Nhất Phẩm Giang Sơn

quyển 7 chương 316: trùng phùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lão phu tử, báo cáo có thể viết lưu tình mà.

Lúc sắp chia tay, Trần Khác hướng về phía Triệu Biện cười nói:

- Mười vò rượu Tiên lộ thế nào?

Đại Tống có kỷ luật ngoại giao, nhưng phàm đi sứ về, sứ đoàn mỗi người đều phải ghi chép những điều tai nghe mắt thấy thành báo cáo, nộp cho triều đình thẩm duyệt. Trần Khác thật sự sợ lão tiên sinh bị người ta bày mưu đặt kế viết một bản nói xấu về mình và Triệu Tông Tích, vậy thật là khó coi.

- Muốn mua chuộc ta sao? Đừng sĩ nhục lão phu!

Khi về kinh, tính nóng của Triệu Biện cũng biến mất, sa sầm mặt nói:

- Chẳng lẽ ta đáng giá mười vò rượu? Thế nào cũng phải đáng hai mươi vò mới được!

- Khì khì...

Trần Khác bị lão lừa một chút, dở khóc dỡ cười nói:

- Một tấm gương không nên học!

- Gần mực thì đen mà thôi.

Triệu Biện ha hả cười, nghiêm mặt nói:

- Trọng Phương, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, ngươi yên tâm, lương tâm của ta còn chưa bị chó ăn.

Nói xong lại cười lên:

- Sau này nếu ngươi không tìm ta uống rượu, đừng trách lão phu đá mông ngươi.

Trong lời nói có thâm ý sâu sắc, Trần Khác tự nhiên vui mừng, ôm quyền nói:

- Một lời đã định!

- Một lời đã định!

Triệu Biện cười nói:

- Ngươi trở về đi, lão bà đang chờ sốt ruột ở nhà, vẫn là các ngươi không có gánh nặng, tốt thật!

- Ha ha..

Trần Khác cười cười không nói gì, ánh mắt lại ném vào trong đám người hối hả, liền thấy cô gái mặc y phục võ sĩ màu trắng, vóc người cao gầy, mặt đẹp khí khái hào hùng, đang chắp tay sau lưng, một đầu ngón tay đang xoáy bím tóc, hướng về phía hắn lộ ra nụ cười mê người.

Chờ lão tiên sinh vừa đi khỏi, Trần Khác liền bước nhanh qua. Ngay sau đó, hắn đã dắt cánh tay nhỏ của cô, hai người bước nhanh bỏ lại đám thị vệ phía sau, giống như một đôi cá bơi lội tung tăng, lẻn vào trong đám đông.

- Đuổi theo không?

Trần Trung nhìn hai người càng ngày càng xa.

- Không cần.

Trần Nghĩa nói:

- Có Liễu đại nhân bảo vệ còn gì không yên tâm, chúng ta đi theo xa xa là được.

Hai người vừa chạy vừa cười, xuyên qua phố xá phồn hoa, xuyên qua đám người náo nhiệt, đột nhiên Trần Khác đổi hướng, dẫn cô tới một con hẻm vắng người.

Liễu Nguyệt Nga tuy võ công cao cường, nhưng xa cách tình lang lâu ngày mới gặp lại, khó tránh tâm tình kích động, khí huyết không đều, cô dựa lưng vào tường, vừa cười vừa thở hổn hển.

Cánh tay trái của Trần Khác vịn lên tường, thậm chí từ từ tiến sát vào cô. Liễu Nguyệt Nga biết tên đồi bại này lại muốn làm gì, nhưng bà nội dạy cô, con gái phải rụt rè, cho nên cô thẹn thùng cúi đầu.

Trần Khác đưa tay phải ra, ngón trỏ nhẹ nhàng bám lên càm nhọn mà trắng mịn của cô, chậm rãi nâng khuôn mặt hoàn mỹ anh khí đẹp như tranh vẽ.

Giây khắc ngưng tụ sợi tình nồng nàn của hai người, gần như là đồng thời hai gò má sát vào nhau, hai cặp môi nóng bỏng vừa tiếp xúc, liền xiết xao dính chặt lại. Trần Khác ôm eo nhỏ mềm mại của Liễu Nguyệt Nga. Nguyệt Nga ôm cổ hắn, trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ, say sưa hôn nồng nhiệt.

Nguyệt Nga trong lòng tự nhủ, bà nội sẽ không trách mình, là huynh ấy cưỡng ép...

Cái hôn này, hôn khoảng nửa canh giờ hai vị cao thủ mới bỏ đối phương ra. Trần Khác ôm lấy mỹ nữ cứng đầu đã đổi thành cử chỉ dịu dạng, nhẹ nhàng nói lời tâm tình:

- Nguyệt Nga, nhớ ta không?

- Không nhớ...

Liễu Nguyệt Nga lắc đầu.

- Vậy còn tới đón ta?

- Gặp phải thôi...

- Thật là trùng hợp,

Trần Khác giơ tay cù lét cô nói:

- Bảo muội không nói thật.

Liễu Nguyệt Nga không sợ đau, chỉ sợ nhột, nhất thời loạng choạng xin tha. Chờ Trần Khác tha cho cô, mới dựa vào trong lòng hắn nhỏ tiếng nói:

- Sắp chết rồi, bằng không sẽ không hỏi thăm khi nào huynh về, lén chạy đi đón huynh thế này...

Nói xong ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong lóe lên ánh sáng si ngốc nói:

- Muội muốn người đầu tiên gặp huynh!

Nguyệt Nga cô nương ăn nói vụng về lại nghiêm trang, nhưng khó tránh nói ra lời tâm tình giản đơn, mới có hiệu quả vô cùng lớn như vậy. Tim của Trần Khác bị một câu này của cô lấp đầy, lại hôn một cái thật lâu...

Nếu không phải thời gian đã lâu, hai người sợ là có thể hôn tới trời tối.

- Mau trở về thôi...

Liễu Nguyệt Nga cảm thấy môi có chút đau nhức, nói:

- Trong nhà chắc là chờ sốt ruột lắm.

Dừng lại một chút nói tiếp:

- Huynh xem môi của muội bị sao không?

Trần Khác cố nhịn cười, nhỏ giọng nói:

- Hơi sưng...

- Đáng ghét!

Đôi bàn tay Liễu Nguyệt Nga trắng như phấn đập nhẹ, vô cùng buồn bực nói:

- Huynh bảo muội làm sao gặp người khác đây.

- Thì nói bị ong mật cắn chứ sao.

Trần Khác cười ha ha.

- Đi chết đi...

Đôi bàn tay trắng như phấn nhất thời biến thành thiết quyền, đánh Trần Khác chạy bán sống bán chết.

Trần Khác muốn dẫn Liễu Nguyệt Nga dùng khăn che mặt về nhà, nhưng cô kiên quyết không chịu, đành lúc sắp tới nhà chia tay, nhà ai nấy về.

Trong nhà, người cả nhà đều chờ rất lâu, thấy cuối cùng hắn trở về, lúc này mới yên lòng. Lại thấy trên mặt của hắn, thì đều không nhịn được cười.

- Tình hình gì vậy?

Trần Khác sờ sờ hai má, thầm nói chẳng lẽ có dấu môi son?

- Môi của đệ làm sao vậy?

Trần Thầm nhiều năm không gặp, lại xuất hiện trong nhà.

- Hả?

Trần Khác khẩn trương sờ hai mép môi. Củ chuối thật, tiểu nương này hôn cũng quá ác mà! Trên môi của mình, toàn là dấu răng chi chít, còn có dấu máu nhàn nhạt. Hắn vẻ mặt điềm tĩnh nói:

- Ồ, trời quá nóng, môi bị nứt thôi mà!

Thật là gặp quỷ, đây là tháng sáu...

- Ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp đó...

Tào thị cười nói:

- Mau ngồi xuống, vừa ăn vừa nói.

Thấy mọi người vẻ mặt không tin, Trần Khác buồn bực nói:

- Gió cát Tây Bắc quá to, môi lại nứt ra, lúc này lại bị bệnh.

- Ồ, ồ, đi sứ quả thật rất cực khổ.

Trần Thầm kéo kéo râu ngắn nói, trông thành thục điềm đạm rất nhiền, cười vỗ lưng hắn nói:

- Mau ngồi xuống đi.

Sau khi Trần Khác ngồi xuống, Đỗ Thanh Sương nhanh chóng lấy khăn trắng thấm ướt, lần lượt lau miệng cho hắn, thật ra là để hắn che dấu.

Trần Khác xấu hổ cười cười, ngắt lời hỏi Lục Lang:

- Tiểu Lục gần đây không có gây chuyện chứ?

- Không có,

Lục Lang buồn bực nói, trong lòng dường như vẫn không thoải mái.

- Phụ thân cấm chân nó rồi,

Trần Thầm hạ giọng nói:

- Để nó chuyên tâm đọc sách.

- Nó có thể chuyên tâm? Trần Khác không tin nói, đối với việc học của tiểu đệ, hắn sớm không ôm hy vọng.

- Không chuyên tâm cũng không thể ra ngoài.

Trần Hi Lượng trầm giọng nói:

- Con mới về không biết, gần đây kinh thành rất loạn, nó ra ngoài nhất định sẽ gây chuyện cho cha.

- Rất loạn?

Thiếu Doãn phủ Khai Phong định tính như vậy, tính nghiêm trọng không nghĩ cũng biết.

- Nói ra rất dài.

Trần Hi Lượng nói:

- Ăn cơm trước đi, ăn xong bảo Nhị Lang nói cho con biết.

- Dạ.

Cùng với việc người trong nhà càng ngày càng nhiều, Trần Khác cũng trở nên chú ý giữ gìn quyền uy của phụ thân.

Thế là cả nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên, trong bữa cơm hỏi hắn tình hình trên đường đi, Trần Khác đã nói nói thăm viếng Dương Vô Địch, cưỡi ngựa ở thảo nguyên, ăn cháo lạc đà, thưởng thức ca múa Khiết Đan, săn bắn, thả Hải Đông Thanh, chơi cưỡi ngựa đánh bóng. Hắn vốn rất giỏi tài ăn nói, những chuyện này bản thân lại rất mới lạ, mọi người đều nghe rất say sưa, cả cơm cũng quên ăn.

- Hải Đông Thanh lợi hại như vậy, sao không bắt hai con về để chơi?

Sở thích của Lục Lang ngược lại rất giống nhau với Da Luật Hồng Cơ.

- Loài chim hung dữ đó chỉ sinh sống ở vùng lạnh rét, bắt về không có mấy ngày khí hậu không quen sẽ chết.

Sự yêu quý của Trần Khác đối với tiểu đệ tuyệt đối là một trong những nguyên nhân làm tiểu tử này ăn chơi trác táng:

- Huynh ngược lại mang về một đàn ngựa quý, đủ cho đệ chơi.

- Đệ sẽ không xem trước đâu.

Lục Lang cười nói:

- Cho Liễu tẩu chọn trước đó, tẩu ấy chọn xong còn lại thì đệ chọn.

- Hiểu chuyện đấy...

Trần Khác cười nói:

- Không sao, tẩu bảo đệ chọn trước.

- Woa, huynh đã gặp tẩu tẩu rồi hả?

Lục Lang chợt nói:

- Đệ nói môi này...

- Này đệ!

Trần Khác đỏ mặt lên, suýt nữa đè Lục Lang vào trong mâm cơm.

Dưới mái nhà đó, Tào thị dù sao cũng là người nhìn Liễu Nguyệt Nga lớn lên, không muốn Liễu Nguyệt Nga còn chưa xuất giá, thì để lại ấn tượng không tốt cho Tiểu Lượng ca, liền vội ngắt lời nói:

- Món “Tỳ ly” quý giá đó mà con nói thật có thần kỳ như vậy sao?

Trần Khác vừa mới nói, món ăn quý nhất của Liêu quốc tên “Tỳ ly”, tính năng cháo thịt, chỉ cần một khối thịt nhỏ, đặt vào trong nồi thịt mười cân, tức thời thối nát. Đây cũng là một loại mĩ vị cho thấy địa vị và thân phận cao nhất. Chỉ có Hoàng đế Khiết Đan mới có quyền dùng, người bản địa huyện địa cung cấp cho quốc chủ, kẻ dưới cũng không được dùng.

- Quả thật rất thần kỳ.

Trần Khác gật đầu cười nói:

- Trước khi trở về, quốc chủ Khiết Đan thiết yến, chúng con có may mắn nếm qua một lần.

Dừng lại một chút, sắc mặt hắn quái đị nói:

- Thấy chúng con khen không dứt lời, Liêu chủ còn lén thưởng cho chúng con mười con.

- Hả?

Điều này cả Trần Hi Lượng cũng hứng thú, hỏi:

- Rốt cuộc dị thú gì?

- Chúng con cũng hiếu kỳ,

Trần Khác cười khổ nói:

- Trở về mở lồng sắt nhìn, thì ra chính là trộm mắt to...

- Hả? Mọi người cả kinh cười toe toét, tên trộm mắt to chính là sóc đất. Ngẫm nghĩ trên dưới Liêu Quốc xem sóc đất là mỹ thực chỉ có Hoàng đế mới có thể dùng. Liêu chủ muốn mang đến tặng cho bọn họ, còn phải lén lén lút lút sợ bị thần tử nhìn thấy sẽ ghen tỵ, cũng không nhịn được cười ầm lên.

- Nói đùa, lại gạt mọi người rồi hả.

Trần Hi Lượng lau miệng, đứng lên nói:

- Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, huynh đệ các con nhiều năm không gặp, vừa lúc gần gũi một chút.

- Phụ thân muốn đi nha môn sao?

Trần Khác thấy ông đang mặc áo quan, di nương Lan Bội còn cầm mũ quan lên.

- Phải, gần đây nha môn không thể thiếu người.

Trần Hi Lượng cười cười, có chút mệt mỏi nói:

- Đợi làm xong trận này, cha con ta hãy nói chuyện nhé.

- Dạ.

Trần Khác đứng dậy đưa tiễn.

Tiễn Trần Hi Lượng đi, cả nhà tiếp tục ăn cơm, sau bữa cơm lại tới ăn điểm tâm dưa hấu, tiếp tục nói chuyện.

Nói xong, Tào thị đột nhiên cười nói:

- Hôm qua nghe cha con nói, nhạc phụ con sắp đến?

- Hả...

Trần Khác cười khổ nói:

- Sao nghe khó chịu như vậy.

Nói xong gật đầu nói:

- Trong mấy ngày này rồi sao.

- Có phải nên tiếp trong nhà trước không?

Tào thị nói:

- Nói gì cũng đều là thân gia mà.

- Ha ha...

Trần Khác cười nói:

- Chắc là vậy rồi, ông ấy và gia phụ có chút hiểu lầm, nhiều năm không qua lại.

- Vậy thì nhân cơ hội này tụ họp lại một chút xem sao.

Tào thị cười nói:

- Ta nhìn dáng vẻ của cha con vẫn là tâm bệnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio