"Cái gì? Lan Nhi...Lan Nhi của ta..." Cố đại nương vừa nghe, hai chân đã lảo đảo định bước ra phía ngoài, song chưa chạy được mấy bước thì té xỉu.
"Nương, người sao vậy? Người có sao không?" Cố lâm Đào lập tức vọt tới, từ từ đỡ Cố đại nương dậy. Dạ Nhi vừa mới châm cứu cho Cố bà bà, giờ Cố đại nương lại ngất xỉu nữa, nàng chỉ đành thở dài một hơi: "Lâm Đào, trước tiên ngươi đừng nói nhiều như vậy, dìu bà ấy vào trong nghỉ đi."
Cố Lâm Đào đương nhiên là bị dọa chết, vội vàng ôm lấy Cố đại nương dìu vào trong. Cố bà bà bây giờ khóc trong tuyệt vọng: "Lão thiên a, sao người có thể đối xử như vậy với người Cố gia chúng ta như vậy?"
Dạ Nhi rất lo rằng Cố bà bà sẽ kích động vì chuyện này, bệnh tình càng nặng hơn. Nếu vậy thì nhà này sẽ tan mất. Chỉ có nước cầu xin Bách Lí Hiên Hàn mới cứu được tâm bệnh của bà ấy.
"Gia, có thể giúp ta một việc nữa không?"
Hắn đã sớm biết được ý của nàng nên nói: "Cứ yên tâm, ta sẽ đem Cố cô nương bình an trở về."
Dạ Nhi không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy, nội tâm bỗng nhiên thấy cảm động: "Được, vậy Cố cô nương trông cậy vào người."
Bách Lí Hiên Hàn gật đầu rồi rời đi.
Bách Lí Hiên Hàn vừa rời đi, Dạ Nhi vào trong, đến bên Cố đại nương, bấm huyệt nhân trung. Cố đại nương từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, nước mắt của bà đã rơi xuống lã chã: "Lan Nhi...Lan Nhi của ta..."
Dạ Nhi an ủi: "Cố đại nương, bà an tâm, Lan Nhi nhất định sẽ bình an trở về. Phu quân nhà ta đã đi xử lí chuyện này rồi."
Nói đến hai chữ phu quân này, tuy cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng vì an ủi Cố đại nương, nàng không thể không nói.
Thế mà Cố đại nương lại lắc đầu lia lịa: "Dạ Nhi cô nương, người cướp Lan Nhi đi chính là con của Thượng thư bộ Lễ, người ta vừa có quyền, vừa có thế, hay là chúng ta không nên đi thì hơn. Đến lúc đấu với hắn rồi, ta e là sẽ liên lụy đến hai người. Cố gia chúng ta đã chịu ơn cô nương quá nhiều rồi!"bg-ssp-{height:px}
Dạ Nhi khẽ mỉm cười: "Cố đại nương, ta đã nói là Lan Nhi sẽ bình an trở về phải không? Cứ tin ta. Ta cam đoan với bà, không những Lan Nhi lành lặn về đây mà tên ác bá kia cũng không quay lại quấy rầy nữa."
"Có...có thật không? Sao lại.... có thể....?" Cố đại nương mấp máy môi, vẻ mặt không tin.
Cuối cùng, nàng đành tiết lộ: "Bởi vì phu quân của ta chính là đương kim Tam vương gia!"
"Cái.....Cái....này...." Chưa nghe hết câu, Cố đại nương và Cố Lâm Đào kích động thiếu chút nữa la lên. Cố đại nương hoảng hốt nắm chặt tay Dạ Nhi: "Dạ Nhi cô nương, không phải cô nương đang nói đùa chứ? Phu quân của cô nương...hắn thật sự là Tam vương gia?"
Nói như vậy thì nàng là vương phi rồi? Cố gia có phúc phận làm sao mà có thể với Tam vương gia, Tam vương phi đây?
Dạ Nhi khẽ cười một tiếng, cảm giác đôi tay đang nắm lấy cổ tay mình không gừng run rẩy: "Ta đã bao giờ lừa gạt bà chưa? Tóm lại bà không cần phải quá lo lắng, cứ yên lặng chờ Lan Nhi về là được!"
Cố đại nương lau nước mắt trên mặt, nhìn qua Cố Lâm Đào, chỉ thấy trên người hắn toàn là vết thương. Dù hắn ta đã cố ý dùng y phục che lại vết thương nhưng trên người vẫn có rất nhiều chỗ rỉ máu.
Bà lo lắng hỏi: "Lâm Đào, ngươi ổn chứ? Vết thương thế nào rồi?"
Cố lâm Đào không muốn Cố đại nương lo lắng, lắc lắc đầu: "Nương, con không sao, đừng lo cho con, con tự chăm sóc được cho bản thân."
(P/s: sorry mọi người, mị sắp thi rồi nên bận, sau ngày dự sẽ ra đều đặn mỗi tuần >= chương) :)))