Chào các nàng, hiện tại truyện đến chương này coi như cũng đã đi hai phần ba đoạn đường rồi, nếu ta ra chương liên tục thì có lẽ ngày chia xa cũng không còn lâu.
Bộ này là kết thúc cho Quân Tâm. Sau bộ này, ta cũng không viết về Hoàn Nhan triều nữa, mọi thứ coi như thật sự khép lại. Triều đại này ta viết từ năm , đến mới bắt đầu đăng lên Wattpad. Quyển đầu tiên, Quân Tâm - Khuynh Thành Sắc được đông đảo độc giả đón nhận, có thể nói lượt đọc áp đảo hầu hết các truyện sau.
Đến khi ta viết sang Hàn Mặc Tân Thiêm thì Khuynh Thành Sắc bị lỗi. Hiện tại truyện đã được đăng tải lại, cũng hơn mười chương rồi, và có thay đổi rất nhiều tình tiết, nàng nào chưa đọc hoặc đã quên có thể ghé qua ủng hộ ta.
Hàn Mặc Tân Thiêm là bộ ta khổ tâm nhất, vì truyện bị đăng lậu trên rất nhiều web, nhiều lúc ta muốn bỏ ngang, may sao cuối cùng cũng hoàn thành.
Hiện tại, đến ngày hôm nay, cuốn Nhất Phiến U Tình này, ta viết không vì lượt đọc hay bình chọn, chủ yếu vì muốn thành toàn cho nhân vật được đông đảo mọi người yêu thích là Triệu Tử Đoạn.
Nói vậy thôi, chứ ít nhất cũng tầm hơn tháng nữa mới kết được, cho nên các nàng cũng đừng rời bỏ ta quá sớm. Và truyện mới "Tiên Khúc Tiêu Dao" hiện tại cũng đã đăng tải trên mười chương, mở ra loạt bối cảnh mới, triều đại mới.
Tóm gọn lại là ta chỉ muốn khoe ta còn hai truyện đang trong quá trình hoàn thành sau Nhất Phiến U Tình là "Quân Tâm - Khuynh Thành Sắc" và "Tiên Khúc Tiêu Dao".
Cảm ơn các nàng!
Cơ mà dạo này Wattpad lỗi nặng quá, mỗi lần đăng truyện xong còn không rõ các nàng có nhận được thông báo không nữa.
___________________
Mộ Dung Tường Vân mệt mỏi chợp mắt, mặc kệ Thuyên Chương nằm trong lòng mơ màng ngủ, nàng chịu đựng quỳ thủy đã hai ngày một đêm, hiện tại bụng đau đến đổ mồ hôi lạnh, tay nàng bám chặt áo nam tử bên cạnh. Mộ Dung Tường Vân trong lòng nhói lên, nàng vốn là Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể chống chọi lại loại cực khổ này.
Trong phòng giam có một chiếc bát sứ dùng để uống nước sứt mẻ bị tù nhân bỏ lăn lóc, hắn lấy nó đặt lên ô cửa sổ to bằng nửa ô gạch, hiện tại bước sang đầu hạ, nắng cũng bắt đầu gay gắt. Mộ Dung Tường Vân là muốn lợi dụng nhiệt lượng mặt trời. Thẳng đến giờ cơm trưa, hắn mới đem bát sứ bị hun nóng đặt lên bụng Thuyên Chương, đáy mắt hiện lên loại ôn nhu không mấy rõ ràng:
- Cẩn thận bỏng!
Thuyên Chương ngạc nhiên ôm lấy đồ vật vào lòng, nàng là người khiến hắn gặp nạn cảnh này, hắn lại vì nàng mà khổ tâm suy nghĩ. Thuyên Chương thật cảm động đến rơi lệ, hối hận nơi đáy lòng dâng ngược cay sè mắt mũi.
Mộ Dung Tường Vân đăm đăm nhìn hai bát cháo loãng, không phải hắn chê thức ăn, mà chính là sợ có độc. Cho dù Lý Tiên Lạc không muốn giết hắn cùng Thuyên Chương, thì ở đây vẫn còn một kẻ chưa hẳn đã dung được mạng hắn.
- Phạn Lân...
Mộ Dung Tường Vân vừa nhắc, ngoài cửa ngục đã thấy bóng Phạn Lân đi đến, ha hả cười cùng đám lính canh. Mộ Dung Tường Vân đẩy Thuyên Chương sau người, tìm cách che chắn, bao nhiêu ngày tháng cùng tên phản bội này ra trận, hắn đã quá rõ cái tính cách háo sắc đê tiện của Phạn Lân.
Thuyên Chương trân trân ánh mắt ra trước cửa phòng, tay vẫn khư khư giữ chiếc bát mẻ.
Phạn Lân đi đi lại lại, vừa giễu cợt vừa đánh giá một vòng:
- Nhan sắc Đại Quốc Công chúa thật không tệ! Vừa vặn hôm nay ta rảnh rỗi, rất thích hợp để hầu hạ Công chúa!
Thuyên Chương ghê tởm nhìn đôi môi hắn ta mấp máy lên xuống giữa mớ râu ria xồm xoàm, miệng lưỡi đều cứng lại. Tường Vân thì thầm trấn an nàng:
- Công chúa yên tâm, ta sẽ bảo vệ người bằng mọi giá!
Phạn Lân cho người mở ổ khóa, tiếng lách cách vang động không gian chật hẹp. Mộ Dung Tường Vân siết tay thành quyền, mắt long long đỏ:
- Điện hạ còn hành quân ngươi đã có thể chạy đến đây? Không sợ gây nghi ngờ?
Phạn Lân khả ố cười, nâng nâng ánh mắt:
- Ta tự có tính toán! Tiểu tử nhà ngươi trong tình cảnh này còn muốn quản nhiều việc vậy sao?
Tên lính canh xoa xoa tay đến cạnh Thuyên Chương, nàng càng thêm lo lắng, áp sát nam tử bên cạnh. Mộ Dung Tường Vân nhếch môi cay độc, một quyền hạ xuống cánh tay hắn ta:
- Công chúa thân thể kiều quý, ngươi không sợ Lý Tiên Lạc trách hỏi hay sao?
Phạn Lân đập đại đao vào song sắt, âm thanh ầm ầm vang dội hiện rõ tức giận:
- Lớn mật! Ở đây không có Triệu Tử Đoạn, không còn ai bảo hộ ngươi đâu!
Tuy vậy, hắn lại không thể thừa nhận Mộ Dung Tường Vân một câu đi thẳng vào vấn đề, Lý Tiên Lạc không có lệnh, hắn chỉ có thể hù dọa Đại Quốc Công chúa, tuyệt đối chẳng thể ra tay, nhưng không động đến nàng ta được, không có nghĩa hắn sẽ để yên cho tiểu tử đáng ghét dưới trướng Lang Vương kia.
- Vân tiểu tử...Công chúa chính là thiên kim, ngươi là bùn nhão...còn không rõ sắp tới sẽ phải chịu đựng những gì sao?
Mộ Dung Tường Vân nuốt một ngụm khí, bị giam đã gần nửa tháng, hiện tại Phạn Lân ở đây, khả năng cao chính là Lang Vương phân phó hắn ta đi do thám, như vậy đại quân cũng không cách Hãn Thành bao nhiêu. Tốt nhất vẫn nên bảo vệ Thuyên Chương an toàn.
Trước cửa ngục, lính lệ khệ nệ kê mấy bàn dài bày đủ loại hình cụ tra tấn.
Mộ Dung Tường Vân nghe mồ hôi tuông ướt đẫm lưng áo:
- Không nghĩ một kẻ vô danh tiểu tốt như ta lại khiến Phạn Tộc trưởng hao tâm tốn sức đến bực này!
Phạn Lân bệ vệ ngồi xuống ghế, chân gác tự do lên bàn:
- Lôi ra đây!
Mộ Dung Tường Vân cẩn thận đảo mắt một vòng, bên góc tường có một lò than nóng hổi đang nung thiết ấn, mà đại đao của Phạn Lân đã mở sẵn đặt giữa bàn. Nhanh như chớp, Mộ Dung Tường Vân vùng tay thoát khỏi hai tên lính canh, đoạt lấy đại đao một chém nứt đổ lò than hồng, lợi dụng hỗn loạn xông ra trước cửa, mục tiêu của hắn chính là Huyết trích tử treo nơi cửa ngục.
Phạn Lân bị than nóng làm cho tối tăm mặt mũi, khi trấn định đã thấy Mộ Dung Tường Vân sắp lấy được binh khí. Hắn ta cười lạnh, đại đao nặng mấy trăm cân, làm sao một kẻ như Tường Vân có thể nâng được, cú chém vừa rồi, vốn đã tiêu tốn của Tường Vân mười phần sức lực.
Phạn Lân hừ một tiếng, lao ra cửa ngục:
- Thật muốn tìm chết! Lần trước tra tấn còn chưa đã tay, lần này nếu không khiến ngươi sống dở chết dở chính là sỉ nhục!
Mộ Dung Tường Vân lạnh lùng xoay người, đại đao quét ngang ngăn Phạn Lân tiến đến, nhanh nhẹn lấy được Huyết trích tử.
- Mẹ nó! Ta nhịn ngươi quá lâu rồi!
Mộ Dung Tường Vân buông đại đao thô nặng, chân trụ lên tường, hết lực phóng phần lưỡi binh khí bén ngọt về phía địch thủ. Phạn Lân cũng không vừa, ba bước né về trái bốn bước tránh qua phải, cố thoát khỏi tầm Huyết trích tử.
Trong dân gian có lưu truyền, nếu Huyết trích tử đã ra khỏi vỏ, liền phải có máu tươi quay về. Kỳ thực câu này chỉ là ước lệ, nhưng cũng đủ để diễn tả sự hung hiểm của loại binh khí tà môn ngoại đạo này.
Phạn Lân mím môi, đẩy một tên lính canh ra trước, Huyết trích tử đang trên đường lao, nhanh chóng xoẹt một tiếng, đem thủ cấp kẻ kia hồi lại chủ nhân.
Phạn Lân nhân cơ hội chộp lấy đại đao áp sát địch thủ khiến Mộ Dung Tường Vân có chút luống cuống, đầu của tên lính canh vẫn bị kẹt lại, Huyết trích tử không thể ngay lập tức sử dụng được, rất nhanh chóng, đã bị khống chế.
Phạn Lân đập mạnh đầu Mộ Dung Tường Vân vào tường, miệng vẫn gầm ghè chửi bới. Dù sao trước mặt thuộc hạ bị một tên tiểu tử làm cho mất mặt, hắn liền nổi cơn thịnh nộ:
- Lão tử hôm nay không nghiền người thành bột thì không hả dạ!
Mộ Dung Tường Vân bị giữ chặt, Phạn Lân nhìn hắn hề hề cười:
- Xem nào...vừa rồi dùng binh khí bằng tay trái! Thuận tay trái như ngươi đáng bị trời tru đất diệt!
Đương nhiên loại lý lẽ này chỉ có Phạn Lân nghĩ ra và cũng chỉ có Phạn Lân mới có thể hiểu được. Mộ Dung Tường Vân đáy mắt đã co rút, tuy vậy một câu van xin cũng không mở miệng.
Phạn Lân thống khoái từ từ cứa đại đao lên bàn tay nam tử trước mặt:
- Ngươi muốn giữ lại ngón nào?
Mộ Dung Tường Vân huyết sắc không còn, toàn thân lạnh toát tựa băng khối. Phạn Lân càng thêm thỏa mãn:
- Lôi Công chúa ra đây! Không phải Công chúa thích thú tên tiểu tử này lắm sao? Nhớ cho kỹ ngày hôm nay, ta liền biến hắn thành phế nhân!
Lưỡi đao không lưu tình hạ xuống, hai ngón cuối bàn tay Tường Vân bỗng chốc nát vụn, máu văng tung tóe trên bàn gỗ. Tường Vân cắn môi đến run bần bật.
Thuyên Chương sững sờ không thở nổi, nàng hơi lùi lại:
- Không...không...ngươi không thể...
Phạn Lân chống đao an tọa, một cược đạp giữa ngực Mộ Dung Tường Vân:
- Đại Quốc các ngươi dựa vào cái gì mà luôn coi chúng ta là một lũ hạ đẳng? Dựa vào cái gì đem quân đến cướp Vương triều này? Lý Tiên Lạc nói không sai, Triệu Tử Đoạn là một kẻ bán nước cầu vinh, chiếm Mạt Quốc chỉ để vuốt mông ngựa tên cẩu Hoàng đế Đại Quốc! Ta vì cái gì phải phục tùng hắn?
Mộ Dung Tường Vân hổn hển hơi thở, lồm cồm đứng dậy, máu vẫn tong tong nhỏ từ hai ngón tay đã đứt gãy:
- Vậy ngươi dựa vào gì để phục tùng Lý Tiên Lạc? Hắn ta cũng là người Đại Quốc!
Phạn Lân ngẩng người đứng đó, tròng mắt trợn trừng:
- Hàm hồ, Lý Tiên Lạc đã ở thảo nguyên từ bé...
Mộ Dung Tường Vân liếm qua làn môi rướm máu:
- Ngươi đang tự trấn an bản thân sao?
Phạn Lân quay ngoắt người lại, lao đến Mộ Dung Tường Vân đang đứng cạnh lò than hồng kia:
- Dám chia rẽ ta cùng Tướng bang! Ngươi thật muốn chết!
Phạn Lân dùng hết lực bóp lấy cổ họng Mộ Dung Tường Vân, hắn nào ngờ Tường Vân đến sinh mệnh bản thân cũng không coi trọng, ngả người vào lò than đang hừng hực cháy. Phạn Lân bị lửa nóng thiêu đốt, hoảng hốt buông tay ra, Mộ Dung Tường Vân nén đau đớn bỏng rát dưới lưng, nắm lấy tay Phạn Lân lôi theo.
Lò than đột ngột đổ xuống.
Mộ Dung Tường Vân nhanh như thần phong, nắm lấy tóc Phạn Lân dúi mặt hắn ta vào lò than đang đượm đấy. Cảnh tượng chớp mắt chỉ trong mấy giây, đám lính lệ khi lôi được Mộ Dung Tường Vân ra thì Phạn Lân đã tắt thở.
Cửa ngục vang vang tiếng vỗ tay.
Mộ Dung Tường Vân hiện tại cái gì cũng nhìn không rõ, hắn đã quá đau đớn, đến đứng cũng không thể vững, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng bạch y đi đến trước mặt:
- Ngươi giúp ta giết được Phạn Tộc trưởng, ta vẫn nên cảm ơn ngươi!
Mộ Dung Tường Vân co quắp bàn tay nguyên vẹn còn lại trên nền đất:
- Lý! Tiên! Lạc!
- Ngươi đoán đúng rồi!
Mộ Dung Tường Vân thống khổ thâm tâm, vương vấn nhìn nữ tử vì khiếp sợ đã ngất đi phía bên góc phòng:
- Đừng làm hại Công chúa...
Lý Tiên Lạc nhạt môi cười, hương thơm trong suốt tựa nước mưa mùa xuân lan tỏa không gian ngục tù tăm tối:
- Cũng thật gan góc! Loại người liều mạng như ngươi vốn không nên giữ lại! Chỉ là dù sao ngươi cũng có công thanh trừ Phạn Lân, ta liền giúp ngươi giữ lại mạng quèn này!
Mộ Dung Tường Vân không hiểu rõ ý tứ, chợt cảm nhận lưỡi thép lành lạnh kề lên chân, lại nghe Lý Tiên Lạc bước ra khỏi nhà giam:
- Phế võ công! Cắt gân chân!
Kinh hoàng đau đớn ập đến, Mộ Dung Tường Vân chỉ thấy hỗn độn một mảnh rồi ngất đi.
Lý Tiên Lạc cau mày chậm bước, vừa rồi tấn công vào đại hôn Triệu Tử Đoạn mà vẫn thất bại, tên Phạn Lân chính là không còn giá trị lợi dụng. Chưa kể tự ra chủ ý bắt giam Đại Quốc Công chúa, càng đẩy hắn vào tình thế khó khăn.
Lý Tiên Lạc nhìn lại thân thể đẫm máu trên sàn đá, lắc đầu tiếc nuối:
- Nếu hắn có thể như Dương Quân Nguyệt thì đã không đi đến bước đường này!
Cùng một Lan Nhân phường xuất ra, sao lại khác biệt tới độ đó.