"Chính là như vậy....Thật ra thì chuyện này, trong lòng chúng ta biết rõ là tốt rồi. Vương phi tỷ tỷ là chính thất, chắc chắn sẽ không để bụng!"
"........."
Dạ Nhi nghe âm thanh của ba nữ nhân này, cảm thấy có chút chói tai nhức óc. Bọn họ thật sự bị thúc dục đến đáng thương rồi. Vì một người đàn ông thôi, có cần phải tranh giành nhau như vậy không? Cũng may nàng không có cảm giác với nam nhân kia, không thì cũng tức chết mất.
Mộ Linh Hi nói một hồi lâu, thấy nàng một chữ cũng không đáp lại, tự biết chẳng có chuyện gì vui nên kéo hai người kia ngồi xuống bàn uống rượu chờ vương gia tới. Mới uống vài chén rượu, mặt bọn họ lại đỏ bừng lên.
Bách Lí Hiên Hàn lúc này đã đưa tân khách vào vương phủ, hỏi Thành quản gia bên cạnh: "Bổn vương bảo ngươi an bài mọi việc, ngươi đã làm xong chưa?"
"Gia, chuyện người dặn dò, nô tàu đã an bài xong, ba vị trắc phi đều đã ở bên trong tân phòng."
"Tốt, nơi này không còn chuyện cho ngươi nữa rồi. Ngày mai tuyên bố mọi chuyện ra ngoài, ngươi biết ăn nói làm sao rồi đấy."
"Nô tài rõ rồi."
Bách Lí Hiên Hàn gật đầu, rồi hướng tân phòng đi tới.
Mạt Lị vừa chuẩn bị đồ ăn cho Dạ Nhi xong, vừa về tới tân phòng, chợt thấy trong đó có nhiều thêm ba nữ nhân.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hôm nay dù sao cũng là đêm tân hôn của vương gia và công chúa, mấy người này vô duyên vô cớ xông vào đây là có ý gì?
Mạt Lị vừa nhìn đến ba người kia, không nghĩ rằng trong đó lại có cả Mộ Linh Hi! Thật đúng là vô sự không thể thành tam bảo được. Nữ nhân này đích xác là hạng người ấy rồi. Mặc dù Dạ Nhi không phải chủ tử thật sự của Mạt Lị, nhưng Mạt Lị không thể nhìn nàng chịu nhục nhã như vậy được. Nhục nhã nàng là nhục nhã cả Thiên Diệp vương triều.
Đằng đằng sát khí đi vào, Mạt Lị đem đồ trên bàn ném "choang" một cái xuống đất rồi nói: "Ba vị phu nhân, dù gì đây cũng là ngày vui của vương gia với công chúa, nô tì biết các người cao hứng muốn đến chúc mừng, nhưng có thế thì cũng không nên đến tận tân phòng chúc mừng chứ?"
"Ơ, nha đầu lỗ mãng kia ở đâu ra vậy! Trong khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có Thiên Diệp vương triều bồi dưỡng được nô tì như vậy!"
"Ngươi....." Mặt Mạt Lị cứng đờ, giận đỏ cả mặt.
"Tỷ tỷ xem kìa, hôm nay là ngày vui của vương phi tỷ tỷ, sao chúng ta phải cùng bọn nô tì so đo? Chớ nên quên thân phận của tỷ tỷ!"
Mạt Lị giận tới nỗi máu khắp toàn thân sắp sôi lên đến nơi rồi, vốn tính tranh chấp tiếp thì Bách Lí Hiên Hàn vừa đến. Ba nữ nhân kia thấy thế, lập tức thu liễm lại bộ mặt điêu ngoa, rối rít hành lễ: "Thiếp thân tham kiến vương gia."
Bách Lí Hiên Hàn chỉ quét mắt qua các nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Miễn lễ." Sau đó, hắn xoay người sang Mạt Lị: "Nơi này ngươi ở lại không làm gì nữa, ra ngoài đi! Không nên cản trở bổn vương động phòng hoa chúc."
"Dạ!" Mạt Lị ngoan ngoãn đem đồ để xuống, nhìn Dạ Nhi ngồi trên giường lòng mang theo chút bất an đi ra ngoài.
Gian phòng một cửa sớm trở bị một mảnh lúng túng bao trùm. Trong khi đó, Dạ Nhi chỉ ngồi yên trên mép giường, tựa như mọi sự đều không quan hệ đến nàng.
Bách Lí Hiên Hàn không nhìn ba nữ nhân bên kia mà trực tiếp đến bên giường, nhẹ nhàng mở khăn trùm đầu của Dạ Nhi. Sau khi chiếc khăn rơi xuống một lát, hắn bỗng đứng hình bởi dung nhan của Dạ Nhi.
Tân nương nào ngày tân hôn cũng đều trang điểm thật kiều diễm đậm đặc, nhưng nàng là ngoại lệ. Trên mặt nàng chỉ thoa một lớp phấn mỏng, mỏng đến mức không thể mỏng hơn. Tuy vậy cũng không thể giảm đi của nàng vẻ đẹp khiến người khác khó thở.
Dạ Nhi dùng hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng ngọc nhìn Bách Lí Hiên Hàn mới đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tham kiến vương gia! Thật may mắn khi được làm thê tử của người!"bg-ssp-{height:px}
Hắn nhìn nàng trong chốc lát, sau mới quay sang chỗ khác, bước đến bên bàn rượu, rót lấy hai chén đưa cho nàng: "Ái phi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Hãy uống chén rượu này, từ nay chúng ta chính thức là phu thê."
Dạ Nhi cười yếu ớt, nhìn Bách Lí Hiên Hàn. Nhìn thái độ lãnh mạc kia của hắn, hẳn là từ đầu đã không muốn cùng nàng thành thân.
"Vương gia, thiếp thân thể khó chịu, vì vậy chén rượu này thiếp không thể uống."
"Cái này không thể được a. Từ xưa đến nay, rượu đoàn tụ (hợp hoan tửu) nhất định phải uống trong đêm tân hôn, đại biểu cho hai người từ nay hợp thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa. Nếu nàng không uống chén rượu này, chúng ta sao có thể thành phu thê?"
Dạ Nhi cũng biết rượu đoàn tụ đại biểu cho cái gì, đành bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu cùng hắn uống giao bôi. Song, trong rượu này có hỗn tạp chất khác. Khoan đã, chất khác? Nàng đưa chén lên gần mũi ngửi. Quả nhiên là dược!
Rượu đoàn tụ tại sao lại có dược? Là ai đã hạ? Nàng nhìn ba nữ nhân kia đang tiến lại phía nàng. Sắc mặt của họ có chút gì đó không đúng. Sắc mặt ửng hồng, dáng dấp giống như trúng phải mị dược.
"A, đầu của ta rất choáng váng a!" Một trong số đó nói, tiếp theo lảo đảo tìm nơi nằm nghỉ.
"Đúng vậy, tân phòng này từ khi nào lại nóng thế?"
"Mệt mỏi quá, nghỉ ngơi tí đã rồi hãy nói!"
Cả ba nói xong, tất cả đều ngã người xuống thượng sàng, sắc mặt rất vui vẻ. Đúng là nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng các nàng cũng là bất an giãy dụa, dáng vẻ bị dược hành hạ vô cùng thống khổ.
Dạ Nhi nhìn Bách Lí Hiên Hàn một cách khinh bỉ hỏi: "Ngươi hạ độc với các nàng ta?"
Hắn ngơ ngác một chút. Vốn cho là nàng uống rượu xong sẽ nhanh cùng ba nữ nhân kia đi vào Vu Sơn, không ngờ nàng còn có thể thanh tĩnh như vậy. Nữ tử này quả không tầm thường.
Bách Lí Hiên Hàn cười khẽ, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Đây là vấn đề ngươi nên quan tâm sao?"
"Tại sao ngươi muốn làm như vậy?" Những nữ nhân này, nếu không cần hạ dược, chắc cũng không được hắn thỏa mãn.
"Đây là chuyện của ta!"
Đúng vậy a, đây thật sự là chuyện của hắn. Hơn nữa là chuyện "không được" của hắn. Bất quá nếu hắn không muốn cho người ngoài biết thiếu sót này của mình thì nàng cũng không nhất thiết phải vạch trần.
Dạ Nhi cười nhạt, thản nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh: "Nếu vương gia không muốn nói, Dạ Nhi cũng không làm khó. Bất quá vừa rồi ta đây cũng vừa uống một chén, không biết vương gia có thể đưa ta giải dược không? Rồi sau đó cùng những nữ nhân này .... mây mưa...."
Bộ da mặt lạnh lùng của Bách Lí Hiên Hàn suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Đây là những lời nên nói của thê tử?"
"Vương gia chê cười, ta mặc dù là thê tử của ngươi, nhưng chả lẽ ba muội muội kia không phải? Ngươi hẳn là không thích xem nữ nhân chúng ta tranh giành ngươi chứ?"
Nhất thời hắn không thể phản bác được. Không sai, thật ra hắn căn bản không thích nữ nhân vì mình mà tranh giành. Hơn nữa hắn cũng chẳng thích nữ nhân.
Thấy hắn không nói gì, Dạ Nhi hảo tâm nhắc nhở: "Vương gia, ba vị trắc phi đợi ngươi phía sau lâu rồi đấy, sao ngươi không đi thỏa mãn các nàng ấy một chút? Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng a!"
(Quân Nhi: mấy đoạn gần đây Dạ Nhi tỷ với Hàn ca chưa thích nhau nên lúc xưng hô riêng sẽ là ta-ngươi, nơi có đông người mới dùng kính ngữ phu thê nhá)(^v^)