần gặp Phó Nhiễm và Tần Mộ Mộ, cô nàng lại chỉ muốn coi họ như xương sườn mà cắn gặm.

Minh Thành Hữu đi vào phòng VIP. Đám người lần lượt ngồi vào chỗ. Chơi gì thì chơi, nhưng Minh Thành Hữu đã đẩy cô gái ngồi bên cạnh ra, chỉ châm một điếu thuốc kẹp vào tay, lạnh lùng nhìn đám bạn ngày nào chìm đắm trong tửu sắc. Anh khẽ nheo đôi mắt lại, hai tay hơi nâng mặt lên, nhưng động tác này lọt vào mắt người khác lại càng trở nên quyến rũ vô cùng.

Đám người này, vào lúc anh thất thế vẫn ngày ngày điên cuồng chơi bời với Huống Tử, những lời khinh miệt lạnh lùng còn lợi hại hơn ai hết. Huống Tử là người thấu hiểu, Minh Thành Hữu cũng coi như an ủi phần nào, dù gì cũng còn tình cảm từ nhỏ tới lớn bày ra đó.

Huống Tử thấy anh không mấy hứng thú, bèn ngồi sát lại: "Sao anh không chơi?".

"Anh cai rồi." Minh Thành Hữu rít một hơi thuốc.

Có người nghe được câu này bèn cười phá lên: "Tam thiếu cai thứ gì ạ?".

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Minh Thành Hữu hơi cứng lại. Anh cười như không cười, cũng chẳng ai nhìn ra được biểu cảm thật giả. Những vòng khói thuốc mờ ảo vấn vít khiến khuôn mặt anh bị giấu đi, lúc sáng lúc tối. Anh khẽ rướn môi: "Phụ nữ, anh cai phụ nữ rồi".

Cả đám người cười ồ lên.

Những người đi theo đôi theo cặp vừa ăn vừa cười. Cô gái lúc trước khoác tay anh làm nũng: "Tam thiếu, anh đúng là cai được đấy, anh không muốn ăn lại không hỏi anh em anh xem có đồng ý không à?".

Câu nói này lại dấy lên một tràng cười khác.

Minh Thành Hữu và Huống Tử đều đã quen với kiểu đùa này. Huống Tử bảo mấy cô bạn gái ngồi qua một bên, còn mình ngồi xích lại bên cạnh Minh Thành Hữu, hạ thấp giọng nói: "Cho dù đám người này trước sau lá mặt lá trái, nhưng vẫn không tránh khỏi phải giao lưu quan hệ với họ. Vả lại bọn họ cũng biết nịnh bợ anh. Qua qua đi anh, chúng ta cũng không mong quan hệ thân thiết cho lắm".

Ánh mắt Minh Thành Hữu lộ vẻ mệt mỏi, nhưng anh cũng giấu đi rất nhanh.

Phó Nhiễm lại gọi thêm mấy món quà vặt khác. Tống Chức thấy vậy vội ấn chặt menu: "Đừng gọi nữa, tớ sắp no vỡ bụng rồi".

"Mấy món quà vặt ở quán này nổi tiếng lắm. Lát nữa cậu cứ gói về, mai làm đồ ăn sáng."

"Không cần đâu, Hòa Bình ngày nào cũng chuẩn bị bữa sáng cho tớ mà."

Phó Nhiễm mỉm cười chìa thực đơn ra cho cô nhân viên xem: "Cậu lại còn làm khách với tớ nữa, chẳng giống đứa ham ăn như cậu chút nào".

"Ai ham ăn, ai ham ăn hả. Sau này mà cậu mang thai, kiểu gì cậu cũng ăn béo ú như con heo cho coi."

Phó Nhiễm vớt một miếng thịt cá đặt vào bát của Tống Chức: "Ăn đi này".

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng đen tiến tới. Quản lý nhà hàng mặc đồng phục đứng bên cạnh bàn cô: "Cô Phó, Tam thiếu mời cô lên gác dùng bữa ạ".

Chiếc đũa Phó Nhiễm đưa ra còn chưa kịp rút về. Cô nhìn thấy Tống Chức há hốc miệng kinh ngạc, sắc mặt Phó Nhiễm lạnh tanh: "Cảm ơn ý tốt của anh ấy nhưng chúng tôi cũng sắp xong bữa rồi".

"Cô Phó..." Sắc mặt người quản lý có chút khó coi: "Cô xem...".

"Không sao đâu, anh cứ nói nguyên xi lời của tôi cho anh ấy là được." Nói xong, Phó Nhiễm tự động cúi đầu xuống. Anh Hòa Binh và Tống Chức đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có phần gượng gạo. Người quản lý đứng đó thêm một lúc rồi mới đi lên tầng hai.

"Tiểu Nhiễm." Tống Chức cắn đũa: "Tam thiếu mà anh ta nói là Minh Thành Hữu phải không?".

"Còn người nào khác sao?" Phó Nhiễm cũng bắt chước cô ấy cắn đũa.

Tống Chức ngập ngừng giây lát, không biết nên mở lời ra sao: "Hai người... Hai người lại về với nhau rồi à?".

Phó Nhiễm gắp thức ăn vào bát mình: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy vậy?".

Tống Chức cảm thấy chuyện này đã quá rõ ràng: "Tớ đang nghĩ người tặng cậu lễ phục liệu có phải anh ấy không?".

Người phục vụ bê từng đĩa điểm tâm tinh xảo lên bàn. Vị quản lý một lúc lâu sau mới đi xuống. Phó Nhiễm trông thấy anh ta bê thứ gì đó đi qua đây. Tới trước bàn họ, người quản lý đặt chiếc đĩa trong tay ra giữa bàn: "Cô Phó, Tam thiếu nói cô thích ăn cá, đây là món thương hiệu của nhà hàng chúng tôi, ban nãy Tam thiếu đã đích thân lọc sạch sẽ xương đầu cá ra rồi ạ".

Lúc này, cảm xúc trong ánh mắt Tống Chức đâu còn là ngạc nhiên, mà phải là thảng thốt.

Trong phòng VIP, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu, xen ngang thi thoảng lại có một tiếng cười thiếu kiềm chế. Huống Tử trợn tròn mắt nhìn đống xương cá bên cạnh Minh Thành Hữu: "Anh không sao chứ?".

"Muốn nói gì cứ nói đi, đừng có vòng vo tam quốc."

Huống Tử thu lại con ngươi như sắp rớt ra ngoài tới nơi: "Anh lại định chơi thật đấy à?".

Minh Thành Hữu bê ly rượu lên, nhìn về phía Huống Tử qua lớp chất lỏng màu đỏ rực: "Đã khi nào anh mày chơi giả chưa?".

Huống Tử chỉ cảm thấy có một sự lạ lùng khó diễn tả thành lời, một sự bất thường không thể nói ra. Người đàn ông bên cạnh anh ta cho dù đã chơi với nhau hai mươi mấy năm trời nhưng hôm nay nhìn kiểu gì cũng giống như đeo một lớp họa bì, toát ra một vẻ âm u lạnh lẽo như yêu tinh.

"Cốc cốc..." Có người gõ cửa.

"Vào đi."

Quản lý Lý đi tới trước mặt Minh Thành Hữu, đặt chiếc đĩa sang bên cạnh tay anh: "Đây là món cô Phó bảo tôi mang lên, nói là có qua có lại ạ".

Cái gì mà có qua có lại, nói trắng ra là cô không muốn ăn không của anh cái gì.

Phó Nhiễm ăn một miếng bánh chẻo vừa nấu còn nóng sốt: "Ừm, mùi vị ngon thật đấy".

Tống Chức vẫn có lời nào đó chưa thể nói ra được, chỉ sợ nhịn quá hóa hỏng: "Tiểu Nhiễm, anh ấy có ý gì vậy?".

Con cá đã được lọc xong vẫn nằm yên ở đó, cũng không thấy cô động đũa đến: "Anh ấy vẫn muốn quay lại với cậu ư?".

"Chức Chức!"

"Thật ra bao nhiêu năm qua cũng chỉ có Tam thiếu là người hợp nhất trong số những người đàn ông ở bên cạnh cậu, mấy ông anh trai nào đó đều là vớ vẩn cả, cứ thả dong cậu như cánh diều rồi chơi trò ám muội, cũng chẳng buồn coi xem hai người đã bao nhiêu tuổi rồi."

"Tớ và anh trai làm gì có chuyện gì, hai chúng tớ là bạn bè bình thường nhất." Nếu như có tình, có lần lữa mãi, tình cũng cạn.

"Vậy còn nghe được." Sau khi mang thai, Tống Chức ăn khỏe hơn trước. Món cá kho niêu này lại là món cô ấy ưa thích. Anh Hòa Bình ra sức gắp cho cô ấy. Phó Nhiễm nhẹ nhàng chống tay lên má. Có lúc cô thật sự ngưỡng mộ Tống Chức, luôn có người ở bên cô ấy hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc như một bảo bối vậy, không cần nói cũng biết hạnh phúc cỡ nào.

Một lần nữa nhìn thấy bóng người quản lý từ trên gác đi xuống hướng về phía này, Phó Nhiễm giả vờ như không biết, tập trung ăn món ăn của mình, chiếc đũa trong tay bất giác bị cô nắm chặt, lại có một đôi giày đập vào tầm mắt.

Sắc mặt của người quản lý không vui, nhưng cũng không dám đắc tội. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện này, không khác gì chân sai vặt cả.

Anh ta đặt đĩa thịt hun khói lên bàn: "Cô Phó, Tam thiếu nói để cô nếm thử xem sao".

Tống Chức nhìn qua nhìn lại hai người họ, cũng không xen vào, chỉ mải cùng chồng mình ăn uống vui vẻ.

Phó Nhiễm không muốn tiếp tục nữa, chẳng khác nào diễn kịch cả. Cô buông đũa xuống: "Phiền anh gửi lời tới Tam thiếu, cảm ơn ý tốt của anh ấy".

Người quản lý thầm thở phào nhẹ nhõm: "Chúc mọi người ngon miệng".

Nhìn theo bóng lưng người quản lý, Tống Chức phì cười thành tiếng: "Buồn cười chết mất thôi. Cậu không nhìn thấy sắc mặt người quản lý đó đâu, chắc chắn trong lòng anh ta đang muốn đấm cho cậu vài cái đấy".

"Liên quan gì tới tớ chứ?" Phó Nhiễm ấm ức.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, quản lý cửa hàng lại quay lại.

Anh ta chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người bên cạnh bàn. Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cũng có vài phần tức giận rồi: "Lần này lại sao nữa?".

Sắc mặt người quản lý u ám, rất lâu sau mới lên tiếng được: "Tam thiếu yêu cầu tôi phải đứng bên cạnh quan sát cô ăn hết cá và thịt hun khói anh ấy đưa, nếu không chứng tỏ đồ ăn ở nhà hàng tôi không ngon, không giữ được khách".

Đây đích thực là tác phong của anh. Ngày xưa chẳng có lần Minh Thành Hữu bắt người ta bày ra cả bàn ăn, gọi bạn bè qua, kết quả anh lại nhồi nhét bắt cô ăn đến suýt nôn mửa đó sao?

Phó Nhiễm không biết nên tiếp lời thế nào.

Tống Chức cũng buông đũa xuống, thế này còn nuốt làm sao được nữa: "Tiểu Nhiễm, tớ no rồi".

Anh Hòa Bình rút ví ra định trả tiền: "Chúng ta về thôi".

Họ đều không muốn Phó Nhiễm tiếp tục ở lại đây chịu khổ chịu sở thêm.

Phó Nhiễm giữ tay anh Hòa Bình lại: "Từ đầu đã nói là em khao mà".

Quản lý Lý cúi đầu nói một câu: "Hóa đơn Tam thiếu đã thanh toán rồi ạ".

Phó Nhiễm "ồ" lên một tiếng rồi đút lại ví vào túi xách. Cô chỉ vào mấy món còn ăn dở trên bàn: "Gói lại hết cho tôi, như thế anh có thể đi nói với anh ấy rằng, tôi đã ăn xong rồi".

Phó Nhiễm và anh Hòa Bình xách theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi quán ăn. Từ sau khi Tống Chức mang thai, họ đi đâu cũng không còn đi xe điện nữa. Anh Hòa Bình rất thương vợ, đi đâu cũng bắt taxi, đến cả xe buýt cũng không bắt Tống Chức chen chúc. Họ định sang đường bắt xe, Phó Nhiễm đi thẳng tới xe mình: "Còn bắt xe gì chứ. Đi, em đưa hai người về".

Cô bỏ đồ đạc vào trong xe. Trên cửa sổ tầng hai, có một người đàn ông đứng ngược chiều gió, trên ngón tay là điếu thuốc lá đỏ rực như lửa. Có gió nên điếu thuốc càng bén nhanh hơn. Từng ngón tay gầy của anh chống bên người, đôi chân hơi khuỵu xuống, sống lưng dựa vào một chiếc túi rượu màu đỏ chìm. Đứng từ góc độ của anh, vừa hay có thể nhìn về phía bãi đậu xe.

Anh Hòa Bình cẩn thận để Tống Chức ngồi vào ghế sau. Phó Nhiễm vòng qua cốp xe, đi về phía ghế lái.

Tay cô vừa đóng cửa lại, di động trong túi xách đã đổ chuông.

Minh Thành Hữu nhìn thấy cô cúi đầu xuống lục tìm. Phó Nhiễm rút di động ra, nhìn màn hình hiển thị số của anh gọi tới.

Cô nhìn trái ngó phải, chắc chắn không thấy Minh Thành Hữu trong tầm mắt. Anh đứng xa nên không nhìn ra được sự do dự trên khuôn mặt Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm?" Tống Chức lên tiếng.

"À..." Phó Nhiễm cũng không tắt máy nhưng càng không nghe máy. Cô đút di động vào trong túi xách.

Màn đêm đen như mực, che khuất đi chiếc Audi màu đỏ rực rỡ. Chiếc xe lao ra khỏi cửa nhà hàng, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của Minh Thành Hữu.

Anh đặt di động lên bệ cửa sổ, liên tục gọi mấy cuộc nhưng Phó Nhiễm đều không nhận.

Huống Tử gọi anh qua chơi, Minh Thành Hữu mất hết hứng khởi. Cả bàn toàn sơn hào hải vị, duy chỉ có một đĩa sủi cảo chiên là không ăn nhập chút nào. Nó được bày ngay trước mặt Minh Thành Hữu, chưa ai động đũa vào.

Khó khăn lắm quản lý mới tiễn được Phó Nhiễm về, anh ta lại bước vào phòng VIP thông báo.

Minh Thành Hữu cầm đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng. Thật ra mùi vị chắc chắn không tệ vì nhà hàng này đã có thâm niên hàng trăm năm rồi. Nhưng nhớ tới một loạt hành động vừa rồi của Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu liền tức giận quăng đũa đi: "Thứ vớ vẩn gì đây, đúng là người nào ăn thức nấy".

Người quản lý đứng đực bên cạnh, lại càng không dám nói tiếng nào.

Mọi người thấy Minh Thành Hữu tâm trạng không tốt, làm sao còn dám chơi đùa. Huống Tử nói muốn đổi chỗ. Minh Thành Hữu liền hất cánh tay khoác trên vai mình ra, tự động rời khỏi nhà hàng.

Phó Nhiễm đưa gia đình Tống Chức về nhà xong cũng không lên ngồi chơi nữa, cô muốn tới hiệu sách mua một ít tài liệu.

Cô dừng lại bên ngoài hiệu sách Tân Hoa.

Cứ có thời gian rảnh Phó Nhiễm lại tới đây, thường thì trong hiệu sách sẽ bật những loại nhạc dịu nhẹ giúp giải tỏa stress của cả một ngày dài. Chiếc sofa mềm mại được đặt ngay sát cánh cửa nhìn ra ban công. Ngồi trên đó đọc sách, bên ngoài vừa hay là con đường thương mại náo nhiệt tấp nập, ánh đèn đường rực rỡ muôn màu hắt qua lớp kính sạch bong kin kít, luôn có cảm giác soi lên những trang sách màu trắng đơn điệu một vẻ lấp lánh hoa lệ mới.

Phó Nhiễm chọn một cuốn rồi ngồi xuống bên cửa sổ. Bài nhạc đang bật là khúc "Cơn mưa tan nát đất Giang Nam" của Hà Đồ.

Hiệu sách Tân Hoa thường xuyên bật bài hát này, giai điệu độc đáo làm toát lên sự bi thương và trầm tĩnh trên nhân thế, Phó Nhiễm rất thích, nhưng không thể nghe nhiều. Lần đầu tiên tiếp xúc cô không chịu nổi, nghe mãi nghe mãi nước mắt chợt rớt xuống lúc nào chẳng hay.

Lật được mấy trang thì cô đứng lên, định đổi cuốn sách khác.

Giá sách bằng gỗ xếp gọn gàng ngăn nắp tỏa ra chất mùi đặc biệt của giấy. Phó Nhiễm tới gần một góc, nhìn thấy một cuốn sách được bọc rất đẹp xuất hiện trong tầm mắt, thứ hấp dẫn cô nhất vẫn là cái tên của nó: Duyên tới Hữu Nhiễm.

Duyên phận vấn vương.

Cô rút ra, bất ngờ nhìn thấy người đứng đối diện.

Giữa một khe hẹp trên giá sách, chỉ nhìn thấy khóe miệng người đàn ông. Bờ môi mỏng, hơi nhếch lên, toát ra một sự quyến rũ. Con người ai cũng có tính tò mò, Phó Nhiễm bèn giơ tay rút tiếp cuốn sách bên cạnh ra. Khuôn mặt người đàn ông hiện ra rõ ràng. Sau khi rút đến quyển thứ ba, vẻ gợi cảm và điển trai ấy gần như khiến Phó Nhiễm đứng hình.

Vì người đứng đối diện chính là Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm sửng sốt giây lát, sau đó lại lần lượt đút từng quyển một về chỗ cũ.

Cô cầm cuốn "Duyên phận vấn vương" rảo bước đi tới bên cửa sổ. Giờ này hiệu sách khá vắng người, muốn tìm một chỗ ngồi cũng không quá khó khăn.

Phó Nhiễm mở sách ra, bất thình lình có một bàn tay thò ra, nhấc cuốn sách của cô lên. "Duyên phận vấn vương?" Minh Thành Hữu ngồi xuống ngay sát cạnh cô. Chiếc sofa vốn dĩ chỉ vừa cho một người ngồi giờ lại có thêm một người đàn ông to lớn, Phó Nhiễm bị chèn ép đến độ eo đau nhức.

"Vấn vương? Hữu Nhiễm?"

Minh Thành Hữu đăm chiêu.

Phó Nhiễm gập sách lại, dùng sức định đứng lên. Minh Thành Hữu tiện đà chắn tay trước ngực cô. Anh đặt tay lên tay vịn ghế sofa, liếc mắt nhìn cô, giọng nói thay đổi, rõ ràng là không vui chút nào: "Anh gọi điện cho em, vì sao không nghe máy?".

Anh rốt cuộc muốn xem xem cô sẽ viện cớ gì.

Phó Nhiễm trốn sau lưng Minh Thành Hữu, ngữ khí bất lực: "Em để im lặng, di động bỏ trong túi xách, không nghe thấy".

"Vậy hả?" Được lắm, giờ lại có cả bản lĩnh mở mắt nói dối nữa.

Cô ngồi nghiêm chỉnh: "Tìm em có việc gì không?".

"Món sủi cảo chiên quản lý mang tới là ý của em sao?"

Phó Nhiễm không đoán được ý tứ trong câu hỏi của Minh Thành Hữu, cô ngẫm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

"Phải thì nói là phải, không phải nói là không phải, sao do dự lâu thế?"

"Phải, có qua có lại mà."

Minh Thành Hữu thở dài, hông hơi ngả về sau. Phó Nhiễm bị anh đè xuống, cô buộc phải gối cằm lên vai Minh Thành Hữu.

"Anh ăn hết rồi." Anh lại buông một câu không đầu không cuối.

"Ồ." Phó Nhiễm không biết nên nói tiếp thế nào. Làm ơn đừng đè cô nữa được không? Anh nặng quá.

Minh Thành Hữu với lấy tay Phó Nhiễm, nắm chặt. Cô sốt sắng định rút về nhưng bị anh đặt lên bụng mình: "Ăn đến hỏng dạ dày rồi, tại em đấy".

Thật sao?

Phó Nhiễm thấy anh ban nãy còn tinh thần phơi phới, lẽ nào nói đau là đau ngay được: "Anh có thể qua phá nát cái nhà hàng ấy ra".

Minh Thành Hữu đè tay cô lên ngực mình. Anh gối đầu lên đầu gối, nghiêng mặt nhìn Phó Nhiễm: "Nhưng món đó lại do em gọi cho anh".

"Nhưng em cũng phải trả tiền họ."

"Nếu không phải vì người ta bảo em gọi, anh sẽ không ăn."

Được, đổ tội lên đầu cô chứ gì.

Quan trọng là động tác này thật sự bất nhã. Hai anh chàng ôm sách đi ngang qua. Phó Nhiễm ra sức rút tay về nhưng lại bị Minh Thành Hữu giữ chặt không buông.

"Sờ vào đâu đấy?" Một trong hai cậu kia quay đầu nhìn.

Mặt Phó Nhiễm đỏ tưng bừng. Cô nhìn thấy điệu cười bỡn cợt của Minh Thành Hữu, cô giơ tay che chặt cổ, muốn giấu đi sự xấu hổ của mình. Minh Thành Hữu quá quen với động tác nhỏ này của cô, anh nhướng mày, nhếch môi.

Phó Nhiễm chung quy vẫn là da mặt mỏng, liên tục có người quay đầu lại nhìn. Còn Minh Thành Hữu thì lại cố tình khiến cho động tác thêm phần mờ ám hơn. Cô cúi xuống, hạ giọng mềm mỏng: "Vậy em đi với anh đến bệnh viện nhé?".

"Em phải chịu trách nhiệm."

"Được." Phó Nhiễm lại nhìn thấy hai người mang nét mặt kỳ quái bỏ đi, cô lấy sách che kín mặt: "Em sẽ chịu toàn bộ tiền thuốc men".

"Anh không thiếu tiền."

"Vậy anh muốn thế nào?" Phó Nhiễm đau đầu.

"Chẳng thế nào cả."

Ngồi nguyên như thế khoảng mười phút, Phó Nhiễm giằng cũng giằng không ra. Minh Thành Hữu mà là người khác thì quá dễ đối phó, chỉ cần một ánh mắt hoặc một câu giận dữ là có thể đánh lui. Nhưng anh thế quái nào lại là người đao thương bất nhập.

Phó Nhiễm hết cách, giơ tay véo bụng anh.

Cô nghĩ bụng nếu anh đau chắc cũng phải buông tay. Nào ngờ véo còn chưa xong, cô đã sờ thấy thứ gì đó khang khác. Sao cô có thể quên mất, người đầy cơ bắp như anh sao dám nói bấu là bấu được chứ.

"Đùa đủ chưa?"

"Phó Nhiễm!" Anh đổi giọng, vừa mệt mỏi lại vừa gợi cảm, ánh mắt toát ra một vẻ mê hoặc: "Em hứa với anh một chuyện thì anh bỏ ra".

"Chuyện gì?"

"Hôn anh một cái."

Ánh mắt Phó Nhiễm sa sầm lại. Cô nghĩ tới người phụ nữ khoác tay anh đi vào nhà hàng. Bây giờ Minh tam thiếu còn rạng rỡ hơn xưa, chẳng đếm hết số người tình nguyện hiến thân cho anh, mà chắc anh cũng là người chẳng từ chối ai bao giờ. Vậy mà còn đến đây trêu chọc cô làm gì chứ?

"Không cho hôn?"

Phó Nhiễm sầm mặt lại.

"Không hôn thì cứ ngồi đây." Minh Thành Hữu chuẩn bị đấu tới cùng.

Lòng bàn tay bị anh giữ đến đổ mồ hôi, ướt át khó chịu. Minh Thành Hữu đếm từng ngón tay Phó Nhiễm. Cô đã tổng kết ra kinh nghiệm rồi. Tốt nhất đừng bao giờ đọ thể lực với Minh Thành Hữu, vì không ai có thể là đối thủ của anh cả.

"Thôi được rồi."

Anh nhướng mày, dường như đang xem xét độ chân thực trong câu nói của cô.

Phó Nhiễm tay cầm cuốn "Duyên phận vấn vương". Minh Thành Hữu nắm tay cô đi ra thang máy. Cô mới đọc được nửa trang, cũng không đành bỏ: "Em đi thanh toán".

Minh Thành Hữu lại nắm chặt tay cô đi thanh toán rồi rảo bước kéo cô ra khỏi hiệu sách.

Giây phút kéo cửa ra, nóng lạnh giao hòa. Một cơn gió lạnh buốt tràn vào tận trái tim. Lúc này Minh Thành Hữu mặc một chiếc áo dạ đen, chiếc bóng cao lớn che chặt phía trước của Phó Nhiễm. Cô co rụt vai lại. cả người vô thức nép sau lưng anh.

Minh Thành Hữu buông tay, sau đó vòng cánh tay kéo nhưng lại kéo hụt.

Những tưởng Phó Nhiễm đã co cẳng chạy, Minh Thành Hữu hơi sầm mặt xuống. Anh quay đầu nhìn thấy một người sau lưng đang co ro. Trái tim bất ngờ bị đập trúng. Phó Nhiễm không nghĩ anh lại quay đầu, loạng chà loạng choạng va phải anh, cô xoa xoa trán rồi ngước mặt lên.

Lồng ngực bị va đập, Minh Thành Hữu cảm thấy đau.

Anh kéo rộng vạt áo dạ che cả vào vai Phó Nhiễm, sau đó ôm cô đi về phía trước. Phó Nhiễm cố gắng đứng cách anh một chút, nhưng khổ nỗi che chung một chiếc áo sao có thể né tránh được. Hai người xuyên nhanh qua đường, tới bãi đậu xe.

Phó Nhiễm đưa tay kéo kín cổ áo lại: "Xe của em đỗ bên đó".

Minh Thành Hữu cúi đầu nhìn cô. Giả vờ, em cứ vờ vịt đi.

Anh lấy chìa khóa ra, chiếc áo bị anh siết chặt, Phó Nhiễm không thể thoát thân. Minh Thành Hữu dồn cô vào khoảng giữa ngực mình và cánh cửa xe. Với tư thế không một khoảng cách này đừng hòng giãy giụa. Phó Nhiễm buông thõng hai tay bên người. Anh định làm gì cô quyết không ngu ngốc mở lời hỏi, chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Minh Thành Hữu lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào môi mình, ánh mắt thể hiện hết vẻ bắng nhắng.

Gió lạnh xâm nhập, mái tóc Phó Nhiễm bị thổi tung, đứng tư thế này, cô cũng không giơ tay lên vuốt lại được: "Minh Thành Hữu!".

Anh có thể đoán được cô định lên tiếng nói, kiểu gì cũng lại là mấy câu chúng ta không thể quay lại được... Minh Thành Hữu dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt cô, trong ánh mắt anh như đang có một cơn dông tố bão bùng chuẩn bị ập tới. Phó Nhiễm còn chưa kịp tỉ mỉ quan sát, anh đã hôn cô. Môi anh đi từ đầu mày, xuống sống mũi, sang má, cuối cùng phủ lên nơi mềm mại của cô, lăn qua lăn lại như quyến luyến không rời.

Minh Thành Hữu nghĩ cách để cô mở miệng, nhưng Phó Nhiễm cắn chặt không đầu hàng. Anh cứ hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác. Kiểu chọc ghẹo khêu gợi này ai chịu cho thấu. Phó Nhiễm có lạnh lùng cũng là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa cô lại từng được thưởng thức dư vị của anh.

Một ngọn lửa nhỏ từ tứ chi nhen nhóm bùng lên, ban đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé, nhưng dưới kỹ thuật cao siêu của anh, cô không kiềm chế được, đã gần như bị chọc ghẹo thành công, động tác của Minh Thành Hữu cũng khá quy củ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một nụ hôn bình thường.

Thế mới nói, người đàn ông này là yêu nghiệt, chắc chắn là hàng thật giá thật.

Nhân lúc cô phân tâm, anh cắn vào khóe miệng Phó Nhiễm.

Anh thừa thế xông vào, uốn lượn như nhảy múa cùng đầu lưỡi cô. Cô dần dần không chống cự được nữa, cánh tay cũng không còn cách phản kháng. Một tay Minh Thành Hữu ôm chặt eo cô, tay kia đè lên vai Phó Nhiễm.

Trên góc đường khi đêm xuống, lại còn là phố đi bộ, không ít người qua lại tò mò, thi thoảng quay đầu lại nhưng cũng không cảm thấy có gì bất thường. Thanh niên ấy mà, nhiệt tình một chút cũng không quá đáng.

Trên đỉnh đầu Phó Nhiễm trùng hợp lại là một ngọn đèn, ánh đèn hắt xuống chiếc Bugatti, khiến nó trông như một vị vua quyền lực.

Minh Thành Hữu gặm cắn má cô, sau đó lùi ra, vùi đầu vào cổ Phó Nhiễm.

Cô cố gắng đè nén hơi thở loạn nhịp, nhưng lồng ngực vẫn hồi hộp dữ dội. Họ sát cạnh nhau, nên sự run rẩy của cô anh cũng cảm nhận được. Minh Thành Hữu rướn môi, đứng im trong tư thế ấy.

Ngoài đường dù sao vẫn lạnh, nhịp tim Phó Nhiễm nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Cô ấn hai tay lên vai Minh Thành Hữu, đẩy mạnh anh ra. Cô rút tờ giấy ăn trong túi ra, lau sạch vết son lem ra sau màn kích tình ấy. Minh Thành Hữu dựa vào xe, quan sát toàn bộ hành động của cô. Sau khi sửa sang lại xong, Phó Nhiễm chỉnh lại mái tóc rối bù ra sau lưng. Cô cũng không phẫn nộ, chỉ nở một nụ cười hơi khiêu khích: "Dạ dày còn đau không? Có cần tới bệnh viện không?".

Anh làm như không nhìn thấy gì trong mắt cô: "Hôn một cái còn có ích hơn uống thuốc nhiều, xem ra sau này bị bệnh gì cứ nhờ em là ổn".

Phó Nhiễm ném mảnh giấy ăn vào thùng rác gần đó. Cô rút chìa khóa xe rồi bước vượt qua Minh Thành Hữu, định đi.

Anh giữ cánh tay cô lại: "Phó Nhiễm".

Phó Nhiễm quay sang, ngẩng đầu nhìn Minh Thành Hữu.

"Em có phải con gái không?" Anh nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi: "Lẽ nào em không biết kích động? Cũng không có cảm xúc trong chuyện ấy?".

Phó Nhiễm nhíu mày càng lúc càng chặt: "Rốt cuộc anh định nói gì?".

"Phó Nhiễm, lúc anh không ở bên em, em đã sống hai năm qua kiểu gì?" Minh Thành Hữu buột miệng không buồn suy nghĩ.

Phó Nhiễm quay đầu đối mặt với Minh Thành Hữu, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn càng trở nên lạnh lùng trong gió rét. Cô ngoài mặt bình thản nhưng giọng nói không hiểu vì lý do gì lại hơi run rẩy: "Câu này nên hỏi chính anh mới phải, nếu anh đã nhiều ong bướm uyên ương như vậy thì không cần tới quấy rầy em. Vả lại, em có phải con gái hay không, anh còn không biết hay sao?".

Cô bước vượt qua anh, chui vào xe, nổ máy, tất cả vô cùng nhuần nhuyễn.

Minh Thành Hữu hơi sững người. Anh đứng suy nghĩ giây lát, trong lúc đó chiếc Audi đỏ đã lái vụt qua. Thân xe suýt nữa chạm vào anh. Cô gái này càng ngày càng điên, có biết lái xe không vậy?

Di động trong túi đổ chuông, anh không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới.

Chuông của người này khác với tất cả mọi người khác.

Minh Thành Hữu nhìn theo hướng xe Phó Nhiễm đi khuất, bắt máy.

Phó Nhiễm nắm chặt hai tay vào vô lăng. Cô trong sạch tự bản thân cô biết. Còn anh, hai năm qua anh sống thế nào?

Cô lắc đầu, xua đi mọi cảm xúc bộn bề chuyện của anh không liên quan gì tới cô hết.

"Alô?" Chất giọng trầm của Minh Thành Hữu vang lên.

"Thành Hữu, anh đang làm gì vậy?"

Tên của người này trong di động của anh chỉ có đúng một chữ M, Minh.

Vưu Ưng Nhụy từng nói, cô ta sinh ra muốn làm người nhà họ Minh, chết đi muốn làm ma nhà họ Minh.

Anh mở cửa xe ngồi vào trong, đồng thời nổ máy: "Còn em đang làm gì?".

Chuyện anh không muốn nói, cô ta không bao giờ dám hỏi: "Xem ti vi ạ, em đang buồn chán quá".

"Rảnh thì rủ bạn bè đi mua sắm, anh cho em thẻ rồi mà vẫn còn chán sao?" Khóe miệng Minh Thành Hữu dần mềm ra, đôi mắt hoa đào trong gương hẹp dài mà sâu xa. Đầu kia vọng lại tiếng nũng nịu: "Anh coi em là cái máy quẹt thẻ đấy à, em muốn anh ở cạnh em cơ".

Vưu Ưng Nhụy không phải không biết việc Minh Thành Hữu đang làm. Thư ký Nghê có quan hệ tốt với cô ta, cộng thêm Lý Vận Linh nói bóng nói gió, trừ phi cô ta bị ngốc.

"Ưng Nhụy." Minh Thành Hữu lái xe ra khỏi con đường hiệu sách: "Anh đã nói với em chuyện này từ lâu rồi, anh không giấu gì em, nhưng đây là việc anh phải làm".

"Em hiểu." Vưu Ưng Nhụy nhẹ lòng. Minh Thành Hữu vẫn không giấu giếm gì cô ta: "Em ở trường vẫn rất ổn anh đừng lo lắng cho em".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio