Tô Vũ ngồi trong xe, bấm số điện thoại.
Cô là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vận chu hiến dữu, 2 ngày trước nhận được 1 nhiệm vụ, đến uyern lưng tìm 1 thanh niên trẻ tuổi tên là mạc ngôn.
Nói thực ra, cô ta không thích nhiệm vụ này 1 chút nào cả, thân là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vận, trên đầu còn biết bao nhiêu việc đang đợi xử lý, cô thật sự không muốn tốn thời gian quý báu của mình vào cái chuyện cỏn con này chút nào.
Chỉ có điều không có cách nào cả, ở tập đoàn Thiên Vận cô ta có thể cự tuyệt bất cứ người nào nhưng lại không có cách nào từ chối yêu cầu của Chu Hiến Dữu cả, thứ nhất, Chu Hiến Dữu là ông chủ của cô ta, thứ 2, người đàn ông này là người có ma lực nhất trong số những người đàn ông mà cô từng gặp, từ ngày đầu tiên vào tập đoàn Thiên Vận, cô ta đã biết, mình vĩnh viễn không có cách nào từ chối được bất kỳ yêu cầu nào của người đàn ông này.
Cho nên cô mới đến đây, đến 1 thành phố có bầu không khí khác xa với thủ đô.
Tuy rằng không thích nhiệm vụ này, thế nhưng cô cũng có chút tò mò.
Cô muốn tìm người đàn ông tên Mạc Ngôn này, nhiệm vụ cụ thể là sau khi tìm người, tiến hành luyện tập và đóng gói, trong thời gian ngắn thế này, khiến cho 1 cây cỏ dại sống ở tầng lớp bên dưới, trở thành 1 công tử của giới thượng lưu.
Vì thế, lúc Tô Vũ đến Uyển Lăng, bên người còn mang theo tượng hình nhà thiết kế, nhà lễ nghi, thậm chí ngay cả trang phục mà Chu Hiến Dữu đã từng sử dụng qua nữa.
Tất cả những thứ này khiến cho Tô Vũ cảm thấy vô cùng tò mò, nếu không phải năm nay Chu Hiến Dữu chỉ mới 35 tuổi, cô ta thậm chí đã nghi ngờ người thanh niên mà mình đi tìm này chính là con ngoài dã thú của hắn ta nữa.
- Mạc Ngôn, Mạc Ngôn… tìm thấy rồi, chính là số này.
Tô Vũ tìm được 1 dãy số lưu từ 2 hôm trước trong danh bạ điện thoại, đang định gọi thì nghe thấy lái xe nhắc nhở:
- Chị Tô Vũ, đó có phải là người chị muốn tìm không?
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, thấy 1 nam thanh niên dáng người cao gầy đang đi ra từ chiếc QR màu đen.
- Khí chất đúng là không tệ.
Tô Vũ có chút kinh ngạc, nếu nam thanh niên này là người mình phải tìm thế thì có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian, theo như cô ta thấy, vóc dáng nam thanh niên này cũng được, tướng mạo cũng tuấn tú, đặc biệt cậu ta có 1 khí chất người thường khó mà có được, chưa đến mức độ phong lưu phóng khoáng, nhưng lại mang khí chất thanh nhã rất hiếm khi gặp được ở những thanh niên thời nay, đàn ông như vậy, chỉ cần đổi trang phục, đầu tóc 1 chút, bất kỳ nơi nào cũng có thể xuất hiện được.
Đúng là không tệ, ước gì cậu ta đúng là người mình cần tìm.
Nói thực ra, những năm gần đây, Tô Vũ gặp qua vô số những anh chàng đẹp trai, nhưng đại đa số đều là vàng ngọc tô điểm cho ngoại hình, luận về khí chất và nội dung, tuyệt đại đa số đều kém nam thanh niên trước mặt này, đặc biệt là đôi mắt kia, lúc đảo qua đảo lại trong suốt vô cùng, lúc nhìn chăm chú thì hình như có thể nhìn thấu tâm can người ta vậy.
Lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt Mạc Ngôn, trong lòng Tô Vũ không hiểu sao nhảy dựng lên.Điều này khiến cho cô cảm thấy có chút bất an, bởi vì cảm giác này cô đã từng trải qua 1 lần. Nói ra hình như đã rất lâu rồi, nhưng lại mới như ngày hôm qua vậy.
Tô Vũ nhớ rất rõ ràng, cái cảm giác này vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, đó là lần đầu tiên mình gặp Chu Hiến Dực.
Tô Vũ hơi nhíu mày, gạt cảm giác khác thường này đi, sau đó ấn số điện thoại.
1 giây đồng hồ sau, điện thoại của người thanh niên đó vang lên.
Thế nhưng, cậu ta không nhận điện thoại mà lại hơi nhíu mày nhìn vào trong chiếc xe thương mại màu xám bạc.
- Quả nhiên là cậu ta.
-
Tô Vũ xác định được người thanh niên trước mặt chính là người mình cần tìm, vì thế xuống xe.
Sau khi nhìn thấy biển số xe thủ đô, Mạc Ngôn đã khẳng định người trong chiếc xe thương mại màu xám bạc này hơn nửa chính là người do Mạc Ngữ phái đến.
Trong lòng cậu cảm thấy rất không thoải mái.
Thứ nhất cậu không muốn người khác quấy rầy cuộc sống của mình, cho dù người này trên danh nghĩa có là em trai của cậu.
Tiếp theo, cậu rất không thích phong cách làm việc của Mạc Ngữ, lúc cậu ta rời đến căn nhà số 36, người biết địa chỉ này cwcjkyf ít thế nhưng không quá 1 tuần sau, Mạc Ngữ ở cách xa ngàn dặm đã có thể tìm được chính xác địa chỉ của mình rồi.
Cậu ta dựa vào cái gì mà có thể tìm mình nhanh như vậy?
Đơn giản là quyền thế mà thôi!
- Người từ ngôi nhà đó ngoài lộng quyền ra còn biết làm cái gì nữa chứ?
Mạc Ngôn bĩu môi.
Tô Vũ đi lên trước, mỉm cười nói:
- Xin chào, xin hỏi, cậu có phải là Mạc Ngôn không?
Mạc Ngôn hỏi ngược lại:
- Cô là ai?
Ngữ khí của cậu rất bình thản, hơn nữa cũng không nhận mình chính là Mạc Ngôn. Tô Vũ đã lâu rồi không đối diện với loại ngữ khí bình thản này.
Ở Thiên Vận, lúc cô nói chuyện cùng Chu Hiến Dựu, ngữ khí trước sau đều êm dịu như vậy, khiến cho người ta say mê, còn đối với cấp dưới và đồng nghiệp lúc nói chuyện với cô, hoặc là rất nhiệt tình, hoặc là rất kính sợ, ngữ khí mỗi người đều rất khác biệt, mà ở bên ngoài thiên vận, đại đa số đơn giản là nịnh nọt hoặc là tán tỉnh, cho dù là người lạ, trước diện mạo xuất chúng như Tô Vũ, ngữ khí và cảm xúc cũng không lạnh lùng như vậy.
Tóm lại, người đàn ông lạnh đạm như Mạc Ngôn, Tô Vũ rất ít khi gặp.
Đối với sự lãnh đạm của Mạc Ngôn, Tô Vũ cũng không bận tâm, theo như cô ta thấy, sự lãnh đạm mà người đàn ông trước mặt này thể hiện đơn giản chỉ là 1 loại mặt nạ, 1 loại mặt nạ để che dấu sự tự ti.
Điều này khiến cho cô bắt đầu có chút xem thường người đàn ông này, nhưng vẻ bề ngoài lại không có bất kỳ sơ hở gì, thậm chí, cô cười còn quyến rũ hơn, có nhiều lúc còn mang theo 1 vẻ quyến rũ kiểu ngây thơ đây là thủ đoạn tốt nhất để lột mặt nạ người đàn ông ra.
- Chu Hiến Dữu?
Mạc Ngôn mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, nhún vai nói:
- Không biết.
Miệng cậu nói không biết, trên thực tế cậu không chỉ quen biết là còn tương tối hiểu rõ nữa. Bà nội trên danh nghĩa của mạc ngôn cũng chính là vợ hiện tại của ông Mạc vốn mang chọ Chu, mà Chu Hiến Dữu chính là cháu trai của bà ta, cũng chính là con cháu xuất sắc nhất 3 đời nhà họ Chu, tập đoàn Thiên Vận mà cậu ta kinh doanh nhìn từ ngoài vào thì không được coi như là tập đoàn lớn gì, nhưng trên thưc tế, chỉ có người đến 1 tầng lớp nhất định mới biết được, tập đoàn Thiên Vận quy mô chân chính rộng lớn cỡ nào!
- Ngài không biết Chu tiên sinh ư?
-
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, trước khi đến, Chu Hiến Dữu chỉ giao nhiệm vụ, cũng không nói chuyện gì khác.
Mạc Ngôn lắc đầu khẳng định, nói:
- Không biết, ngoài ra…
Vẻ mặt của cậu vốn bình thản bỗng nhiên phong phú hơn, cười nói:
- Ai bảo với cô tôi là Mạc Ngôn?
Tô Vũ ngẩn ra, lập tức giơ di động trong tay lên, nói:
- Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho ngài, số này là do Chu tiên sinh cho tôi.
Mạc Ngôn lấy di động ra, cười nói:
- Cô nói cái này à, đúng thế, đây là di động của Mạc Ngôn, thế nhưng đây đúng là hắn ép tôi, hắn nợ tiền của tôi, tôi đến đây tìm hắn, đã đẹn đúng giờ là đến thanh toán, đúng rồi, Tô tiểu thư, cô cũng đến tìm hắn để thanh toán à?
Vẻ mặt Tô Vũ lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.
- Nhận nhầm người ư?
Tìm nhầm người thì thôi vậy, mấu chốt là cái tên Mạc Ngôn đó rốt cuộc là cái thứ gì mà lại khiến cho người ta tìm đến cửa đòi nợ thế này?
Trong lúc này, đầu óc cô ta có chút hỗn độn, nhìn thấy cái điện thoại rõ ràng không đáng tiền trên tay của Mạc Ngôn, nói:
- Cậu ta nợ anh bao nhiều tiền thế?
Mạc Ngôn nói:
- 800 đồng, thế nhưng chỉ là tiền gốc thôi, tính cả tiền lãi thì nhân 7, 8 lần lên, phải đến mấy ngàn rồi.
- 800 đồng?
Tô Vũ đã không nói được lời nào, nói:
- Thế anh làm gì?
Mạc ngôn vẻ mặt kinh ngạc, nói:
- Tôi làm gì? Thế cô không nhìn ra à? Đến đòi tiền thì là làm gì?
Nét mặt tươi cười của Tô Vũ không còn giữ được nữa, cảm thấy mình tốn nửa ngày thế mà lại gặp phải 1 tên côn đồ không xứng?
Sắc mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ chán ghét, lui sau mấy bước, quay đầu bước đi. Mạc Ngôn nhìn thấy chiếc xe thương mại màu xám bạc quay đầu rời đi không khỏi nở nụ cười, cô gái này đúng là dễ lừa.
Thế nhưng, nụ cười của cậu nhanh chóng biến mất bởi vì cậu lập tức nhận được điện thoại của Mạc Ngữ.
- Tôi nhớ là đã nói với cậu rồi, đừng có cho người đến làm phiền tôi nữa.
- Anh cho rằng tôi muốn làm phiền anh lắm sao?
Trong điện thoại, Mạc Ngữ cười nhạo nói:
- Đây là ý của ba, ba không muốn khiến cho ông bị mất mặt, còn tôi chỉ là người thi hành mà thôi!
Mạc Ngôn mặt không chút thay đổi, nói:
- Tôi nhắc lại 1 lần nữa, bất kể là ý của ai thì cũng đừng tới làm phiền tôi nữa.
Mạc Ngữ ngả ngơi cười nói:
- Tôi nói rồi, tôi chỉ là người thực thi thôi, ngoài ra, phiền anh nói lại với tôi lần nữa đi, nếu như lại đến quấy rầy anh nữa thì hậu quả sẽ thế nào?
Mạc ngôn nhíu mày nói:
- Mạc Ngữ, làm như vậy thú vị lắm sao?
Mạc Ngữ cười nói:
- Sao lại không thú vị? Phái người đến tìm anh là tôi cố ý đề nghị với anh hiến Dữu đấy, sao, bộ dạng cũng được chứ?
Trong lòng Mạc Ngôn chán ghét… khi nãy cậu giả vờ là 1 tên côn đồ đến thu tiền, còn có 1 nguyên nhân chính là không muốn làm khó chân chạy vặt như Tô Vũ, cậu rất rõ, người như Tô Vũ bình thường rất có phong cách, nhưng trong mắt của Mạc Ngôn và Chu Hiến Dữu đơn giản chỉ là công cụ mà thôi.
Đới với cấp trên mà nói, nếu công cụ không vừa tay thì đương nhiên sẽ vứt đi, cái này vốn là thói quen tự nhiên của cấp trên rồi.
Nhưng Mạc Ngôn không làm được như vậy. Đầu tiên, cậu không có thói quen tự nhiên của người cấp trên, tiếp theo, cậu không bao giờ coi con người được sinh ra là công cụ để ai cả tóm lại, cậu không làm được bởi vì ghét người nào đó mà lại đi làm khó những người không liên quan, cho nên, cậu cố ý giả mạo tên côn đồ, lừa đuổi Tô Vũ đi, như vậy, không chỉ ít đỡ tốn lời, đồng thời còn khiến cho Tô Vũ tránh khỏi kết cục không làm được việc, đương nhiên, cậu làm như vậy không phải là có thiện cảm gì với Tô Vũ cũng không phải vì thương hại mà hoàn toàn chỉ là vì tính cậu như vậy.
- Cuối cùng nói 1 lần nữ, đừng đến làm phiền tôi nữa!
Mạc ngôn khôngn hịn được chán ghét trong lòng, cuối cùng cảnh cáo Mạc Ngữ 1 lần nữa.
Mạc Ngữ vẫn giả bộ không nghiêm túc nói:
- Thế tôi hỏi cuối cùng 1 lần nữa, sẽ có kết cục gì… tôi chỉ là phụng chỉ làm việc thôi, anh đừng cắn tôi!
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Còn nhớ chuyện lúc nhỏ bị tôi nhốt vào động không? Đây chính là câu trả lời thuyết phục về hậu quả của cậu đấy… tin tôi đi, tôi làm việc thế này quen rồi, cho dù cậu có lớn thì mông càng trắng hơn thôi, tôi vẫn làm rất thành thục đấy, cuối cùng, nhớ nói với ông, trước sinh nhật ông 1 ngày tôi sẽ về.
Nói xong lời này, cậu lập tức ngắt điện thoại. Nhưng thấp thoáng, tựa như vẫn nghe thấy tiếng giận dữ của Mạc Ngữ.
- Tên không kiếp, cái đồ… ngươi đợi đấy…
Thủ đô, phòng làm việc tổng giảm đốc tập đoàn Thiên Vận.
- Sao, thái tử của chúng ta vẫn bướng bỉnh như vậy à?
Chu Hiếu Dữu cầm 2 ly rượu vang, đưa cho Mạc Ngữ đang ngồi trên ghế sô pha1 ly. Mạc Ngữ cầm lấy chén rượu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn là tên khốn, tên khốn kiếp!
Chu Hiến Dữu nhún vai, nói:
- Lại 1 lần nữa lại kết thúc buồn bã, phải bảo Tô Vũ về sao?
Mạc Ngữ bỗng nhiên tỉnh táo lại, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Nếu như đi rồi, dù sao cũng phải làm gì đó chứ.
Chu Hiến Dữu cười nói:
- Nói nói, rốt cục cậu muốn làm gì?
Mạc Ngữ trầm ngâm 1 chút, nói:
- Bảo tô vũ quyến rũ Mạc Ngôn đi.
Chu Hiến Dữu không khỏi ngẩn ra, nói:
- Tại sao?
Mạc Ngữ nói:
- Nói với Tô Vũ, chỉ cần có thể quyến rũ được Mạc Ngôn, vị trí tổng giám đốc khu vực châu Âu sẽ là của cô ta.
Chu Hiến Dữu nói:
- 1 cái vị trí tổng giám đốc quản lý khu vực châu Âu không là gì… là tôi hỏi cậu, cậu làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?
Sau khi Mạc Ngữ tỉnh táo lại, khôi phục khí phách công tử thế gia, thản nhiên cười nói:
- Bởi vì tôi không quen nhìn bộ dạng thanh cao của tên đó, cứ như là tất cả mọi người đều nợ hắn vậy, nói cho cùng, đơn giản là ở tầng lớp thấp đã quá lâu rồi, quen làm cây cỏ rồi, tự ti đến cực hạn, cuối cùng không thể sinh ra cái gọi là kiêu ngạo và thanh cao, nhưng bất kể nói thế nào, hắn vẫn là anh cả của tôi, tôi làm em, có trách nhiệm dẫn hắn về nhà, cho nên, tôi cần 1 người, dẫn hắn ta vào thế giới phồn hoa, đưa hắn từng bước từng bước tiến vào thế giới này, cái gọi là phồn hoa, đơn giản là tửu sắc tài vận, trước tiên là từ chữ sắc đi.
Chu Hiến Dữu cười nói:
- Đưa hắn về nhà? Tiểu Ngữ, nói rốt cục cậu chỉ nghĩ cách cởi bỏ cái áo thanh cao ngoài của hắn thôi phải không?
Mạc Ngữ không chút che dấu, nói:
- Đúng thế, em chỉ muốn xem xem, đợi sau khi hắn ta bước vào cái vòng này, hiểu được xa hoa, trong lòng có hư vinh, lại phát hiện trong túi không 1 cắc lúc đó xem mặt mũi hắn thế nào?