Vương Tiểu Thạch cẩn trọng hỏi: “Quyển sách đó trông như thế nào?”
Phương Hận Thiểu không cần nghĩ ngợi gì đã đáp ngay: “Đó là bản in của Hàng Châu, do tư nhân khắc tạo, để lề hai bên, chữ lớn, hàng rộng, thể chữ chỉnh tề chân phương, theo lối Âu Dương Tuần, giấy màu vàng mềm mà dai, màu mực đậm, chắc chắn là loại giấy cống của Ôn Châu, in cũng khá lắm.”
Vương Tiểu Thạch xúc động thốt lên: “Phương huynh nhớ rõ thật đấy… Vậy có nhớ nội dung không?”
“Chuyện này…” Phương Hận Thiểu gãi đầu rồi lại gãi cằm: “Đúng là nhất thời không chú ý, ta chỉ chú tâm tìm những gì có liên quan đến việc chế biến cá tôm, rồi tiện tay trả lại cho Trương Nham, sau đó hắn ta cất vào trong áo, không ai xem kỹ cả.”
Vương Tiểu Thạch thầm nhủ: “Tên thư sinh này thật kỳ quặc, chẳng thèm để ý đến nội dung vậy mà lại nhìn rất kỹ dạng thức cuốn sách.” Nghĩ đoạn, gã bèn hỏi: “Sau đó Trương Nham làm thế nào mà bị bắt?”
Phương Hận Thiểu nói: “Bọn ta tạm thời tìm một quán ăn, đưa cá cho nhà bếp nấu, ăn xong, cả bọn bảo ta đi trêu ngươi cho vui. Còn Trương Nham nói phải đi trả sách cho người ta trước, ta nghĩ, chắc là giữa đường hắn bị bọn Mạnh Không Không uy hiếp, sau đó Bát đại đao vương xuất hiện, khiêu chiến ngươi, rồi đánh thẳng vào Sầu Thạch trai. Bọn ta định giúp ngươi một tay, nhưng Bát đại đao vương lại bật ra từng tên, cúi đầu ủ rũ, vừa nhìn đã biết là chiến bại rồi. Vậy là cả bọn tính vào Sầu Thạch trai xem ngươi thế nào, nhưng cửa lớn đóng chặt, tám tên cầm đao đó không cho bọn ta vào, đang định động thủ thì Bạch Sầu Phi lại xua tay ra hiệu với bọn ta, thế nên cả bọn đành cố nhịn. Rồi chợt nghe sau lưng có người nói…”
Bạch Sầu Phi đột nhiên gắt lên: “Ai?”
Phương Hận Thiểu ngạc nhiên nói: “Cái gì thế, ta đang nói tiếp mà, vội gì chứ?”
Chỉ thấy một thân hình nhỏ thó trong góc tường phóng ra, ôm quyền về phía Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch: “Thuộc hạ bái kiến phó lâu chủ, tam đương gia.”
Thì ra người này là Tiểu Văn Tử Tường Ca Nhi, thoạt nhìn y mặt mũi lanh lợi khôn ngoan, sắc diện trắng dã như băng tuyết.
Phương Hận Thiểu lúc này mới biết Bạch Sầu Phi quát hỏi kẻ nào đang ẩn nấp, vậy mà bản thân mình chẳng hề hay biết, không khỏi đỏ bừng mặt lên.
Bạch Sầu Phi nghiêm giọng hỏi: “Đến làm gì?”
Tường Ca Nhi nói: “Tô lâu chủ căn dặn, nếu phó lâu chủ không có chuyện gì quan trọng, xin mời trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, nước hồ Thiên Tuyền sơn đang sôi sục, Tô lâu chủ muốn thương nghị đối sách với ngài.”
Bạch Sầu Phi xua tay nói: “Được, ta sẽ về ngay.”
Tường Ca Nhi đứng yên tại chỗ, vẫn chưa chịu đi.
Bạch Sầu Phi nhướng mày nói: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”
Tường Ca Nhi nói: “Tô công tử bảo thuộc hạ chờ ở đây, xem có việc gì cần đến hay không, xin hai vị cứ căn dặn.”
Bạch Sầu Phi mặc kệ y, ngoảnh mặt về phía Phương Hận Thiểu: “Ngươi nói tiếp đi.”
Phương Hận Thiểu ngẩn người ra: “Lúc nãy ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”
Đường Bảo Ngưu bực dọc gắt gỏng: “Ngươi vừa nói đến chỗ quyển sách đó cái gì mà giấy vàng giấy xanh, thể chữ Âu Dương Tuần, Âu Dương Tu gì gì đấy!”
Phương Hận Thiểu nổi cáu: “Đồ dốt nát! Đồ dốt nát! Đâu phải đoạn ấy, ta đã nói đến chỗ người bắt Trương Nham xuất hiện rồi…”
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết rồi tại sao còn hỏi bọn ta?”
Phương Hận Thiểu tắc tị.
Vương Tiểu Thạch đỡ lời: “Hai người đó có phải là hai hán tử trên Khổng Tước lâu không?”
Phương Hận Thiểu được lời như cởi tấm lòng, tuôn ra hàng tràng như nước đổ: “Chính là hai người ấy, họ lẳng lặng theo sau bọn ta, hán tử bộ dạng phong sương câu đầu tiên đã nói ngay: ‘Hay, Sử huynh, chúng ta thật có duyên, Kinh thành rộng lớn thế này, vậy mà một ngày gặp nhau đến hai lần.’ Ngươi có biết Trương Nham nói thế nào không? Tên Hắc Nham Đầu này vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quay đầu lại cười: ‘Được, Thương huynh khát nước rồi phải không? Ở đây ta còn có một người bằng hữu họ Liêu !’”
Vương Tiểu Thạch không nhịn được, buột miệng thốt lên: “Trương Nham này đã ăn cướp còn la làng, thật là hơi quá đáng!”
Phương Hận Thiểu lại kể tiếp: “Hai người ấy cũng không nổi giận, nhưng đã hơi bực tức. Tên họ Thương có vẻ muốn phát tác, nhưng tên họ Hạ đã ôm quyền vái từng người chúng ta, nói: ‘Chắc các vị cũng là bằng hữu trên giang hồ, quần long gặp gỡ ở đây, hai huynh đệ chúng ta không dám làm mất nhã hứng của các vị, chỉ có điều, ta có một món đồ, mong vị huynh đệ này trả lại.’ Nói cũng lạ, bọn Bát đại đao vương cực hung cực ác ngang tàng phách lối đó, gặp phải hai người này liền tựa như rắn gặp hùng hoàng, không ai dám thở mạnh, chỉ có Trương Nham là to gan, hắn nói: ‘Hai người muốn đòi lại quyển sách đó phải không? Ta vốn cũng định trả lại đây.’”
Phương Hận Thiểu nói tới đây, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đưa mắt nhìn nhau.
Vương Tiểu Thạch trầm giọng nói: “Chẳng lẽ là họ?”
Bạch Sầu Phi nặng nề nói: “Xem ra đúng là họ rồi.”
Phương Hận Thiểu ngạc nhiên nói: “Họ? Ai?”
Vương Tiểu Thạch ôn hòa nói: “Phương huynh cứ kể tiếp đi.”
Phương Hận Thiểu nói: “Ta biết rồi, các ngươi đang đoán xem đối phương là ai chứ gì. Bọn ta ban đầu cũng lấy làm lạ lắm, tên họ Thương lại còn cười hì hì nói: ‘Quyển sách này là ngươi ăn cắp sao?’ Trương Nham nói: ‘Mượn, không phải là ăn cắp.’ Họ Thương ấy nói: ‘Không hỏi mà tự lấy tức là ăn trộm rồi.’ Song Trương Nham cũng có lý lẽ riêng: ‘Lấy rồi trả lại đó gọi là mượn, huống chi xưa nay trộm sách không phải là trộm.’ Tên họ Thương nói: ‘Nhưng ngươi không trả lại.’ Trương Nham bèn chỉ về phía tám con rùa đen đó, nói: ‘Bọn chúng cản đường ta.’ Tên họ Thương liếc mắt nhìn từng người, tám người ấy sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn chẳng dám lên tiếng câu nào.”
Bạch Sầu Phi thản nhiên: “Dĩ nhiên là chúng không dám lên tiếng rồi.”
Phương Hận Thiểu tựa như chẳng hề có thiện cảm gì với
Bạch Sầu Phi nên chẳng thèm để ý, lại nói tiếp: “Lúc này tên họ Hạ mới kêu ‘ồ’ một tiếng đảo mắt nhìn về phía tám người ấy: ‘Có chuyện này sao?’ Y thấy bọn chúng đều không lên tiếng, liền quay lại hỏi Trương Nham: ‘Các hạ làm sao biết bọn ta có quyển sách này?’ Trương Nham cũng gan dạ, ôm hết mọi chuyện về mình: ‘Ta là hành gia, nhìn một cái là thấy ngay.’ Tên họ Hạ ngạc nhiên nói: ‘Hành gia gì vậy?’”
“Lần này tên họ Thương đã kéo kéo vạt áo y, xoay xoay cổ tay, năm ngón khép lại để ra dấu rằng đó là nghề ăn trộm. Tên họ Hạ lập tức hiểu ra, lại liếc nhìn Trương Nham nói: ‘Xem ra các hạ không xem chúng ta là bằng hữu rồi, các hạ cũng không phải họ Sử.’ Trương Nham thấy hai người này đều là kẻ tinh minh, đành nói: ‘Ta họ Trương, ta nhận đã ăn cắp đồ của các ngươi, nhưng không biết các ngươi làm sao tra được tới đây?’ Tên họ Hạ mỉm cười, chỉ về phía hán tử họ Thương, nói: ‘Có y ở đây, không ai thoát được…’”
Vương Tiểu Thạch nghe tới đây, liền gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Phương Hận Thiểu nói: “Đúng vậy, lúc đó bọn ta cũng loáng thoáng nhớ ra một người, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai. Chỉ nghe tên họ Hạ lại nói: ‘Nói như vậy, nếu tại hạ đây không nhìn lầm, các hạ chính là Phạn vương Trương Nham đại danh nức tiếng?’ Trương Nham đã bị y bắt được, cũng chỉ đành nói: ‘Ta thấy các người cũng không phải là họ Thương, họ Hạ.’ Hán tử họ Hạ nhoẻn miệng cười: ‘Đúng vậy, coi như bọn ta không ai gạt ai.’ Nhưng tên họ Thương vẫn hỏi chuyện về quyển sách đó: ‘Trương Nham, ngươi cũng là một hán tử có tiếng tăm trong chốn hiệp đạo, tại sao lại để mắt đến quyển sách này làm gì?’ Trương Nham bực dọc nói: ‘Quyển sách vớ vẩn có gì mà kỳ hiếm đâu, chẳng liên quan gì đến cá mú, có cho ta cũng chả thèm!’ Nói đoạn, Hắc Nham Đầu liền lấy sách ra trả lại cho họ, hai người đó đưa mắt nhìn nhau, rồi đại hán ôn hòa họ Hạ ấy nhận lấy quyển sách, thần sắc cái tên bụi bặm phong sương cũng hơi dãn ra, nói: ‘Trương huynh đệ, lần này thiệt thòi cho ngươi rồi, việc này từ ngươi mà ra, bọn ta mời ngươi đến nha môn một chuyến, việc công cần kíp, mong các vị thứ tội cho!’”
Bạch Sầu Phi lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Quả nhiên là chẳng tốt lành gì rồi.”
Đường Bảo Ngưu đứng một bên gầm lên: “Bọn chúng thật là hẹp hòi, quá đáng thật! Ai thèm quyển sách vớ vẩn của chúng đâu chứ.”
Vương Tiểu Thạch thở dài: “E rằng không phải là một quyển sách vớ vẩn đâu.”
Đường Bảo Ngưu ngẩn người ra: “Ngươi nói gì? Nghĩa là sao?”
Phương Hận Thiểu ngắt lời y: “Lúc đó lão Đường cũng lớn tiếng thế này… Ôn cô nương, con trâu nước và ta đều định ra tay.”
Phương Hận Thiểu lại nói: “Nhưng tên Hắc Nham Đầu ấy chẳng hiểu có linh cảm gì, đột nhiên chặn bọn ta, hỏi: ‘Xin hỏi hai vị… có phải Thiết nhị gia, Thôi tam gia hay không? Lão Đường đứng bên cạnh gắt gỏng lên: ‘Cái gì nhị gia tam gia vương bát gia chứ, không được bắt huynh đệ của bọn ta!’ Hai hán tử ấy hơi cúi người nói: ‘Ta là Thiết Du Hạ, còn hắn là tam sư đệ Thôi Lược Thương.’”
Tường Ca Nhi đứng một bên kêu “ồ” một tiếng: “Thiết Thủ và Truy Mệnh?”
Chu Tiểu Yêu gật đầu: “Lão tam và lão nhị trong Tứ đại danh bổ.”
Phương Hận Thiểu nói: “Đúng vậy, ta vừa nghe danh hiệu của họ, liền khựng người lại, thiên vương lão tử đến đây bọn ta cũng không sợ, nhưng hai người này bảo vệ chính đạo, hiệp nghĩa nhân phong, diệt trừ ác bá, cứu giúp kẻ bần cùng, không thể đánh được! Chắc là Trương Nham cũng nghĩ như vậy? Nghe xong, hắn rất rầu rĩ đáp rằng: ‘Không biết là hai vị, nếu có điều gì mạo phạm xin được lượng thứ, ta sẽ đi cùng hai vị.’ Lúc ấy, Ôn cô nương và lão Đường đều muốn động võ, nhưng ta nói: ‘Thẩm đại ca nói, không nên đối địch với Tứ đại danh bổ.’ Truy Mệnh mỉm cười nói: ‘Đa tạ, đa tạ.’ Còn Thiết Thủ thì nói: ‘Chỉ là hỏi sơ qua, sẽ mau chóng đưa Trương ngũ hiệp trở về, bọn ta đều tin tưởng y.’ Ôn cô nương vẫn chưa chịu. Trương Nham giậm chân kêu lên: ‘Đừng động thủ, nếu động võ, chúng ta đúng là không coi vương pháp ra gì rồi đó.’ Cho nên, bọn ta đều trơ mắt nhìn họ Thiết và họ Thôi áp giải Trương Nham đi.” Nói đến đây, y lại tự trách mình: “Chỉ tại ta hết! Nếu ta đừng xúi giục Hắc Nham Đầu ăn cắp sách thì tốt rồi! Ai làm nấy chịu! Lẽ ta lần này ta phải đến nha môn mới đúng.”
Vương Tiểu Thạch trầm giọng nói: “Nếu là hai người họ, chắc Trương Nham không đến nỗi xảy ra chuyện gì lớn, chỉ e, quyển sách đó…”
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói: “Đây gọi là tự rước lấy họa, chẳng trách được ai.”
Phương Hận Thiểu nổi giận: “Ngươi nói vậy là sao?”
“Chẳng sao cả, ngươi không hiểu được sao?” Ôn Nhu nãy giờ lẳng lặng, đột nhiên xen vào: “Y nói hai ngươi đúng là hồ đồ, nên đi ngồi tù cho rồi!”
Phương Hận Thiểu tức giận nói: “Ngươi…”
Vương Tiểu Thạch nhìn Bạch Sầu Phi nói: “Vậy dấu giày in trên phiến đá, chắc chắn là của Thiết Thủ rồi, có lẽ khi y mới đến, âm thầm đề phòng cả bọn động thủ, nên mới vận lực toàn thân, thế nhưng hạ bàn công phu tựa như không vững chắc lắm, cho nên mới dẫn chân lực ra, in hai dấu chân xuống nền đá.”
Bạch Sầu Phi nói: “Chính vì công phu hạ bàn của y hơi kém cho nên mới lộ ra nội lực kinh người, sự lợi hại của người này là ở đôi bàn tay, thật sự là một nhân vật rất khó ứng phó.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Vậy thì kẻ đạp trên đóa hoa mà cánh hoa không giập nát chắc chắn là Truy Mệnh rồi.”
Bạch Sầu Phi nói: “Chỉ có khinh công của y mới có thể đạp bèo qua sông, nhẹ nhàng như vậy.”
Phương Hận Thiểu nghe thế liền “hừ” khẽ một tiếng.
Vẻ mặt Tường Ca Nhi cũng lộ ra vẻ “Ta không cho là vậy”.
Bạch Sầu Phi chợt nói: “Trong lâu có chuyện, ta phải về một chuyến.” Đoạn y hạ giọng nói với Vương Tiểu Thạch: “Thái sư đã nói, chuyện của đệ, cần phải cẩn trọng hành sự, một đòn là giết được ngay.”
Vương Tiểu Thạch gật đầu: “Xem ra đệ cũng phải đến nha môn một chuyến, nghĩ cách giúp Trương Nham.”
Chu Tiểu Yêu nói: “Nhan lão đại phụng lệnh đi điều đình chuyện này rồi, nhưng đến trễ một bước, ông ta đã vội tới nha môn rồi, ta thấy với sức Kim Phong Tế Vũ lâu, chắc là đủ để bảo vệ cho Trương Nham.”
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói: “Phụng lệnh? Phụng lệnh ai?”
Chu Tiểu Yêu nhoẻn miệng cười: “Tô lâu chủ biết ở đây xảy ra chuyện nên điều bọn ta tới đây.”
Vương Tiểu Thạch nhìn Chu Tiểu Yêu, Tường Ca Nhi và Bạch Sầu Phi, cười nói: “Chỉ trong chốc lát mà đã điều đến ba đạo nhân mã, tai mắt của Tô đại ca thật nhanh, có thể có được một vị đại ca như thế, đúng là sinh sự cũng không xảy ra chuyện.”
Nhưng Bạch Sầu Phi lại hít sâu một hơi.
Vương Tiểu Thạch lại nói: “Nhị ca không đồng ý sao?”
Bạch Sầu Phi nói: “Tô đại ca rất mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc đối thủ lại là Gia Cát tiên sinh.”
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói: “Nhị ca cho rằng đại ca cũng không đấu lại được Gia Cát tiên sinh sao?”
Bạch Sầu Phi nói: “Chuyện này rất khó nói, có điều đệ phải cẩn thận nhiều hơn.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Trước khi đối phó với Gia Cát tiên sinh, nhất định phải làm một việc.”
Bạch Sầu Phi nói: “Việc gì?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Trước tiên, rút khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu.”
“Ồ!”
“Như thế, đệ làm gì cũng không liên lụy đến Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu thất bại, đó là do đệ một mình gây ra, nếu thành công, mọi chuyện đều dễ sắp xếp…”
“Điều này…”
“Nhị ca thấy thế nào?”
“Có điều như vậy thật quá thiệt thòi cho đệ.”
“Sao lại nói như thế! Đệ phải tìm ra một lý do hòng chứng tỏ không thể không cắt đứt quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu, viết thành thư đoạn tuyệt, rồi lại phiền huynh thay đệ trình lên đại ca.”
“Điều này dĩ nhiên không thành vấn đề… Nếu đệ cần trợ giúp, ta sẽ chọn cho đệ.”
“Để lại Chu Tiểu Yêu, còn đâu, chỉ cần Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiểu là đủ rồi.”
“Ồ? Họ… có thể giúp được sao?”
“Lòng dạ của họ tốt, hơn nữa lại có giao tình với đệ, nếu luận về võ công, có Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị, Cố Thiết Tam, Triệu Họa Tứ vẫn chưa đủ sao? Nếu dùng đến huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu, e rằng lại liên lụy.”
“Đệ nói cũng có lý… Có điều, bây giờ kẻ theo dõi chúng ta là Triệu Họa Tứ phải không?”
“Đạp Tuyết Vô Ngấn Triệu Họa Tứ, với khinh công của y, tuyệt đối có thể sánh với Truy Mệnh tam bổ đầu.”
“Chắc là thái sư vẫn không yên lòng đối với chúng ta.”
“Đây là chuyện sinh tử cho nên cần phải cẩn thận.”
“Cho nên việc cứu Trương Nham, đệ đừng lộ mặt thì tốt hơn.”
“Huynh phát hiện hắn hồi nào?”
“Vừa mới đây.”
“Đệ cũng vừa mới đây.”
“Quả nhiên là khinh công cao cường.”
“Vậy cứ để y đi theo đi…”
Hai người đã hạ giọng xuống rất thấp rồi, ai đứng bên cạnh cũng không nghe thấy gì, Ôn Nhu lại thấy chướng mắt: “Ha ha! Ta phát hiện được một bí mật!”
Hai người lập tức dừng lại, Bạch Sầu Phi lập tức nhìn Ôn Nhu với ánh mắt không thân thiện.
Ôn Nhu hí hửng nói: “Thì ra trên đời này không chỉ có bà tám mà còn có ông tám!”
“Ta tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới châu đầu ghé tai, thì thầm chuyện riêng, nói nhỏ cười lớn.” Ôn Nhu tỏ vẻ khoái trá. “Bây giờ mới biết anh hùng hảo hán cũng thế.”
Bạch Sầu Phi bực dọc nói với Vương Tiểu Thạch: “Ta đi trước đây.” Dứt lời y lại hạ giọng nói thật nhanh: “Muốn tìm hiểu thêm chuyện của Tứ đại danh bổ, tốt nhất hãy đến ngõ Ngõa Tử một phen. Nhớ cho kỹ, có thể nhịn thì cứ nhịn, lấy đại cục làm trọng.” Nói đoạn, căn dặn Tường Ca Nhi ở đây đợi tin của Vương Tiểu Thạch còn mình thì đi trước.
Ôn Nhu thấy Bạch Sầu Phi nói đi là đi, tức tối bĩu môi, giậm chân thình thịch, tựa như phải giậm chết một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tám con kiến ở dưới đất vậy.
Vương Tiểu Thạch thấy thế cũng không khỏi buồn buồn.
“Huynh ấy đi đâu?” Ôn Nhu hỏi.
“Về Kim Phong Tế Vũ lâu.”
“Chúng ta không về sao?” Ôn Nhu lại hỏi.
“Khoan hãy về,” Vương Tiểu Thạch nói. “Việc của Trương Nham, đã có Nhan thánh chủ già dặn kinh nghiệm đi giải quyết rồi, các người có muốn làm một số chuyện không?”
“Chuyện gì?” Phương Hận Thiểu hỏi.
“Chuyện lớn.”
“Làm cùng ai?” Lần này kẻ lên tiếng là Đường Bảo Ngưu.
“Ta!” Vương Tiểu Thạch chỉ vào mình.
“Cùng ngươi làm chuyện lớn?” Đường Bảo Ngưu lập tức hưng phấn bừng bừng:”Chuyện như thế rất thích hợp cho bọn ta làm…”
Lần này y vẫn chưa nói xong, Ôn Nhu đã hớn hở chen vào hỏi: “Mau nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì?”
. Chữ Liêu 廖 (họ Liêu) này đọc gần giống chữ Niệu 尿 là nước tiểu.