Đỗ Tiểu Âm bảo Lâm Tú giao máy tính cho Mạc Ngôn, nói :
- Tư liệu đã copy xong, máy tính này anh ngươi xử lý đi.
Nàng làm như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là không muốn Lâm Phi Vũ và Lâm Yến phát hiện cảnh sát, như vậy mới có lợi cho Thất Xử triển khai bước hành động tiếp theo. Tiếp theo, nàng là không muốn chặt đứt con đường tiền tài của Mạc Ngôn.
Đỗ Tiểu Âm hiểu biết nhiều về công ty Phương Chính, biết phương thức sinh tồn công ty này. Nếu giao máy tính cho Lâm Phi Vũ, chỉ dựa vào ảnh chụp này, có thể bán được giá không thấp. Mặt khác, đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Mạc Ngôn ở công ty Phương Chính, dựa theo quy củ, tiền thù lao đoạt được không cần chia, toàn bộ do cá nhân hắn đoạt được.
Muốn Mạc Ngôn an tâm dốc sức cho Thất Xử, như vậy nhất định phải cung cấp cho hắn một môi trường tốt, trong chuyện này chính là tiền tài. Thất Xử không thể trực tiếp cho Mạc Ngôn một khỏan tiền lương làm hắn thỏa mãn, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện bù lại cho hắn nguyên vẹn ở phương diện khác.
Mạc Ngôn tự nhiên hiểu được ý tốt của Đỗ Tiểu Âm, tiếp nhận máy tính, nói :
- Trong này không có tài liệu gì mẫn cảm chứ, cứ như vậy giao cho Lâm Phi Vũ, có được không?
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Lâm Yến và máy tính bị biến mất ly kỳ, bất luận trong máy tính có tư liệu mẫn cảm tư hay không, Triệu Việt đều sẽ có hành động, mà cũng đúng là điều chúng ta chờ mong. Tôi sẽ an bài người tiến hành bảo hộ và giám thị đối với Lâm Phi Vũ cùng Lâm Yến, anh làm tốt chuyện của mình ngươi là được!
Mạc Ngôn nói :
- Tôi làm như vậy coi như là đả thảo kinh xà, Triệu Việt có thể hoài nghi đến cảnh sát hay không? Nếu là như vậy, hắn chắc không dám có hành động.
Đỗ Tiểu Âm nhịn không được liếc mắt, nói :
- Anh cũng biết chúng ta là cảnh sát? Anh từng thấy cảnh sát lén lút hành động giống tên trộm như vậy chưa?
Mạc Ngôn không khỏi im lặng, thầm nói mình thật sự là thông minh một đời, nhất thời hồ đồ, vấn đề đơn giản như vậy lại có thể không nghĩ thấu. Nếu cảnh sát có thể làm xằng bậy không kiêng gì giống như hắn, không nói trước có trái với trình tự thậm chí là trái pháp luật hay không, ít nhất công ty Phương Chính liền không cần phải tồn tại.
Đỗ Tiểu Âm thấy hắn im lặng, trong mắt không khỏi hiện lên một nét cười, thầm nói: người nầy cũng có lúc kinh ngạc sao... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Không thể không nói, thân là thiên chi kiêu nữ, sau khi nàng gặp được Mạc Ngôn, thân phận lập tức từ diễn viên chính biến thành vai phụ phối hợp thậm chí là những người đứng xem, mà quá trình tâm lý lại là từ kinh ngạc đến sợ hãi, lại từ sợ hãi đến thán phục...
Nàng không ghen tị Mạc Ngôn, ngược lại là kính nể có thêm, thậm chí là bội phục. Nhưng đối với nàng - thiên chi kiêu nữ như vậy mà nói, một lịch trình để tâm lý trở thành 'Kinh ngạc', có chút không thích ứng. Đến lúc này, không nhìn đến thấy Ngôn kinh ngạc, cuối cùng trong lòng cũng đắc ý nho nhỏ.
- Các cô đã không có ý định trực tiếp ra mặt, tôi đây sẽ mang Lâm Yến đi. Thời gian không còn sớm, các cô cũng nghỉ ngơi đi...
Mạc Ngôn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Hoàng Lưu Hạ.
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Anh gọi điện thoại cho Hoàng Lưu Hạ sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Vâng, cô còn có việc?
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Hai chuyện... Thứ nhất, anh không cần lập tức giao Lâm Yến cho Lâm Phi Vũ, ít nhất phải đợi đến sáng sớm ngày mai.
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói tiếp:
- Hiện tại đến sáng mai cũng còn có mấy giờ, trong khoảng thời gian này chúng ta cần làm công tác bố trí. Chuyện thứ hai, buổi sáng ngày mai anh bớt thì giờ đến Thất Xử một chuyến, vụ án của Triệu Việt đã tiến hành lâu lắm, tôi cần trợ giúp của ngươi. Năng lực phân tích cùng năng lực trinh thám của anh, ít nhất ở Thất Xử không ai có thể so được với anh. Tôi có một dự cảm, trong máy tính Triệu Việt chưa chắc sẽ có căn cứ chính xác, nếu như vậy, cần phải có người từ trong tư liệu nhìn như bình thường này, có thể tìm được một kích trí mạng gì đó. Người này, tôi nghĩ không ra có ai thích hợp hơn anh.
Mạc Ngôn gật gật đầu, không một chút khiêm tốn, mà hỏi:
- Triệu Việt rốt cuộc phạm tội gì? Theo lý thuyết, chỗ các cô đều là án công nghệ cao, tình tiết vụ án đòi hỏi IQ cao mà, ông ta là một thương nhân nửa trắng nửa đen, cũng dính dáng sao?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Lời này giữ lại buổi sáng ngày mai hỏi lại đi, chúng ta có chế độ giữ bí mật, ít nhất trước khi được Trịnh lão cho phép, tôi không thể nói cho anh biết những điều này.
Mạc Ngôn nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Đương nhiên, hắn cũng biết, đối với cảnh sát mà nói, có nhiều thứ là nhất định phải kiên trì. Tuy rằng làm như vậy có chút quá mức câu nệ, nhưng có thể bảo vệ cơ cấu này có thể tồn tại. Nếu toàn bộ cảnh sát cũng tùy tiện giống như hắn, thế giới này chỉ sợ sớm đã hỗn loạn không chịu nổi .
Lâm Yến mở ánh mắt mông lung, nỗ lực nhìn về phía thân hình mơ hồ bên cạnh kia...
Đây là làm sao?
Nàng mơ hồ nhớ rõ, chính mình tựa hồ đang cãi nhau cùng Triệu Việt, đã rất căng thẳng, sau đó một cỗ buồn ngủ đột nhiên đến, đúng là không tự chủ được ngủ thiếp đi...
Lâm Yến lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.
... Vì sao mình phải cùng Triệu Việt cãi nhau?
... Chúng ta không phải sắp kết hôn sao?
... Đây là nơi bào?
... Thân hình trước mắt này là ai?
... Là Triệu Việt sao?
Thân hình mơ hồ kia hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang rất hứng thú nhìn Lâm Yến, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng phật qua sau tai nàng.
Giống như người ngâm nước bỗng nhiên lao ra khỏi mặt nước, đã lâu mới được thở không khí mới mẻ...
Lâm Yến nháy mắt tỉnh táo lại, không chỉ có nhớ lại được vì sao lại cùng Triệu Việt cãi nhau, cũng thấy rõ tướng mạo người đàn ông trước mắt này.
Bị người ta bắt cóc sao?
Trái tim của nàng nháy mắt bị thắt chặt, phát ra một tiếng thét chói tai.
Mạc Ngôn cầm trong tay Laptop, thản nhiên nói:
- Nếu cô tiếp tục kêu, tôi sẽ tung ảnh trong máy tính ra. Tôi tin rằng, không mất bao lâu, ảnh chụp bên trong liền rơi vào tay diễn đàn của đàn ông thích nó nhất hoặc là trang web...
Lâm Yến giống như bị người bóp chặt cổ họng, lập tức ngừng lại tiếng thét chói tai.
Nàng giơ hai tay trước ngực, giống một con gà con bị sói tiếp cận, chu mỏ lên, lắp bắp nói :
- Anh ... anh là ai? Anh muốn làm gì?
Lúc này, nàng mới phát hiện, chính mình đang ngồi ở một trong một chiếc xe dừng ở ven đường.
Ngoài của sổ xe, có sương mù, nhìn ánh sáng, đúng là lúc sáng sớm.
Mạc Ngôn châm điếu thuốc, nói :
- Không cần sợ hãi, qua mười phút sau, cha của cô sẽ đến đón cô.
Lâm Yến giật mình nói:
-Anh là người của ba tôi phái tới ?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, nói :
-Nghiêm khắc mà nói, là tôi nhận uỷ thác của cha cô, không phải bị ông ta phái tới...
Tầm mắt Lâm Yến dừng ở trên máy tính trong tay Mạc Ngôn, trong mắt có bi thương, có hoảng sợ.
Mạc Ngôn cười cười, nói :
-Không cần lo lắng, máy tính này cũng là một phần uỷ thác.
Lâm Yến lắp bắp nói :
- Anh ... những thứ trong này anh đều xem qua rồi sao?
Mạc Ngôn không hề có vẻ xấu hổ gật đầu, nói :
- Đương nhiên xem qua, bằng không tôi làm sao xác định được nhiệm vụ đã hoàn thành?
Lâm Yến vừa tức vừa giận, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, cả giận nói:
- Anh là đồ vô liêm sỉ!
Mạc Ngôn bĩu môi, nói :
-Vô liêm sỉ là không phải là tôi, mà là người đàn ông của cô.
Sắc mặt Lâm Yến không khỏi bị kiềm hãm, rất lâu mới hỏi:
- Anh ... Triệu Việt thế nào rồi?
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh ta vẫn ổn, hiện tại hẳn là đang ngủ say...
Lâm Yến bắt đầu trầm mặc, ước chừng hai phút sau, hỏi:
-Anh làm như thế nào?
Lâm Yến thấy rất kỳ quái, công tác bảo vệ Đạm Thủy sơn trang luôn luôn rất tốt, biệt thự Triệu Việt ở lại càng sâm nghiêm. Dưới sự giám sát của hệ thống theo dõi, đừng nói là người, ngay cả con chuột đều có thể phát hiện. Huống hồ, bên cạnh Triệu Việt có hai bảo tiêu luôn đi theo, cho dù có người đột phá hệ thống theo dõi, cũng rất khó khăn lướt qua cái lá chắn thịt người này.
Mạc Ngôn biết nàng đang hỏi cái gì, lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, đây là cơ mật kinh doanh, không thể trả lời.
Lâm Yến gật gật đầu, không tiếp tục cái đề tài này, mà hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Khi tôi cùng Triệu Việt cãi nhau, anh đều nhìn thấy tất cả?
Mạc Ngôn quả quyết lắc đầu, nói :
- Không, tôi không thấy.
Lâm Yến hồ nghi nhìn hắn, nói :
-Thật sự?
Mạc Ngôn cười cười, nói :
-Có tin hay không là tùy cô...
Lâm Yến thật sự không thể tin được người đàn ông xa lạ và lại thần bí trước mắt này, nàng cắn môi, lại trầm mặc.
Xa xa có chiếc xe chậm rãi đi đến, xuyên thấu qua đám sương mù, Lâm Yến nhận ra đó là xe của cha.
Nàng bỗng nhiên bắt cánh tay Mạc Ngôn, cầu xin:
- Bất luận anh biết những thứ gì, tôi van anh, không được nói với cha tôi!
Có chút dừng lại, lại nói:
- Tôi đưa cho anh tiền thù lao, vô luận nhiều ít, tôi đều cho anh ... Tôi thậm chí có thể cùng anh lên giường!
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, hỏi:
- Cô không sợ cha của cô bị tổn thương?
Môi Lâm Yến bị cắn chặt, thấm ra tia máu đỏ thẫm, nói như đinh đóng cột:
- Tôi sẽ không để cho bất cứ ai bị tổn thương, tôi thề!
Nhìn cô gái trước mắt này bi thương rồi lại quật cường, Mạc Ngôn không khỏi thở dài, nói :
- Cô không cần thề, bởi vì... tôi thật sự cũng không biết cái gì!
Ngoài tình yêu, Lâm Yến không phải người con gái ngu xuẩn, nàng nghe rõ ý tứ của Mạc Ngôn trong lời nói, cảm kích nói:
- Cám ơn anh ...