Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không cam tâm, Mộ Linh Hi lần nữa nói: "Ngộ nhỡ ngày nào đó vương gia chợt có ý nghĩ muốn tỷ tỷ biểu diễn thì như thế nào?"

Dạ Nhi cười một tiếng, đã có người muốn rước lấy nhục thì nàng làm sao có thể không phụng bồi đây: "Vương gia đối với thiếp thân từ trước đến giờ hết sức quan tâm chăm sóc, vậy sao lại đi bắt buộc ta đây? Nếu như ngày nào đó vương gia thật sự muốn xem, quý phủ có thể mời đoàn hí kịch. Chẳng nhẽ quý phủ không đủ tiền thuê được một gánh hát?"

"Ngươi......" Mộ Linh Hi sắc mặt lập tức chuyển tím. Nữ nhân này lại đem nàng ta làm thành gánh hát dân đen hạ đẳng! Quả nhiên trong mắt không có người.

Nghe câu sau của Dạ Nhi, Bách Lí Hiên Hàn lần nữa nhẹ nhàng cầm cái chén lên uống một nhấp, nội tâm âm thầm bật cười lên.

Không khí trong nháy mắt có chút nhưng đọng, căn phòng có thể chứa trăm người nhưng vì hai nữ nhân tranh giành tình nhân mà lộ rõ vẻ an tĩnh. Thấy tự nhục nhã mình cũng không có ích gì, Dạ Nhi liền nói không tự ti cũng không kiêu ngạo: "Bất quá nếu như muội muội muốn xem ta biểu diễn đến vậy, tỷ tỷ ta cũng thỏa mãn muội muội, ở trước mặt mọi người bêu xấu một phen."

Nếu như nàng lần này không biểu diễn, chỉ sợ sau này nữ nhân này sẽ luôn lấy chuyện này làm đề tài bàn luận về nàng. Hơn nữa, chỉ cần đàn một khúc là có thể thay Đại công chúa đập nát tin đồn "tìm người thế thân".

Mạt Lị nghe nàng nói muốn ứng chiến, trong lòng không khỏi lo lắng. Chẳng may biểu diễn không tốt, lúc đó làm Thiên Diệp mất hết thể diện, vậy phải xử lí ra sao?

Không đợi ám hiệu của Mạt Lị, Dạ Nhi đã từ vị trí đứng lên. Khi nàng muốn đi đến chỗ biểu diễn thì không cẩn thận dẫm lên chân váy: "A......"

Nàng sợ hãi kêu một tiếng, cả người mất đà bổ nhào về phía trước. May thay thời điểm nàng sắp ôm đất mẹ hiền lành, Bách Lí Hiên Hàn bỗng nhiên đưa tay kéo nàng lại, không nghĩ đến dùng sức quá mạnh, đến nỗi cả người nàng đều sà vào ngực hắn.

Mặc dù có cách mấy lớp quần áo, nhưng trong nháy mắt Dạ Nhi cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên. Ở dưới nhiều con mắt đang trừng trừng của mọi người dưới kia, hai người ôm nhau, mặt đều ửng đỏ.

Phía đầu ngón tay truyền nhệt tới khiến tim Bách Lí Hiên Hàn thấy nóng bỏng, cặp tròng mắt động lòng người của Dạ Nhi tựa hồ chiếu sáng rực rỡ cả cuộc sống của hắn. Toàn bộ quan lại đều đã nhìn về hai người không biết bao lâu, hắn mới hồi phục tâm trí, buông nàng ra: "Công chúa không sao chứ?"

Dạ Nhi trong lòng mới ngẩn ra, vội vàng thoát khỏi Bách Lí Hiên Hàn, cúi đầu nói: "Không có gì, tạ vương gia quan tâm!"

Vừa dứt lời, trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tràng cười ha hả. Hoàng hậu nắm tay thượng: "Hoàng thượng, người nhìn hai đứa nó đi, chắc không cần cho con gái xuất giá nữa, cứ ân ái như vậy là được rồi!"

"Ha ha ha.....Nói vậy sau này càng thêm như keo như sơn!"

Nhìn nàng được hoàng thượng và hoảng hậu ủng hộ, mấy nữ nhân ngồi đằng sau đố kị đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có phát tác.

Hoàng hậu nói tiếp: "Ta nghĩ không bằng như thế này: Tiểu Ức đánh đàn tốt, Hàn Nhi thổi tiêu cũng không tồi, vì vậy hai con cùng nhau tấu một khúc xem sao."

Dạ Nhi nhìn thoáng qua Bách Lí Hiên Hàn, muốn cùng hắn hợp tấu, có được không?

Bách Lí Hiên Hàn gật đầu: "Nhi thần biết rồi." Nói xong, hai người cùng nhau đi lên trên biểu diễn.

Mộ Linh Hi lâu nay vẫn muốn cùng vương gia cầm sắt cùng kêu mà chưa cơ hội. Nay cơ hội này lại do nàng ta tự tay dâng đến người khác, đương nhiên là tức đến giậm chân.

Dạ Nhi ngồi ở đàn bên cạnh, hỏi Bách Lí Hiên Hàn: "Phu quân, không biết phu quân muốn cùng Tiểu Ức hợp tấu bài gì?"

"Chỉ cần ái phi quyết định đều hay cả."

Dạ Nhi vốn định cho hắn quyết định. Nếu đã vậy, nàng gảy bài "Chiêu Quân xuất tắc" (Chiêu Quân nơi biên cương xa xôi). Thủ khúc này nói về nàng Vương Chiêu Quân buồn phiền vì xa quê hương, đúng như linh hồn của nàng rời xa thế kỉ , thời thời khắc khắc đều muốn trở về.

Nàng đặt từng ngón tay mảnh khảnh lên dây đàn, sau đó tinh tế phát ra những âm thanh mạnh mẽ, có lực. Từng nốt nhạc chạm đến lòng người sâu thẳm.

Bách Lí Hiên Hàn đem cây tiêu ngắn giắt bên hông ra cùng Dạ Nhi hợp tấu. Tiếng tiêu trong vắt, dễ nghe, nối liền mọi âm thanh lại với nhau.

Tại khúc cuối, Bách Lí Hiên Hàn nhìn về Dạ Nhi. Nữ tử này tâm tư khó đoán, làm cho không người nào dám nhích tới gần, nhưng vẻ mặt vừa rồi, lúc nàng đang gảy đàn, cũng giống như những nử tử khác, cũng là tiểu nữ nhân cần người che chở.

"Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới công chúa Thiên Diệp lại gảy được khúc nhạc hay thế này. Đúng là nữ nhi của Đông Lăng Hạo Minh."

Dạ Nhi nghe Bách Lí Thành tán thưởng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo! Không có làm Thiên Diệp mất thể diện. Sau đợt này, chắc chắn không ai còn hoài nghi về cuộc thi năm ngoái là Đại công chúa có gian lận đi.

Mới quay đầu nhìn sang, nàng đã bị mấy bộ mặt oán khí ngút trời dọa sợ. Các nàng ta há hốc mồm, mặt dại ra rất khó coi.

Mạt Lị vừa rồi còn lo lắng không yên, nay thấy Dạ Nhi tiểu thư và Tam vương gia cầm sắt cùng kêu đúng là trời sinh một đôi.

Công chúa a, người thật sự không muốn gả cho Tam vương gia? Lần này người tổn thất nặng rồi, ngay cả Mạt Lị nàng là nô tì nhỏ nhoi cũng bị vương gia mê hoặc.

Hoàng hậu bây giờ thật sự cao hứng: "Công chúa và Hàn Nhi phối hợp, quả là thiên ý vô phùng (không chê vào đâu được). Còn chưa thành thân mà đã ăn ý như vậy, thật sự hiếm thấy a."

Dạ Nhi len lén nhìn vẻ mặt của Bách Lí Hiên Hàn. Trên đó không khỏi có vẻ lúng túng. Bất quá nghĩ đến việc thành thân, nàng thực là nhức đầu. Nói như thế nào thì nàng cũng không phải Đại công chúa chân chính, thật muốn nàng sinh hoạt chung một chỗ sao? Lỡ như ngày nào đó Đại công chúa đổi ý muốn cướp nam nhân này về thì làm sao bây giờ? Còn nữa, nàng luôn tìm cách về lại thế kỉ , dĩ nhiên không muốn tại nơi này phát sinh quá nhiều tình cảm. Nếu không, dù có cơ hội cũng khó rời đi.

Nhưng bây giờ hoàng lệnh khó trái, nàng còn có thể phản kháng ư?

................bg-ssp-{height:px}

Trong nháy mắt, yến hội ồn ào cũng kết thúc. Dạ Nhi được an bài trong cung nghỉ ngơi.

Ở Thiên Thần quốc, một đôi vợ chồng sắp lập gia đình có thể sống chung một phòng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là để cho hai người có thể hiểu rõ đối phương và tranh thủ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.

Bách Lí Hiên Hàn cùng Dạ Nhi đều bị đưa đến một gian phòng.

Dạ Nhi luôn mang theo khăn che mặt bên ngoài nên lúc nào cũng cảm thấy không thở được. Hiện tại chỉ còn nàng và Hàn vương trong phòng, cho nên không cần để ý mọi lễ tiết. Nàng trực tiếp tháo tấm khăn mỏng xuống.

"Aizz...." Nàng thở dài một hơi nhẹ nõm, đem khăn ném lên cái bàn phía sau rồi ngả lưng xuống giường gỗ mềm mại, rộng rãi.: "Mệt chết ta!"

Giây phút Bách Lí Hiên Hàn nhìn nàng, trong lòng không ngừng thảng thốt: "Ngươi......"

Trong nháy mắt hắn đã không nói ra lời. Nữ tử này, không phải là cô nương hắn gặp nửa tháng trước chứ?

Là nàng sao? Thật sự là nàng sao?

Đêm hôm đó, sau khi chia tay, hắn vẫn một mực tìm kiếm tung tích của nàng. Không nghĩ tới đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu( đi mòn giày sắt không thấy người, lúc tìm được chẳng tốn chút công phu). Hôm nay nàng thế mà sắp được gả cho hắn!

Dạ Nhi phát hiện Bách Lí Hiên Hàn vẫn nhìn mình, vội vàng ngồi dậy: "Ta bị làm sao à? Chẳng lẽ giường này ta không thể ngủ?"

Bách Lí Hiên Hàn nghe vậy, mau chóng hồi phục tinh thần: "Không phải! Chẳng qua bổn vương cảm thấy công chúa rất giống một vị cố nhân, nên không nhịn được mà nhìn mấy cái."

Nói xong, hắn còn nở một nụ cười nhẹ.

Cố nhân? Rốt cuộc là ai mới khiến hắn trở nên kích động vậy? Ánh mắt kia của hắn phảng phất nói với nàng, hắn không phải đang nhìn cố nhân, mà là tình nhân.

Bất quá đó không phải vấn đề Dạ Nhi quan tâm. Dù sao thì hắn cũng không phải tướng công thật sự của nàng. Nàng âm thầm nghĩ xem đó lài người nào, có quan hệ với mình không? Hình ảnh lúc nhìn thấy hắn khi nãy thật sự đã khắc sâu trong lòng nàng, chỉ sợ không ngủ được mất!

Tiếp theo nàng bỗng nghiêm túc nói: "Vương gia, Tiểu Ức có một vấn đề muốn hỏi người!"

"Vấn đề gì? Nói đi!"

"Chính là...người có biết một nam tử tên là Âu Dương Trí Khiêm?" Lúc hỏi câu này, tâm tình nàng thoáng cái đã trở nên căng thẳng. Nếu như hắn nói biết, hoặc đó là chính hắn thì có thể biết nguyên do hắn dùng nhiều tiền mua nàng vì mục đích gì. Hơn nữa, việc trở về thế kỉ cũng dễ dàng hơn.

Nhưng Bách Lí Hiên Hàn lại trầm mặc chốc lát, đáp: "Không biết!"

"Hả? Không biết?" Dạ Nhi có chút nóng này: "Làm sao người có thể không biết được? Người cùng hắn rõ ràng lớn lên giống nhau như đúc!"

Hắn xoay mặt liếc nàng: "Hắn và ta lớn lên giống ta như đúc? Bởi vì thế mà ta phải biết hắn?"

"Này....." Dạ Nhi á khẩu. Quả thật "lớn lên tương tự" và "biết" căn bản là hai chuyện không có liên quan với nhau.

Xem ra hắn không phải người kia. Nàng khi trước hi vọng bao nhiêu thì giờ lại thất vọng bấy nhiêu, mệt mỏi não nề ngã lại xuống giường.

Bách Lí Hiên Hàn yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên trong lòng có chút không vui, tiến lên một bước, hắn hỏi: "Người kia là ai vậy? Hắn đối với công chúa rất trọng yếu sao?"

"A....." Không thể nói cho hắn biết đó là người mà nàng từng gặp ở thế kỉ được. Làm không tốt thì sẽ bị lộ mất. "Hắn cũng là cố nhân của ta!"

"Cố nhân?" Bách Lí Hiên Hàn nhíu mày.

Thấy thế, Dạ Nhi lập tức hùng hổ nói: "Thế nào? Vương gia có thể có cố nhân, sao ta lại không thể có?"

Bách Lí Hiền Hàn ngẩn ra, sau nói: "Ta có nói không thể sao? Phải biết rằng bổn vương đối với bất kì nữ nhân nào cũng không có hứng thú. Vì vậy dù ngươi là cố nhân hay là....tình nhân của ai ta cũng không quản!"

Phải không? Vậy hắn thật cũng thật phóng khoáng! Bất quá, nhìn bộ dạng hắn nói, nhìn sao cũng là thấy hắn nghiến răng nghiến lợi?

Mà thôi! Quản mấy việc đó làm gì! Những việc kia không quan trọng, quan trọng đêm nay hai người phải ở chung một phòng, phải ngủ thế nào mới yên đây? Cũng không thể chen chúc một cái giường.

Nói đến ngày này thì quy củ của Thiên Thần cũng hơi quá rồi. Hai người ngay cả hôn cũng chưa có, đã bị an bài vào trong một phòng "bồi dưỡng" tình cảm. Nếu một phía không hài lòng với yêu cầu thành thân thì sao? Nàng kia danh tiết cũng chẳng còn! Rõ ràng đây là không trâu bắt chó đi cày.

Khẽ hừ hừ hai tiếng, nàng đi ra phía trước nói: "Vương gia! Trong phòng này chỉ có một cái giường, ngươi cũng vừa mới nói không có hứng thú với nữ nhân, như vậy đêm hôm nay....."

"Công chúa cứ yên tâm, ta sẽ không cùng công chúa chen chúc cùng một cái giường." Không cần nàng đem lời nói ra, Bách Lí Hiên Hàn đã nói trước.

"Phù....!" Nàng khẽ thở dài một tiếng. Thật sự là quá tốt! Dạ Nhi kích động thiếu chút nữa nhảy lên, song lời kế tiếp của Bách Lí Hiên Hàn lại làm cho nàng giống như bị tạt một xô nước lạnh, toàn thân đều đóng băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio