Hắc Miêu thật sự muốn gật đầu nói " thật sự", nhưng nhìn thấy Mạc Ngôn nét mặt rất biểu cảm kia, mang theo nét hài hước ý cười, lập tức chỉ sợ ngươi này đã biết điều gì....
Muốn biết tên thật của ta? Hừ, sướng được ngươi...
Hắc Miêu giương cằm, cái gì cũng không nói, quay người kiêu ngạo hướng phía lầu mà đi đến.
Mạc Ngôn ha ha cười, nói:
- Cô xem, tôi đã rất có thành ý rồi, nhưng cô một chút thành ý cũng không có, cho nên lưỡng giới thạch thuộc về tôi.
Hắc Miêu thân hình dừng lại, rất muốn quay đầu nói " ngươi đợi đấy", nhưng nghĩ lại nghĩ, quyết định vẫn là nhịn đi.
Trong lòng thực sự rất rõ, nếu Mạc Ngôn muốn lưỡng giới thạch, chính mình căn bản không có cách nào tranh được với hắn. Chơi tâm nhãn không phải đối thủ của hắn, đánh cũng đánh không lại, tự mình dựa vào gì mà tranh với hắn? Người ta lúc này khẳng định nói chuyện có phân có lượng, chính là đã nể mặt rồi. Nếu mình không biết chừng mực, một mực đòi đối nghịch, tên này không biết chừng chơi bạo lực....hừ hừ, ta không có ngu như vậy đâu!
Nghĩ đến đây, Hắc Miêu quyết định không suy nghĩ lưỡng giới thạch nữa, nói cho cùng, món đồ này cũng chỉ là giúp nàng có thể tìm đường trở về nhà, đều không phải là tuyệt đối. Quan trọng nhất là, Mạc Ngôn đã đồng ý giúp nàng tìm đường trở về nhà, nếu như lưỡng giới thạch có tác dụng, hơn nữa lại bị Mạc Ngôn lấy được, cuối cùng chiếm lợi vẫn là chình mình....
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hắc Miêu liền hiện vẻ vô cùng thoải mái, sôi nổi nhảy nhót tiến lên bậc thang.
Mạc Ngôn thấy thế, không khỏi không hiểu ra sao, con miêu này lúc nào lại nói chuyện ngoan như vậy?
Buối sáng sau chín giờ, Đỗ Tiểu Âm đã tới đại học A.
Sau khi hai người gặp mặt, Mạc Ngôn liền nói cho nàng tổ chuyên án có thể rời khỏi đại học A. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Từ hiểu rõ đối với Mạc Ngôn, Đỗ Tiểu Âm lập tức đoán ra, tối hôm qua khi mình đi vắng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó....
- Tối qua xảy ra chuyện gì? Nếu anh nói không có chứng cớ, tạm thời còn không thể động vào Trương Tiếu Điền sao?
Đỗ Tiểu Âm hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Trước khác nay khác, tối qua thật sự phát sinh một vài chuyện không tưởng đến. Thuận tiện nói một câu tên thật của Trương Tiếu Điền là Trương Triều Đức, nghề nghiệp là thợ săn tiền thưởng.
Còn về chuyện xảy ra tối qua, hắn không có định giấu diếm gì, đại khái nói một lượt.
- Trương Triều Đức đã bị bắt rồi, cục an ninh cũng đã can dự, tôi cảm thấy bảy phần có thể rút lui.
Mạc Ngôn nói.
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, nói:
- Thực sự là có thể rủ rồi, việc mà anh nói đã vượt qua phạm vi quyền hạn của cảnh sát, tôi có muốn tiếp tục tham dự cũng không có năng lực. Có điều, anh nói tôi làm sao giải thích với nhà trường? Nếu đã muốn kết thúc vụ án khẳng định cần có báo cáo vụ án, nhà trường cùng với người nhà bị hại đều là có quyền biết rõ sự việc.
Thấy Đỗ Tiểu Âm hơi nhăn mày, Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:
- Cô thật là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời....cô không có cách nào giải thích với nhà trường, có thể để cục an ninh ra mặt mà. Còn về Juan hay Hồ An, tên đó với Trương Triều Đức giống nhau, đều là kẻ săn tiền thưởng, thân phận khẳng định là nguỵ tạo. Nếu tôi đoán không nhầm, người nhà của họ hiện tại đều không có liên hệ gì?
Đỗ Tiểu Âm nghĩ nghĩ, nói:
- Tựa hồ là như vậy.... chuyện liên hệ người nhà này do người bị hại ở đại sứ quán xử lí, tôi không đặc biệt rõ ràng lắm nhưng có một điểm tôi có thể xác định, bao gồm mấy chuyện ngoài ý muốn hoặc mấy người ngoại quốc tự sát mà chết, người nhà bọn họ tới nay vẫn chưa liên hệ với nhà trường.
Mạc Ngôn nói:
- Chính là vậy...nếu tôi đoán không sai, mấy tên kia đều không phải người tốt gì không phải sát thủ cũng là thợ săn tiền thưởng.
Đỗ Tiểu Âm biết việc này không nên tự mình quản, tự mình cũng không có năng lực can dự, nhưng thân là một cảnh sát tìm kiếm căn nguyên chính là bản năng, nhíu mi nói:
- Những người kia đến đại học A rốt cục là vì cái gì? Gọi là vô lợi không dậy sớm, bao gồm cả lúc nãy nói tới liên minh hiệp khách đó, bọn họ tới đây, đều là có nguyên nhân cả?
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:
- Bọn họ đến đây nên là vì tìm một món đồ gọi là lưỡng giới thạch.
Lưỡng giới thạch?
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Đây là vật gì, phát âm thật kì quái.
Mạc Ngôn nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, đây là vật có liên quan đến tu sĩ....
Hắn đem những chuyện liên quan đến tu sĩ tận lực truyền lại cho Đỗ Tiểu Âm, ví là lúc nào nàng ta gặp phải quỷ án, có tâm lí cùng hành động chuẩn bị càng tốt hơn. Cảnh sát hành động này căn bản rất nguy hiểm, lại thêm quãng thời gian gần đây, thành phố Uyển Lăng dấu tích của tu sĩ ngày càng nhiều hơn, hắ không muốn để Đỗ Tiểu Âm vì thiếu hiểu biết về tu sĩ mà gặp phải nguy hiểm.
Lướt qua chuyện tình thôn tộc không nói, Đại Lý cùng Nhạc Duyệt lần trước đi Bạch Thuỷ thôn tra án nếu không phải lâm thời gặp được Mạc Ngôn, chuyến đi đó tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Hơn thế lần này kiện án phát sinh trong đại học A nếu là Mạc Ngôn không can dự, để trước mắt xu thế phát triển thêm nữa, tổ chuyên án Thất Xử sớm đã gặp phải nguy hiểm.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, nếu như tu sĩ như Trương Triều Đức cùng gà đất chó kiểng không khác nhau là mấy, nhưng những người này lúc đối mặt người bình thường, lập tức có thể từ gà đất chó kiểng biến thân thành máy móc giết chóc giết người vô hình. Cho dù Đỗ Tiểu Âm trên người có bùa hệ mệnh Mạc Ngôn luyện chế, cũng tuyệt không hơn là bao.
- Được rồi, không tán gẫu với anh nữa… tôi hiện tại đi liên hệ Lộ Lương, để bọn họ ra mặt đối phó nhà trường.
Đỗ Tiểu Âm nhìn nhìn đồng hồ tay.
Nàng xoay người đi đến hướng phía bên ngoài, lúc đi tới cửa, lại đột nhiên xoay người, nói:
- Anh vẫn định ở đây sao?
Mạc Ngôn vẻ mặt chính trực, nghiêm túc nói:
- Đây là tất nhiên, thân là cố vấn của Thất Xử, thân làm một công dân tốt thành phố, không đem ngầm hoạ ở đây triệt để giải quyết, tôi sao có thể dời đi.
Đỗ Tiểu Âm nhịn không nổi lườm hắn một cái, nói:
- Loại lời nói nghiêm trang lẫm liệt như vậy không cần nói nữa, làm người ta cười cho.
Mạc Ngôn kinh ngạc nói:
- Làm người ta chê cười? Tại sao vậy?
Đỗ Tiểu Âm cười ngâm nga, nói:
- Tôi không biết anh ở lại đây cuối cùng là vì cái gì, nhưng tôi biết khẳng định không phải vì chính nghĩa và cảm giác trách nhiệm. Bởi vì rất đơn giản, anh không phải là tôi, không phải là Đại Lí, không phải Lộ Lương, cũng không phải là Trương Hiệp Lâm...
Nàng đưa ra nguyên nhân có vẻ rất đơn giản, nhưng thật sự là hiểu rõ Mạc Ngôn đến tận xương tuỷ.
Nghe lời này xong, Mạc Ngôn cũng là không có lời nào phản bác. Tu sĩ nguyên vốn là người lãnh đạm nhất và ích kỉ nhất trên đời này, mượn Mạc Ngôn mà nói, trừ là người và việc mà hắn quan tâm, chưa từng gặp qua hắn vì chính nghĩa mà đứng ra?
Thời gian Đỗ Tiểu Âm và Mạc Ngôn quen biết, tính đi tính lại cũng là hơn nửa năm, nhưng đới với hắn thì cô hiểu rõ tới tận xương tuỷ.
- Lãnh đạo, lời này của cô là chửi người không mang theo thô tục đấy. Hơn nữa rất có cảm giác trên mặt hiềm nghi dát vàng cho mình.
Mạc Ngôn cười nói.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Tôi chỉ ăn ngay nói thật, không có ý hạ thấp anh. Thêm nữa, tôi vẫn luôn cho rằng, nhìn người nên "luận hành không luận tâm". Luận tâm trên đời không ai hoàn hảo, mặc kệ trong lòng anh nghĩ ra sao, ít nhất lúc hành động, anh là một anh hùng.
Lúc nói lời này, nàng tại đáy lòng lặng lẽ thêm một câu, bất kể người khác nhìn ngươi như nào, ít nhất... anh với tôi là anh hùng!
Sau khi Đỗ Tiểu Âm rời đi, Mạc Ngôn lấy ra điện thoại, bấm số điện thoại Đỗ khuyết.
Đỗ Khuyết lúc này đã đến quý phủ của Mã Thiên Hành, sau khi thấy số điện thoại của Mạc Ngôn, cho rằng là hắn gọi tới để hỏi thăm về chuyện luyện đan.
- Chuyện về dược liệu ông xem tự lo liệu là được, tôi gọi điện thoại không phải vì chuyện đó.
Mạc Ngôn cười cắt đứt hồi báo của Đỗ Khuyết, trong núi Hồ Lô cơ bản đã chiếm toàn bộ, lúc này hắn không phải thực để bụng.
- Đỗ lão, tôi là muốn hỏi ông, lúc trước người mướn ông đi cửu phật sơn trộm trượng phật kia rốt cục là ai? Ngoài ra, Mã lão có bên cạnh ông không? Nếu tôi không nhớ nhầm, nguyên nhân Mã Hiểu ban đầu muốn đi Cửu phật sơn hình như cũng là có ngươi uỷ thác. Mã lão nếu như ở bên cạnh ông, cố chủ các ông có phải là cùng một người?
Đỗ Khuyết nói:
- Lúc đầu người uỷ thác tôi là một người gọi là Lam tiên sinh, người này trong giới tu sĩ rất có danh, nhân xưng Đạo Bảo tiên sinh. Người này thường xuyên có thể khai ra một vài uỷ thác, để người ta giúp hắn thu thập một ít đồ, hoặc là phù khí, điển tịch, hoặc là một loại linh vật, linh dược. Hơn nữa ông ta trả thù lao, cũng phần lớn là vật mà tu sĩ có thể dùng đến. Chính giống như cái Phật trượng lần trước, ông ta trả thù lao chính là " Thanh Thành động thực bảo lục". Ngoài ra, nếu là tu sĩ cảm thấy hứng thú với cái gì, cũng có thể uỷ thác người khác thu thập. Không giấu cậu mà nói, lần này luyện chế Duyên Thọ Đan, trong đó có mấy loại linh dược rất khó có thể thu thập được, tôi cùng lão Mã đã thương lượng, nếu không uỷ thác được thì nhờ vị Lam tiên sinh kia giúp thu thập....