Hôm nay vào lúc hoàng hôn, thám báo thăm dò trở về đưa lên tin tức mới nhất…Đại quân của Mã Chí Thư đã từng một lần tập kết ở Côn Luân quan. Nhưng sau khi nhận được tình báo giả do Địch Thanh truyền ra, bọn họ lại rút quân trở về thành Ung Châu. Nhưng vẫn để lại hơn một nghìn binh mã trú lại…Đây là điều tất nhiên, ở Côn Luân quan không có thôn xóm, không có cửa hàng, nếu không được chuẩn bị hậu cần đầy đủ, làm sao có thể cung cấp chỗ ăn uống cho nhân mã của đại quân?
- Trần Thự, thằng nhãi ranh này, chết cũng không hết tội!
Một vị tướng lãnh trung niên, tướng mạo uy nghiêm, cả giận nói:
- Làm chúng ta mất đi cơ hội trời cho.
Đây là phó tướng bình nam Dương Văn Quảng, hiệu là Trọng Dung. Y là một vị mãnh tướng uy chấn Tây Bắc, còn là cháu của Dương Lão Lệnh công, con của Dương Lục Lang, đường thúc của Dương Điền. Nói đến việc Dương Điền thảm bại ở Quảng Tây, khiến danh tiếng của Dương gia bị bôi nhọ. Dương Văn Quảng vì nóng lòng lấy lại danh dự cho Dương gia tướng, liền liên tiếp gửi mười bản tấu đòi nghênh chiến. Cuối cùng được bổ nhiệm làm Lưỡng Quảng Tuyên Phủ Phó Sứ, Mã Quân Đô Chỉ Huy, đi theo Địch Thanh nam hạ.
- Đánh nhau với giặc, luôn có cái giá phải trả.
Địch Thanh lắc đầu, an ủi nói:
- Cũng may cơ hội không có mất đi. Cho dù là vạn người không thể khai thông hùng quan, cũng cần phải có đủ binh lực mới có thể phòng thủ. Bên địch mới chỉ cử một nghìn quân coi giữ, chứng tỏ bọn họ không có ý tử thủ. Chúng ta dùng đại quân cường công, một trận là có thể đánh hạ.
- Chỉ sợ dùng sức quá mạnh, sẽ dọa sợ Mã Chí Thư.
Dương Văn Quảng thở dài nói.
- Đây cũng là điều ta lo lắng nhất.
Địch Thanh nhíu mày nói:
- Nhưng nếu chúng ta chỉ biết chờ đợi, chỉ sợ Mã Chí Thư khi trở về, sẽ gom góp lương thảo, tăng binh đến Côn Luân quan. Đến lúc đó, trận chiến này sẽ rơi vào vũng bùn, khó mà tiến tới được.
Cũng may Địch Thanh có rất nhiều kinh nghiệm chiến trường, sớm ra lệnh các châu chế tạo công cụ công thành. Nên hiện giờ trong doanh không thiếu công cụ công thành. Vì thế, ông ta đã hội họp các tướng lĩnh, ngày mai khao thưởng ba quân, rồi sau đó hành quân vào ban đêm. Đợi đến hửng đông thì tấn công Côn Luân quan.
Mệnh lệnh của Đại soái truyền xuống, các tướng đều đi làm nhiệm vụ của mình.
- Nguyên soái, Tam Lang đã trở lại, đang ở ngoài lều cầu kiến.
Đợi các tướng đi ra ngoài, Địch Vịnh tiến lên bẩm báo nói.
- Ồ, còn dám trở về.
Địch Thanh cười nói:
- Bảo hắn vào đi!
Trần Tam Lang từ Ấp La trở về, đi vào trong lều chủ soái.
- Ngươi đúng là làm liều.
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Địch Thanh giả vờ tức giận nói:
- Ta chỉ bảo ngươi đánh y một chầu, nhưng ngươi lại dám giết y.
- Đại soái yên tâm, Văn soái còn sống, còn rất được yêu thích.
Khóe miệng Trần Khác vểnh lên, nở nụ cười tà ác.
- Ngươi đã xử trí y như thế nào?
Địch Thanh hạ giọng, rõ ràng rất ngạc nhiên hỏi.
- Không có gì, chỉ cho y đi hưởng phúc thôi.
Trần Khác ha ha cười, nói tránh đi:
- Vãn bối cầu kiến đại soái, là có chính sự.
- Chuyện gì?
- Đại soái nên nhanh chóng chiếm lấy Côn Luân quan!
Trần Khác trầm giọng nói.
- Vì sao?
- Lúc vãn bối phải vượt núi tốn rất nhiều công sức, khi trở về đã đổi đi qua Côn Luân quan.
Trần Khác còn tưởng rằng, chính mình tìm ra được một bí mật lớn, thần bí nói:
- Đại soái có biết, vãn bối nhìn thấy cái gì không?
…
Địch Thanh lập tức khiến hắn cụt hứng nói:
- Nhìn thấy chỉ cần đưa tiền, là quân coi giữ cho ngươi đi qua quan.
- Trời, hóa ra đây không phải là bí mật.
Trần Khác có chút mất mặt, nhưng lại cười nói:
- Vãn bối có một kế, có thể giúp đỡ Đại soái đánh hạ Côn Luân quan. Không biết Đại soái làm sao cảm ơn vãn bối?
- Đừng yêu cầu cao quá là được.
- Chỉ cần sau trận chiến này, đáp ứng vãn bối một việc. Yên tâm, sẽ không vi phạm nguyên tắc làm người của Đại soái. Ngược lại, đối với Đại soái lại rất tốt. Nhưng hiện giờ chưa nói được.
Trần Khác thành khẩn nói.
Thấy vẻ lười biếng trên mặt hắn, ánh mắt chân thành, Địch Thanh suy nghĩ một chút, cười nói:
- Nếu như vậy thì ta đáp ứng.
Các tướng lĩnh vừa nhận được mệnh lệnh của Đại soái, rồi lại nhận được một mệnh lệnh rằng tạm hoãn một ngày. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng không có ai đi hỏi.
Hai ngày sau, năm trăm lính tinh nhuệ của Tây quân lưng đeo hành lý, theo mệnh lệnh của Chủ soái, giờ Mùi nấu cơm, trời tối đen thì xuất phát.
Đợi lúc sáng sớm, liền thấy một nhóm nam tử đẩy xe cút-kít xuất hiện ở trên đường núi đến Côn Luân quan. Cách quan còn một dặm thì nghỉ tạm. Vài người bộ dáng là đứng đầu, thì đi về hướng thành quan.
Lúc này, sắc trời đã sáng, mới nhìn rõ trong mấy người kia, không ngờ có Trần Khác.
Một bên đi tới thành quan, Trần Khác một bên nhỏ giọng nói với Định Vịnh đi bên cạnh:
- Lúc trước ta đi qua quan này, vài người chúng ta tự xưng là cước thương (người làm nghề khuân vác). Lúc đó binh lính thủ quan hỏi, có thể mang cho bọn họ chút rượu thịt hay không, bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng. Ta nói được, còn nói hiện giờ ở thành Tân Châu, các đội quân nhu đang tập trung ở đó, cái gì cũng có thể lấy được. Y liền trả cho chúng ta giá gấp ba, còn hỏi mang được nhiều hay ít.
Đối với những gia đình nghèo khổ, trẻ con đến tuổi mười ba mười bốn là có thể ra ngoài làm việc kiếm sống. Huống chi còn có Ngũ Lang trông giống như người hơn ba mươi tuổi, cho nên quân coi không có nghi ngờ gì cả.
Địch Vinh là Ngu Hầu của Bối ngôi doanh (quân Tống gọi người cao lớn thiện chiến là Bối Ngôi), hiện đang mang theo vài tên lính tinh nhuệ, phụng mệnh bảo vệ Trần Khác. Y thấy lần này đi mang theo hàng hóa, không biết làm gì, giờ mới biết là để bán cho bọn coi thành. Y hạ giọng nói:
- Nguyên soái dặn, ông ấy tự mình dẫn đại quân đi theo phía sau. Nếu không thể khiến bọn canh thành tin tưởng, thì sẽ dùng bạo lực chiếm lấy. Ngươi không cần mạo hiểm, chỉ tổ mất mạng.
Trần Khác gật gật đầu. Lúc này, quân coi giữ trên đầu thành cũng nhìn thấy bọn họ. Một người Hán lớn tiếng hỏi, có việc gì.
Trần Khác bảo thủ thành gọi đầu lĩnh tới. Đầu lĩnh tới, liền dùng tiếng Hán cứng nhắc nói:
- Nhanh như vậy đã lấy ra được sao?
- Ngươi nói thì dễ. Bọn ta sợ bị người phát hiện, ban ngày cũng không dám đi.
- Vất vả, vất vả, mau đưa vào đi.
Đầu lĩnh lập tức ra lệnh cho binh lính mở cửa thành.
Trần Khác bảo kéo xe đẩy lên. Trên sườn núi khó đi, mỗi một xe cút kít, cần một người đẩy, một người kéo. Hơn một trăm xe cút kít, phải có hai trăm người phu xe,một đội ngũ kéo thật dài.
Quân coi giữ trong quan, đều đi tới cửa thành, còn chủ động giúp đỡ kéo xe. Mấy ngày nay, bọn họ đã chịu khổ…Không có hậu cần cung cấp, chỉ dựa vào chỗ lương thực do đại quan để lại, đến no bụng cũng là vấn đề, đừng nói đến việc ăn ngon. Tuy rằng bọn họ kiếm được rất nhiều tiền bạc, của cải, nhưng xung quanh đây cực kỳ hoàng vắng. Có tiền cũng không có chỗ tiêu.
Cho nên, giờ phút này, bọn họ giống như mừng năm mới vậy, nhảy nhót đón xe hàng vào, điều này hoàn toàn có thể hiểu. Nếu không phải có mệnh lệnh của thủ lĩnh, phải chia đều ra, thì sợ rằng xe còn chưa vào thành, rượu thịt đã bị lấy ăn hết.
Mười xe cút kít phía trước, toàn là những miếng lợn thịt dê hun khói rất lớn, nhìn vào khiến nước miếng chảy ròng ròng. Phía sau còn là một xe rượu. Đợi cho cửa thành đóng xuống, đột nhiên truyền tới một tiếng gõ vang từ trạm canh gác. Những phu xe này không hẹn liền cùng lúc vứt bỏ xe mà chạy, chỉ để lại những binh lính coi giữ ngơ ngác đứng đấy
Có người tinh mắt nhìn thấy trên một chiếc xe có khác thường nói:
- A, làm sao lại có khói bốc lên…
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mắt là lóe sáng. Một tiếng nổ long trời nở đất, khiến tất cả binh lính dưới cửa thành đều bị văng đi. Thậm chí có người đứng gần, bị lực đẩy đẩy ra cả khỏi cửa thành.
Thuốc nổ, được phát minh từ thời nhà Đường, không lâu thì được dùng trong quân đội. Tuy uy lực của thuốc nổ ở thời đại này còn chưa lớn, nhưng tập hợp lại, cũng có thể khiến người nổ tung thành trăm mảnh. Huống chi, trong động thành khép kín này, trong vòng trăm trượng, tất cả mọi người đều bị đánh ngã, chấn động và hôn mê…
Đến ngay cả mấy phu xe chạy không kịp, cũng bị dư lực đẩy ngã xuống mặt đất, không biết sinh tử.
Nhưng cũng có nhiều phu xe, trước khi tiếng nổ vang lên, đã kịp thời quỳ rạp xuống đất, hai tay bưng lỗ tai, miệng mở lớn, cho nên không có bị thương tổn. Nhất là những người đứng cách xa cửa thành, liền rút ra binh khí giấu trong xe, tiến lên giết chóc.
Giờ khắc này, bọn họ lại khôi phục thành những binh lính tinh nhuệ như trước của Đại Tống. Từng người một đều có thể lấy một chọi mười.
Tinh nhuệ của Tây quân lao vào quan nội. Quân coi giữ thì vẫn còn ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt ngây dại, chưa tỉnh cơn khủng hoảng.
Một hồi giết chóc không có chống cự đã bắt đầu.
Tuy rằng, có nhóm Mã quân đứng xa xa, chưa bị sóng xung kích tới. Nhưng ý chí chiến đấu của bọn họ, đã hoàn toàn tiêu tán theo tiếng nổ long trời lở đất. Nhìn thấy kẻ thù ngày càng nhiều lao vào quan, bọn họ thi triển bản lĩnh sở trường nhất của mình là…Bỏ chạy.
Khi Địch Thanh suất lĩnh tiên phong đi tới Côn Luân quan, chỉ thấy xung quanh toàn Hùng quan này, đã không còn bóng dáng của Mã quân.
Đứng ở cửa quan, Địch Nguyên soái nhẹ nhàng thở ra. Nhưng thần thái lại trở nên ngưng trọng. Bởi vì trận quyết chiến sắp tới, đã lửa sém lông mày.
Nhóm binh lính chạy trốn, mang về tin tức quân Tống tiến binh. Mã Chí Thư đầu tiên là cả kinh, đợi nghe nói Côn Luân quan là bị lừa nên mới mở ra, y liền khinh thường nói:
- Bọn chúng chỉ biết chơi gian trá, thực muốn nhìn thấy bọn họ đứng trước đại quân của quả nhân, còn có thể sử dụng quỷ kế gì?
Hai người kẻ làm quân sư cho y là Doãn Diên Tĩnh và Doãn Lâm. Bọn họ nhắc nhở Mã Chí Thư nên đề phòng, dù sao đây cũng là Diện niết tướng quân Địch Thanh, vẫn cẩn thận là hơn.
Mã Chí Thư không thèm quan tâm nói:
- Các ngươi chỉ biết khoác lác. Lúc trước chả đem cái gì Dương gia tướng thổi lên trời, còn không chịu nổi một kích của quả nhân.
Quả thật, y có bản lĩnh để kiêu ngạo. Từ lúc khởi binh đến nay, lớn nhỏ hơn ba mươi trận chiến, tuy rằng có lúc khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn thắng lợi, chưa từng có thất bại.
Bọn quân sư ngẫm lại cũng đúng. Bọn họ đều là người phía Nam, từ nhỏ chỉ thấy quân Tống yếu như sên, cho nên mới dám cổ động Mã Chí Thư tạo phản. Trong lòng nói, Diện niết tướng quân kia, hơn phân nửa cũng giống như đống bùn nhão, làm sao có khả năng là đối thủ của mãnh hổ như Mã Chí Thư.
Huống chi, Mã Chí Thư không còn là Mã Chí Thư như ngày trước. Hiện tại y dưới trướng có năm mươi nghìn đại quân. Vả lại, bộ hạ dưới trướng y cũng không còn là mấy kẻ quần rách áo ôm, chui rúc trong rừng. Bây giờ bọn họ đã có quân trang và vũ khí thống nhất…Đương nhiên đây đều là lấy từ trong kho vũ khí của các châu huyện Đại Tống…
Ít nhất, ở giờ khắc này, Mã Chí Thư hào hùng vạn trượng. Y vẫn mặc áo giáp như mọi lần, lên ngưa, ra lệnh quân đội tập kết, rồi cao giọng hô lên:
- Đi giáo huấn bọn chúng!
Các tướng sĩ đồng thanh kêu gào, đi theo Hoàng đế của bọn họ, tiến về phía Côn Luân quan. Đại quân hai bên gặp nhau ở Quế Tấn Phố.