"Ngươi..." Dạ Nhi tức giận nói, dù thế nào thì đó cũng là một sinh mạng đấy, làm sao hắn có thể lạnh lùng như thế, không phải là quan hệ huyết thống thì thấy chết là không cứu ư? Nhưng mà nghĩ lại, nàng lập tức nhớ đến một việc: Đúng rồi, sao nàng lại không nhớ chứ? Hắn không đáp ứng được là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn đã “bất lực" thì làm sao cứu được Cố Thanh Lan?
Ha ha, ta đã nói mà, trên đời này không có mèo không ăn vụng, đưa đến miệng mà còn không ăn trúng lại càng không có! Trừ phi hắn không phải là mèo.
Thở dài một hơi, Dạ Nhi lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nói:" Vậy bây giờ làm sao mới được đây? Hai người các ngươi ai cũng không chịu vào, chẳng lẽ đi trên đường tùy tiện kéo theo một nam nhân tiến vào cứu nàng?"
Vừa lúc đó, Cố Lâm Đào đột nhiên mở miệng:" Lan Nhi, hay là... giao cho ta đi."
Hắn có uống nhầm thuốc hay không vậy?
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn. Dạ Nhi lập tức nói:"Ngươi là huynh trưởng của nàng, không thể giải độc."
Cố Lâm Đào cười, nói:" Ân nhân, chẳng lẽ người đã quên hay sao? Ta bất quá chỉ là kẻ mà nương đã nhặt bên ngoài trở về. Bởi vậy, ta và Lan Nhi không cùng huyết thống."
Cố đại nương lập tức nhắc lại mọi chuyện. Bà hưng phấn nói:" Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến việc này nhỉ? Lan Nhi cùng Đào Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng chúng không nói gì, nhưng ta cũng cảm giác được hai bọn họ đã sớm nảy sinh ra tình cảm."
Lâm Diệp nghe được lời nói của Cố Lâm Đào, hắn rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu theo tính cách của vương phi, người nhất định sẽ ép buộc hắn ta vào đó mất. Lần trước khi vương phi phát hiện mình theo dõi, hắn là thị vệ của vương gia mà cũng bị vương phi chỉnh quá mức rồi.
Dạ Nhi nhìn Cố Lâm Đào bị thương ở chân, nói:" Ngươi chắc là có thể chứ?"
Cố Lâm Đào gật đầu, nói:" Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không cần phải để ý? Kỳ thật tại hạ cũng muốn sớm kết hôn Lan Nhi, nhưng chờ thi đậu khoa thi Trạng Nguyên rồi mới cưới nàng, nhưng hiện tại là tình huống như vậy, chỉ có thể cưới trước."
Đây sao lại không phải là chuyện tốt chứ? Dạ Nhi biết thời gian cấp bách, không thể kéo dài, nếu không Cố Thanh Lan, nàng sẽ chết mất.bg-ssp-{height:px}
Nàng gật gật đầu, nói:" Vậy được, ngươi vào đi, lát nữa ta sẽ cho phương thuốc, rồi các ngươi hãy dựa theo phương thuốc mà tự điều trị cho thật tốt."
"Đa tạ Dạ Nhi cô nương!"
Sau khi Cố Lâm Đào đi vào, Dạ Nhi liền viết ra phương thuốc, giao cho Cố đại nương, sau đó trực tiếp đem ba trăm lượng từ túi tiền ra, đưa cho Cố đại nương.
Cố đại nương nhìn ngân phiếu do Dạ Nhi đưa cho mình, tay có chút run run, nói:"Ân nhân, người đã giúp Cố gia chúng ta rất nhiều rồi, bây giờ còn cho nhiều ngân phiếu như vậy, ta......"
Lời này còn chưa nói hết thì đã bị Dạ Nhi ngắt lời: "Cố đại nương, số tiền này xem như là bà mượn đi. Nay nơi này có nhiều người già yếu, vậy mà chỉ dựa vào một mình bà, họ căn bản là không có khả năng chống đỡ tốt. Nhìn bà đi, tuổi cũng đã lớn rồi, làm bọn trẻ học theo thánh nhân, về sau có thể vì nước góp một phần lực, coi như là sự cảm tạ lớn nhất cho chúng ta rồi."
Cố đại nương do dự một lát, cuối cùng hai mắt đầm đìa những giọt lệ hạnh phúc :"Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân!"
Làm việc cả ngày, Dạ Nhi cảm thấy hơi mệt một chút, vả lại bụng cũng thầm thì kêu lên. Nàng hướng về phía Bách Lí Hiên Hàn, nói:" Gia, đã không còn sớm, chúng ta nên trở về phủ."
Sắc mặt Bách Lí Hiên Hàn cuối cùng cũng dịu lại chút ít, tiếp theo gật gật đầu, nói:" Được rồi, chúng ta về thôi!"
“Để ta tiễn hai người!" Cố đại nương lập tức nói.
" Không cần, ngươi nên ở lại chăm sóc tốt bọn họ đi!" Nói xong, nàng liền cùng Bách Lí Hiên Hàn rời đi.