Từ góc độ tâm lý tội phạm, hành động của Tôn Tường là do tình cảm mà giết người, nếu hắn lúc đó có 1 chút lí trí, nếu Tôn Ngọc Anh lúc đó đủ cảnh giác, không dùng những lời nói kích thích đả kích hắn, có lẽ bi kịch 15 năm về trước đã không xảy ra.
Nhưng trên đời này không có chữ nếu như, hơn nữa Mạc Ngôn từ trước đến nay cũng không cho rằng lý do giết người vì tình cảm là 1 lý do đáng tha thứ.
Tôn Tường vẫn cứ nói thao thao bất tuyệt, nhưng đối với Mạc Ngôn, nhiệm vụ của mình đã xong rồi.
Có lời khai rồi, có động cơ rồi, có miêu tả quá trình giết người rồi…
Đến đây, vụ án chưa giải quyết được 15 năm trước đã được điều tra ra rồi.
Mạc Ngôn biết, những chuyện còn lại không có liên quan đến mình, thế nhưng trước khi rời đi, cậu vẫn 1 câu nói với Tôn Tường.
Cậu châm điếu thuốc, đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai Tôn Tường.
1 cái vỗ vai này, Tôn Tường lập tức tỉnh lại, ngỡ ngàng nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười nói:
- Còn nhớ trước khi vào phòng tôi nói gì với anh không? Tôi nói là không có chứng cứ tôi cũng đùa chết anh dược, tôi cũng nói là tôi sẽ khiến cho anh chính mồm mình nhận mình chính là hung thủ… anh thấy chưa, những lời tôi nói đều đã trở thành hiện thực rồi, anh có khâm phục tôi không?
Những lời này của cậu là có ác ý trêu chọc, thế nhưng so với trước kia phần nhiều thuộc về tính cách người bình thường.
Tôn Tường sắc mặt căng thẳng nói:
- Tôi… vừa rôi tôi nói những cái gì?
Mạc Ngôn nói: Nguồn:
- Cái nên nói đều nói hết rồi, không nhớ gì sao?
Tôn Tường đương nhiên không quên, chỉ là hắn không dám tin mà thôi…
Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía giường ngủ, nhưng ở đó chỉ là khoảng không trống rỗng…
- Vừa rồi, mình nằm mơ sao?
Sắc mặt Tôn Tường trắng bệch nhìn về phía giường, run lên hồi lâu, sau đó đột nhiên ngồi sụp xuống ghế.
Mạc Ngôn nhìn về phía ống kính camera, nói:
- Ông chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, bây giờ đến lượt ông…
Ngoài hành lang lầu 2 đã ầm ầm lên.
Khách khứa đều đi ra khỏi phòng, sắc mặt phẫn nộ phát biểu ý kiến.
- Cái tên chết tiệt này đúng là 1 tên súc sinh, sao có thể vì 1 chuyện nhỏ thế này mà ra tay hạ thủ với Ngọc Anh được chứ!
- Tiếc cho hắn còn mang họ Tôn, có cùng họ với tên máu lạnh thế này đúng là sỉ nhục!
- Tôi hận không thể móc mắt mình ra được, con mẹ nó, bữa cơm tối nay tôi còn kính hắn 1 ly rượu, loại đồ vật như hắn đáng để tôi kính rượu sao?
- Vẽ người vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng!
Sau khi Tôn Minh Viễn ra khỏi phòng, những giọng nói đả kích vang lên ầm ầm…
Tất cả mọi người đều biết, đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận Tôn Minh Viễn gần hơn.
Sắc mặt Tôn Minh Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
- Anh Lục Lâm, chú La Tam cả Triệu Sơn nữa, mọi người cùng tôi qua phòng Ngọc Anh, xem Tôn Tường còn có gì muốn nói không, còn những người khác thì xuống lầu 1 hết đi, không còn sớm rồi, để tôi cho người làm chút bữa ăn khuya cho mọi người.
Đuổi mọi người đi,
Tôn Minh Viễn đi vào phòng Tôn Ngọc Anh.
Cửa phòng đã mở sẵn rồi, Mạc Ngôn nhìn thấy ông ta, mỉm cười, nói:
- Chỗ này giao cho ông đấy.
Tôn Minh Viễn lẳng lặng nhìn cậu, hồi lâu rồi nói:
- Lời cảm ơn tôi không nói nữa, tóm lại, sau này có chuyện gì nan giải, thì nhớ gọi điện cho tôi.
Hơi ngừng 1 chút, lại tự chế giễu:
- Kỳ thực tôi cũng biết, đối với kỳ nhân như cậu thì chẳng có chuyện gì là nan giải cả, tôi là 1 người phàm phu tục tử chỉ sợ là không giúp được gì cho cậu.
Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:
- Được tồi, ông chủ Tôn, đừng nói những lời như tôi là thần tiên nữa, nói không chừng ngày mai lại phải mang túi chạy đến vay tiền ông.
Tôn Minh Viễn cười nói:
- Chỉ cần không phải mượn mạng, những cái khác tùy ý cậu.
Nói xong, ông ta vỗ cánh tay Mạc Ngôn, sau đó đi vào phòng.
Trong phòng, sắc mặt Tôn Tường vấn đờ ra ngồi trên ghế, cho đến lúc Tôn Minh Viễn đến trước mặt hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.
- Cậu còn gì muốn nói không?
Tôn Minh Viễn thản nhiên nói.
Tôn Tường cứng lưỡi, lắp bắp nói:
- Tôi là cảnh sát, tôi rất hiểu cần phải trải qua trình tự thế nào mới có thể kết tội được 1 người, thậm chí về mặt pháp luật, ông cũng không thể nào bắt tôi được.
Hắn nói lời này không sai chút nào, cho dù khi nãy chính mồm hắn tự thừa nhận mình là hung thủ, nhưng chuyện rốt cục đã qua 15 năm rồi, đã không thể nào tìm được chứng cớ xác thực, về mặt pháp luật, thực sự khong thể làm gì được hắn.
Huống chi, Mạc Ngôn sử dụng thủ đoạn với hắn cũng không bình thường, ít nhất trên tòa án sẽ không được tán thành.
Tôn Minh Viễn đã sớm đoán được là Tôn Tường sẽ nói như vậy, cười lạnh nói:
- Tôi không định đưa cậu ra tòa, cậu sợ cái gì?
Tôn Tường ngẩn người, nói:
- Ông không định làm như vậy sao?
Tôn Minh Viễn hơi nhíu mắt, nói:
- Đúng thế, tôi không định làm như vậy… biết vì sao không?
Tôn Tường đâu phải tên ngốc, hơi nghĩ 1 chút, liền hiểu được, cười thảm nói:
- Còn vì gì nữa, ông có tiền, có tiền muốn sai ma khiến quỷ cũng được, chỉ cần nói 1 câu, nửa đời còn lại của tôi chi sợ còn thể thảm hơn lên pháp hình thôi!
Tôn Minh Viễn hận Tôn Tường đến cực điểm, lúc này thực sự không muốn nói nhiều với hắn làm gì, lạnh lùng nói:
- Ngươi hiểu được là tốt rồi…
Nói xong, ông ta quay người bỏ đi.
Lúc này, Tôn Tường bỗng nhiên đứng lên, nhanh tay móc súng ra chĩa vào Tôn Minh Viễn, kêu gào nói:
- Ngươi không cho ta sống, vậy thì cùng chết đi.
Tôn Minh Viễn từ từ xoay người, nhìn vào họng súng đen ngòm, cười lạnh nói:
- Cùng chết à? Trong đó bao gồm cả vợ con ngươi nữa sao?
Sắc mặt Tôn Tường như bị kềm hãm, lập tức nói:
- Bây giờ tôi giết ông, lẽ nào còn có người vì 1 người chết làm khó dễ bọn họ sao? Dù sao bây giờ cũng là xã hội luật pháp, giết người là phải đền mạng!
Tôn Minh Viễn cười lạnh nói:
- Ngươi có thể thử đi.
Sau khi Tôn Tường móc họng súng ra, không khí trong phòng lập tức lạnh đến cực điểm, anh họ Lục Lâm cùng 2 người khách khác bị dọa cho mặt mày trắng bệch.
- Cái tên… Tôn… Tôn Tường, có gì thì nói đã, nhanh buông súng xuống, cậu đừng có sai càng thêm sai nữa!
- Đúng… đúng thế, mọi người tốt xấu gì đều là họ Tôn, có chuyện gì không thể thương lượng được chứ.
Tôn Tường cười thảm nói:
- Thương lượng ư? Hôm khác tôi giết vợ con các người, các người có muốn thương lượng với ta sao?
Hơi ngừng 1 chút, hắn ta cắn răng nhìn chằm chằm Tôn Minh Viễn , nói:
- Minh Viễn đại ca, xin lỗi, hôm nay hai ta đừng mong có ai còn sống mà rời đi! Tôi giết anh rồi, có lẽ sẽ có người thay anh báo thù, nhưng nếu như tôi không giết anh, vợ con tôi sẽ cũng bị ảnh hưởng, so với 2 người phải chịu tội, không bằng giải quyết gọn gàng, huống hồ, sau khi anh chết, để cho người khác nhớ đến tài sản của ông, quên đi phải báo thù cho ông đi!
- Xin lỗi, Minh Viễn đại ca, lần cuối cùng em còn gọi anh 1 tiếng Minh Viễn đại ca, đêm này chúng ta cùng xuống hoàng tuyền, coi như là chết chung đi!
Tôn Tường hình như đã quyết định chết, tia hung ác trong ánh mắt hình như nhen nhóm trong không trung.
Hoàng Lưu Hạ thấy thế, lập tức chuẩn bị hành động, nhưng bị Mạc Ngôn chặn lại.
- Cảnh sát Tôn, nhắc anh 1 câu…
Mạc Ngôn cười tủm tỉm nói:
- Khóa Bảo hiểm súng anh còn chưa mở, thế thì không thể giết người được đâu.
Tôn Tường nghe thấy thế, lập tức mở khóa bảo hiểm ra, nhe răng cười nói:
- Đúng rồi, quên mất! khi nãy cậu có phải rất đắc ý? Không có chứng cứ cũng có thể đùa tôi được? Không sai, cậu có thể làm thế được, hơn nữa làm còn rất hay, nhưng có hay nữa thì sao nào? Ta cho ngươi 1 viên, xem ngươi còn đắc ý thế nào được nữa!
Mạc Ngôn nhún vai, nói:
- Vẫn là câu nói đó… không có chứng cớ nhưng có thể đùa chết ngươi, trong tay ngươi có súng, ta vẫn có thể đùa chết ngươi!
Tôn Tường nhe răng cười nói:
- Được, để tôi xem cậu đùa chết tôi thế nào?
Nói xong, hắn không chút do dự bóp cò!
Thế nhưng, khẩu súng bất ngờ lại không vang lên…
- Kẹt đạn ư?
Tôn Tường ngây người ra, nhìn khẩu súng trong tay, không tin nổ thêm phát nữa.
Ván súng này cũng không phát ra tiếng kêu, chỉ phát ra tiếng kêu tành tạch…
Mạc Ngôn bỗng nhiên giơ tay lên, viên đạn vàng óng rơi lã chã từ lòng bàn tay cậu xuống mặt đất.
Tôn Tường há hốc mồm nhìn nhưng viên đạn rơi trên mặt đất, hồi lâu không nói được lời nào.
Mạc Ngôn mỉm cười noi:
- Súng không có đạn cũng bằng không… cảnh sát Tôn, xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, lần này tôi lại thắng.
Cậu sớm đã biết Tôn Tường có súng, sao có thể để lại hiểm họa ngần lớn nhất này lại cho Tôn Minh Viễn được chứ?
Vừa rồi khi nãy suy nghĩ Tôn Tường vào lúc hỗn loạn nhất, cậu đã bảo Vân La móc vào trong lấy đạn ra.
Lúc ấy, cậu lấy thân che ống kính camera đi, mà Tôn Tường thì đang đắm chìm trong thế giới của mình, đối với sự việc bên ngoài không hay biết gì…
- Thân là cảnh sát mà lấy súng uy hiếp người, Tôn Tường, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để ngươi ăn cơm tù rồi!
Hoàng Lưu Hạ thấy nguy cơ được giải trừ, lập tức thở nhẹ ra, tiến lên vài bước, kéo Tôn Minh Viễn ra phía sau, sau đó nhìn Tôn Tường lạnh lùng nói:
- Nửa giờ sau, Mạc Ngôn và Cam Lam từ chối lời mời ở lại của Tôn Minh Viễn, cũng không ngồi xe, đi bộ ra khỏi nhà họ Tôn.