Khi Hà Tiểu Hà phát hiện Bát Đại Thiên Vương có hành động lạ, nàng định lập tức cản trở.
Vì Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý vẫn chưa đi xa.
Nàng biết, không thể đánh giá thấp hai người này được.
Song nàng chưa kịp cản trở, Bát Đại Thiên Vương đã bị tập kích.
Hà Tiểu Hà toan xuất thủ giúp Cao Đại Danh, nhưng bản thân nàng cũng bị tập kích.
Nàng bị văn sĩ tấn công.
“Phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.”
Đối phương vừa xông tới, đã ra bốn đòn sát thủ đối với Hà Tiểu Hà.
Tận, tàng, tử, phanh.
Bốn đòn sát thủ này phát ra với sự chớp nhoáng của chim, sát lực của cung, nhanh nhạy của thỏ, tinh nhuệ của chó.
Địch thủ là một thanh y văn sĩ.
Đối phương một mặt xuất thủ, một mặt khẽ ngâm nga.
Ngâm nga mười hai chữ này.
Mười hai chữ vong ơn phụ nghĩa đuổi tận giết tuyệt.
Khi thanh y văn sĩ khẽ ngâm nga, thần thái toát lên vẻ ngây ngất khó tả.
Y nhìn Hà Tiểu Hà ngâm nga.
Ánh mắt lộ vẻ luyến tiếc, đau thương.
Y tuyệt đối không từ bi, cũng không dung tình.
Giống như y đang tụng kinh văn cho Hà Tiểu Hà.
Kinh văn đưa Hà Tiểu Hà về cực lạc Tây Thiên.
Hà Tiểu Hà lập tức phản đòn.
Nàng phản đòn tựa như một điệu múa.
Điệu múa phục thù.
Điệu múa của nàng rất mỹ lệ, càng mỹ lệ thì sát lực càng lớn.
Có lúc, mỹ lệ lại là thứ hiểm ác nhất.
Quá mỹ lệ tuyệt đối là một tai họa.
Hà Tiểu Hà xuất chiêu như múa, đẹp đến nỗi có thể khiến người ta tha thứ tất cả.
Khi ngươi tha thứ những điều người khác làm đối với ngươi, chưa chắc người ta có thể tha cho ngươi. Bởi vì không ai tin rằng ngươi sẽ quên.
Không có ký ức thì không có ái hận.
Ai không có ký ức người đó có thể vô hối.
Điệu múa của Hà Tiểu Hà, không khiến người ta vô hối.
Mà khiến người ta chết.
Nàng vừa múa, vừa động thủ, đôi lúc còn bắn tên ra.
Những mũi tên bé xíu xuất kỳ bất ý, quỷ thần khó đoán.
Hơn nữa trong mũi tên còn nổ ra những mũi tên nhỏ hơn.
Những mũi tên nhỏ hơn lại nổ ra những mũi tên nhỏ xíu như lông trâu.
Tên của nàng chia làm ba loại:
Có thể khiến cho người ta ngã, có thể khiến người ta bị thương, cũng có thể khiến cho người ta chết.
Bây giờ Hà Tiểu Hà đang phát ra loại tên “khiến cho người ta chết”.
Tử tiễn.
Đáng tiếc nàng gặp phải địch thủ này.
Địch thủ này tựa như đang viết văn, càng viết càng thoải mái tự nhiên, càng viết, càng hăng say.
Đó là một loại văn khí, chặn đứng Hà Tiểu Hà, cũng chặn đứng tên của nàng.
Hơn nữa y còn dồn nàng vào tử lộ.
Điểm tận cùng của tử lộ là gì?
Tận cùng của tử lộ đương nhiên là cái chết.
Hà Tiểu Hà không chết.
Bát Đại Thiên Vương cũng không ngã xuống.
Bởi vì đá.
Lại hai quân cờ nữa, bắn vào hai mắt của Bát Đại Thiên Vương.
Bát Đại Thiên Vương chưa đứng vững, y vì Hà Tiểu Hà gặp nguy mà luống cuống, hai mắt trợn lên. Kẻ địch chính là nhằm vào cặp mắt ấy.
Trước tiên, phải bắn mù mắt y, rồi phá công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện của y, sau đó mới lấy mạng y, dễ như trở bàn tay.
May mà có hòn sỏi.
Một hòn sỏi bay tới.
Hòn sỏi va phải quân cờ thứ nhất.
Đó là quân “sĩ”.
Quân “sĩ” bắn ngược trở lại, vừa khéo đánh bật quân “tượng” bay ra.
Quân “tượng” bay véo vào cổ họng thanh y văn sĩ.
Thanh y văn sĩ nhíu mày, hất tay áo thu lấy quân “tượng”, nạt lớn: “Làm gì vậy…”
Sau đó y thấy người đó.
Một người y quen biết.
Cũng là con mồi hôm nay của họ.
Mục đích của họ là muốn dụ con người này đi, họ vốn định giết chết hai con người biết quá rõ bí mật này, thì lập tức tiến hành nhiệm vụ.
“Dụ hắn rời khỏi bữa tiệc thọ. Đây là cấp lệnh của thượng cấp.”
Nhưng thanh y văn sĩ cùng chiến hữu đến đây còn có một mục đích riêng.
Họ phải thử xem công lực của người này, bởi vì họ không phục.
Con người một khi không phục thì sẽ làm nhiều chuyện để phát tiết.
Có nhiều người cho rằng một người nếu phục thì sẽ mất đi khí thế, cho nên họ mặc kệ dùng cốt khí hay ngạo khí, đều phải đấu khí với đối thủ.
Đối thủ của họ đương nhiên chính là: Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch chạy theo Hà Tiểu Hà vào khu vườn hoang, thấy Bát Đại Thiên Vương cũng phóng lên cây, trong lòng lấy làm tò mò, gã và Đường Bảo Ngưu, Trương Nham cũng tìm một nơi ẩn mình.
Cho nên gã đã nghe hết tất cả, cũng đã thấy hết tất cả.
Gã dặn Đường Bảo Ngưu và Trương Nham chuồn ra ngoài trước, thông báo cho quần hào trong Hoa phủ.
Cũng trong lúc này, gã phát hiện có hai người tiến vào khu vườn hoang, hơn nữa còn là hai cao thủ.
Hai cao thủ tuyệt đỉnh.
Tiếp theo gã lại khẳng định hai cao thủ tuyệt đỉnh này, đã biết Bát Đại Thiên Vương và Hà Tiểu Hà trốn trên cây.
Họ quyết định không thể tha cho kẻ biết bí mật.
Cho nên Vương Tiểu Thạch lưu tâm, trong tay cầm sẵn một hòn đá.
Một hòn đá của gã đã cứu được hai người.
Đồng thời cũng gây chấn động cho hai cao thủ!
Một người là thanh y văn sĩ, một người là danh sĩ xuất trần, mũ cao áo rộng.
Vương Tiểu Thạch vừa hiện thân, vị danh sĩ kia đã nói: “Ngươi đến rồi.”
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cảm thấy: hai người này đang đợi gã tới, hoặc có thể nói, mục tiêu của hai người này chính là gã.
Gã biết sự việc chẳng lành rồi.
Gã cũng không sợ.
Sự việc đã đến rồi, sự việc cần phải đối mặt, sự việc cần phải giải quyết, gã chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Gã chỉ sợ cảm giác trước khi sự việc diễn ra.
Đó là áp lực.
Khi sự việc chưa đến, muốn mau chóng đối mặt giải quyết cũng không thể, điều này khiến cho người ta lo lắng bất an, hoặc ít nhất cũng khiến cho người ta không vui.
Vương Tiểu Thạch bước tới bên cạnh Hà Tiểu Hà, nói bằng giọng rất nhỏ: “Cô là người của Lôi cô nương?”
Hà Tiểu Hà ngẩn người.
Vương Tiểu Thạch hạ giọng nói nhanh: “Lần đó ở Tam Hợp lâu, có người báo hiệu cảnh báo cho Lôi Thuần cô nương, thủ đoạn giống hệt như thủ pháp ám khí của cô.”
Hà Tiểu Hà chớp chớp đôi mắt long lanh, tựa cười mà không phải cười: “Phải thì sao? Không phải thì sao?” “Chính là cô.” Vương Tiểu Thạch khẽ nói: “Khi gặp Lôi cô nương, xin chuyển lời giùm.”
Đôi mắt của Hà Tiểu Hà mơ màng mộng ảo: “Lời gì?”
“Cô hãy nói rằng, lời cuồng ngôn mượn rượu mà nói ở bờ sông Tần Hoài ngày trước,” Vương Tiểu Thạch thong thả nói: “nay e rằng đã thành sự thật rồi.”
Hà Tiểu Hà hơi nhíu mày: “Vậy là sao?”
Vương Tiểu Thạch mỉm cười, sau đó gã khẽ nói với Bát Đại Thiên Vương: “Có một chuyện, ngươi phải giúp ta.”
Bát Đại Thiên Vương trợn mắt nhìn gã, ưỡn ngực nói: “Ngươi đã cứu ta, cứ việc căn dặn, Cao mỗ chẳng nói hai lời.”
Vương Tiểu Thạch cười ôn hòa, vẫn nói bằng giọng thấp trầm: “Chạy.”
“Chạy?”
“Chạy đến Hoa phủ thông báo cho mọi người.” Vương Tiểu Thạch kiên định nói: “Hễ ta động thủ, các người hãy chạy, Trương Nham và Đường Bảo Ngưu sẽ tiếp ứng các người.”
Gã nói đến đây, hai địch thủ của gã đã không nhẫn nại nữa.
Vị danh sĩ đội mũ cao bực dọc hỏi: “Đã dặn dò xong chưa?”
Vương Tiểu Thạch nhàn nhã đáp: “Xong rồi.”
Danh sĩ mũ cao ôm quyền nói: “Mời.”
Vương Tiểu Thạch hơi ngạc nhiên nói: “Mời cái gì?”
Danh sĩ mũ cao nói: “Huynh đệ bọn ta mời Vương thiếu hiệp chỉ giáo cho.”
Vương Tiểu Thạch xua tay cười nói: “Ta xưa nay bất học vô thuật, học cũng không chuyên chú vào môn gì, chỉ học vì thấy mình thiếu sót, nào dám dạy ai?”
Thanh y văn sĩ chợt nói: “Được, ngươi không dạy, vậy thì để bọn ta dạy ngươi.”
Lời chưa dứt, y đã động thủ trước.
Y vừa xuất thủ, kiếm đã rút ra.
Kiếm của y ở đâu?
Trên người y không có kiếm.
Y rút thanh kiếm ở hông của Vương Tiểu Thạch.
Y xuất thủ nhanh đến khó tưởng tượng, khi y rút kiếm, kiếm đã ở trong tay, kiếm đã đâm vào cổ họng Vương Tiểu Thạch!
Vừa động thủ, văn sĩ đã đoạt kiếm của Vương Tiểu Thạch.
Y vừa mới động, Vương Tiểu Thạch đã quát lớn: “Chạy!”
Bát Đại Thiên Vương không do dự, lôi Hà Tiểu Hà chạy đi.
Bát Đại Thiên Vương không phải sợ chết, y chỉ nhìn rõ thế cục trước mắt.
Y không phải là địch thủ của hai người này.
Cứu quần hào trong Hoa phủ mới là chuyện quan trọng.
Nếu Vương Tiểu Thạch không phải là đối thủ của hai người này, y và Hà Tiểu Hà ở lại đây chưa chắc đã giúp được gì, chi bằng, nên chạy đi thông báo cho đồng đạo ở Hoa phủ trước, rồi quay ra cứu Vương Tiểu Thạch. Huống chi, y cũng không muốn Hà Tiểu Hà gặp nguy hiểm, hơn nữa, họ cũng chỉ có cơ hội này để chạy thoát ra khỏi vườn hoang.
Họ ra khỏi vườn hoang, lướt thẳng đến rừng táo, chạy gấp đến Hoa phủ.
Vườn hoa là nơi nguy hiểm.
Nhưng bên ngoài cũng chẳng an toàn.
Họ vừa nhìn đã thấy: Đường Bảo Ngưu và Trương Nham đang khổ chiến.
Đối thủ của họ chính là Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý.
Chạy đến giúp hay là vào Hoa phủ trước?
Hà Tiểu Hà dứt khoát nói: “Ta ở đây, ngươi chạy đến Hoa phủ!”
Sự đã đến nước này, có lúc, nữ tử còn dứt khoát hơn cả nam nhân. Nhất là lúc phải băn khoăn giữa lợi và nghĩa, tình và lý, nữ nhân thường mau chóng, mạnh dạn giành lấy những thứ họ cần, không giống như nam nhân, còn rụt rè hơn cả bà già.
Hà Tiểu Hà vừa đưa ra quyết định “đẹp cả đôi đường”.
Bởi vì Đường Bảo Ngưu đã rất nguy ngập.
Nhưng trên đời này có những chuyện, không đến lượt bản thân làm chủ.
Lại có những người, trời vừa sinh ra đã có tư cách quyết định thay cho người khác.
Thậm chí quyết định sự sinh tử cho người ta.
Bởi vì họ có quyền.
Quyền lực thông thường đến từ thực lực.
Trong võ lâm, thực lực và công lực thường đồng nghĩa với nhau.
Bạch Sầu Phi ở Kim Phong Tế Vũ lâu, chẳng những thực lực hùng hậu, hơn nữa công lực cũng cao, cho nên y có thể thay người ta quyết định đại sự, hơn nữa, khi thế lực đã tăng lên, y càng lúc càng thích định đoạt sự sinh tử của người ta.
Kẻ mà họ đụng phải đó chính là Bạch Sầu Phi.
Đường Bảo Ngưu và Trương Nham chạy ra khỏi vườn hoang, vội vàng đến tổng bộ của Phát Mộng nhị đảng báo tin, băng qua rừng táo, chạy đến con đường lát đá xanh, Hoa phủ đã hiện ra trước mắt, Trương Nham chợt thở dài: “E rằng…”
Đường Bảo Ngưu mỉa mai: “Đồ nhát gan, sắp tới đại bản doanh của Hoa lão đầu rồi, ngươi còn sợ cái gì nữa?”
Trương Nham nói: “E rằng chúng ta không tới được.”
Đường Bảo Ngưu cười hì: “Không tới được? Tổng bộ của Phát Mộng nhị đảng chẳng lẽ biết bay sao?”
Trương Nham nói: “Hoa phủ không biết bay, nhưng người phía sau chúng ta sẽ tới.” Y bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa còn rất nhanh.”
Đường Bảo Ngưu ngừng bước, nghiêng tai nghe một hồi: “Ngươi sai rồi.”
Trương Nham ngạc nhiên: “Ồ?”
Đường Bảo Ngưu tỏ vẻ hiểu biết: “Kẻ đến không phải là người.”
Trương Nham ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là ma?”
Đường Bảo Ngưu ngoác miệng cười: “Là muỗi.”
Y vừa nói xong, đột nhiên xoay người, ôm lấy một gốc cây, một gốc cây to.
Y cao lớn, to khỏe, gốc cây này chịu không nổi lực ôm của y.
Y biết có người sau gốc cây.
Người trốn sau gốc cây, nhẹ như một con muỗi.
Người gặp con muỗi thì làm sao?
Hai chưởng hợp lại, vỗ chết nó trong một khắc.
Có điều Đường Bảo Ngưu hợp lại như thế, không hề có sát khí.
Chẳng qua y chỉ muốn bắt “con muỗi”.
Nhưng từ xưa đến nay, giết muỗi thì dễ, bắt muỗi thì khó.
“Con muỗi” bay lên cây.
“Con muỗi” bay lên cây tuy không làm được phượng hoàng, nhưng từ trên cây bay xuống, sát khí lại bừng bừng.
Cú đâm này, tựa như không chỉ là hút máu người, mà là lấy mạng người.
Đây là một “con muỗi giết người”.
Tiểu Văn Tử Tường Ca Nhi.
. Hết chim thì cất cung, hết thỏ thì thịt chó săn.